35 năm trước người Hà Lan đánh bại người Bồ Đào Nha ở Mã Lục Giáp, khiến cho Bồ Đào Nha cường đại một thời mất đi đại bộ phận lợi ích ở Nam Dương, từ đó trở đi người Bồ Đào Nha không làm được chuyện gì lớn ở Nam Dương nữa.
Lần này vẫn là người Bồ Đào Nha và Hà Lan hải chiến, chỉ có điều là xảy ra ở Đại Tây Dương, người Bồ Đào Nha tổn thất 56 chiến hạm, đồng thời bị người Hà Lan oanh kích hải cảng.
Cho nên người Bồ Đào Nha ở Nam Dương trong nhiều năm tới sẽ không thể có bất kỳ chi viện nào.
Các thế lực khác đang tồn tại ở Nam Dương sau khi biết tin tức này thì đều nhe răng nanh với người Bồ Đào Nha.
Người Bồ Đào Nha tự biết tình cảnh của mình, vì thế nam tước Khắc Lý Đế Tư Á Nặc sau khi cân nhắc thiệt hơn, từ bỏ toàn bộ hạm đội Bồ Đào Nha, chỉ mang theo mười mấy thủy thủ cùng với chiếc thuyền tiếp tế nho nhỏ, định lén lút rời khỏi Nam Dương.
Hắn biết nếu người Bố Đào Nha còn tổn thất thêm tài sản ở Nam Dương, muốn khôi phục sự cường thịnh ngày xưa sẽ cần nhiều thời gian hơn nữa.
Thế nên vì tương lai của hải quân Bồ Đào Nha, Khắc Lý Đế Tư Á Nặc bổ trốn.
Đó là lời tự thuật của hắn.
Những lời này khiến Hàn Tú Phân, Lôi Áo Ny nghe mà trợn mắt há mồm, rất lâu sau Lôi Áo Ny mới hỏi: “ Ngươi thực sự làm thế không phải vì gia tộc của ngươi mà vì Bồ Đào Nha sao?”
Khắc Lý Đế Tư Á Nặc bi thương nói: “ Bồ Đào Nha quá nhỏ, không chịu được thất bại cỡ này, bao năm qua bọn ta ra sức né tránh chiến tranh, nhưng người Hà Lan không chịu, bọn chúng tràn ngập thù địch với bọn ta. Mà người Tây Ban Nha cũng tấn công bọn ta từ lục địa, bất kể bọn ta hạ mình thừa nhận sự thống trị của chúng thế nào cũng vô ích, chúng đã chiếm lĩnh bọn ta, giờ lại muốn lấy đi tôn nghiêm của bọn ta.”
“ Biển là tự do cuối cùng của người Bồ Đào Nha, giờ bọn ta ngay cả biển cũng sắp mất rồi.”
“ Nam tước Tú Phân - Hàn tôn kính, ta cầu xin cô, để lại khoản tiền đó cho Bồ Đào Nha, cô sẽ có một đồng minh kiên định nhất ở trên biển.”
Hàn Tú Phân nghe câu chuyện bi thương ấy cũng không kìm được tiếng thở dài, đứng bên mạn thuyền nhìn hải âu chao liệng trước mắt: “ Viết thư đầu hàng, dùng ấn của ngươi nới với tất cả người Bồ Đào Nha lưu lạc, bọn họ có thể đầu hàng hải quân Lam Điền, tiếp nhận điều khiển của bọn ta. Như thế bọn họ có thể sống, nếu không bọn họ sẽ bị coi là nô lệ, bán tới phương đông xa xôi.”
Khắc Lý Đế Tư Á Nặc gật đầu: “ Chủ ý rất hay, rất nhân từ, ta sẽ viết, có điều nam tước tôn kính, ta hi vọng có thể thành quan tư lệnh của hạm đội Bồ Đào Nha thuộc Lam Điền này.”
Hàn Tú Phân xua tay, có một tên cự hán đầu trọc lốc bóng lưỡng trượt từ trên cột buồm xuống, vác Khắc Lý Đế Tư Á Nặc lên vài đi vào khoang thuyền.
Lôi Áo Ny đi qua đi lại trên boong thuyền ngẫm nghĩ, nói nhỏ: “ Đại đương gia, ta cứ thấy tên này không thành thật.”
Hàn Tú Phân hừ lạnh: “ Bất kể là hắn có thành thật hay không, chúng ta lên đảo Hỏa Địa mà không thấy thứ chúng ta cần thì ném hắn vào miệng núi lửa, cho hắn vào địa ngục mãi mãi không bò ra được.”
Lôi Áo Ny vỗ tay reo mừng: “ Làm thế là tốt nhất, ta thật nóng lòng muốn thấy bảo tảng người Bồ Đào Nha không dám đem về nước.”
Đảo Hỏa Địa là một hồn đảo nhỏ màu đen, hình thành sau sự phun trào của núi lửa.
Ở chỗ gần biển trải một lớp trò núi lửa dày màu mở, đám chim biển đem các loại hạt giống thông qua phân của chúng mang tới đây, thế là nơi này xuất hiện thảm thực vật tươi tốt.
Thi thoảng cũng có quả dừa trôi nổi tới , dừng lại ở bãi biển bén rễ nảy mầm, sinh ra một khu rừng dừa rậm rạp.
Trên đỉnh núi bốc khỏi, toàn bộ ngọn núi có màu đen, tới một ngọn cỏ cũng không có, hồ núi lửa luôn có vết nứt, nước ở đó phun ra thấm vào nước mưa tạo ra lưu huỳnh độ thuần cao.
Đây là vật liệu không thể thiếu khi chế tạo thuốc nổ, Hàn Tú Phân sở dĩ tới đảo Hỏa Địa, tìm kiếm kho tàng chỉ là một phương diện, tới khai thác lưu huỳnh cũng là chuyện quan trọng.
Trương Truyền Lễ dẫn hơn nghìn thùy thủ đi khai thác lưu huỳnh, Hàn Tú Phân mang theo Khắc Lý Đế Á Tư đi tìm bảo tàng.
“ Cô sẽ không giết ta chứ? Nam nước Tú Phân - Hàn?”
“ Nam tước Hàn, quý tộc không giết quý tộc, cô không thể làm thế, đó không phải cách làm của một quý tộc ưu nhã.”
“ Nam tước, ta có thể nộp tiền chuộc để đổi lấy tự do, đó là điều quy định trong luật quý tộc, cô không thể làm trái.”
Hàn Tù Phân rốt cuộc không chịu được lời lải nhải của hắn, nói:” Quý tộc quan trọng nhất là thành thật, nếu ngươi làm được, ta sẽ tuân thủ luật quý tộc, cho gia tộc ngươi dùng vàng chuộc ngươi.”
Lôi Áo Ny ở bên phụ họa:” Ngươi nên tin nam tước của bọn ta, cô ấy là người mềm lòng nhân từ, chỉ cần ngươi giữ lời thì cô ấy cũng giữ lời.”
Khắc Lý Đế Tư Á Nặc nghe vậy cũng yên tâm được một chút, đường đi tuy hơi sai lệch so với bản đồ, nhưng phương hướng đại thể vẫn đúng.
Đùi bị lột một miếng da lớn, Khắc Lý Đế đi không nhanh được, có điều cự hán nô lệ của Hàn Tú Phân giúp đỡ, đoàn người nhanh chóng tới bên sơn động đen ngòm.
Hàn Tú Phân nhìn loạn thạch lởm chởm ngoài sơn động, nói với Khắc Lý Đế:” Cho ngươi một cơ hôi nữa, nếu ngươi lừa ta, hậu quả rất nghiêm trọng, khi đó cả gia tộc của ngươi cũng sẽ phải trả giá đắt vì hành vi này.”
Khắc Lý Đế thều thào:” Chính là nơi này, cô có thể vào mà lấy, nếu cô không nhìn thấy thì đó là mắt cô bị dục vọng che lấp.”
Hàn Tú Phân đâu dễ dàng tin tưởng như thế, đi quanh cái cây bụi mà có đường kính tới cả thước trước sơn động:” Nơi này ít nhất 50 năm qua chưa có ai tới.”
“ Những cây này do bọn ta cố ý mang tới trồng để che mắt.”
Một tên sơn tặc nhận hiệu lệnh của Hàn Tú Phân xách cái đèn có chụp lồng thủy tinh, cẩn thận đi từng bước vào bên trong.
Bên trong sơn động thi thoảng phát ra tiếng rầm rầm, người bên ngoài nóng ruột chờ đợi, rất lâu sau tên sơn tặc đó chật vật bò ra báo: “ Sơn động rất sâu, bên trong có hồ a xít, vừa rồi thiếu chút nữa bị rơi xuống hồ, con người không thể ở trong đó ...”
Lôi Áo Nỹ tức giận tuốt đao đặt lên cổ Khắc Lý Đế: “ Ngươi dám lừa bọn ta.”
Khắc Lý Đế cúi đầu, cắn răng nói: “ Kho tàng là của Bồ Đào Nha, các ngươi không được mang đi.”
Hàn Tú Phân tán thưởng: “ Hành vi của ngươi khiến ta vô cùng tôn kính, nhưng bọn ta rất cần số tài sản này, chúng sẽ biến thành rất nhiều thứ hữu dụng, có thể giúp công xưởng bọn ta làm ra nhiều thứ hơn, giúp nông phu bọn ta trồng được nhiều lương thực hơn, thị trường của bọn ta phồn vinh hơn.”
“ Nói đi nam tước Khắc Lý Đế Tư Á Nặc, ta đã chứng kiến sự trung thành của ngươi với Bồ Đào Nha, giờ ngươi nên suy nghĩ cho bản thân rồi.”
Khắc Lý Đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh bao la: “ Ta cũng là một quý tộc, lời của quý tộc nói ra thì làm gì có chút chân thành nào. Nam tước Hàn, cô sẽ không để cho ta sống, giống như nếu cô lọt vào tay ta, bất kể thế nào ta cũng không cho cô sống vậy.”
“ Nếu thế nào cũng chết, ta không ngại chịu chút thống khổ trước khi chết, như thế khi lên thiên đường, chúa sẽ càng thêm yêu thương ta.”
Lôi Áo Ny cầm đao rạch một đường dài trên lưng Khắc Đế Á, máu tức thì tuôn áo ào như suối.
Khắc Lý Đế kêu một tiếng đau đớn, khụy xuống đất, hai tay giơ lên không: “ Chúa ơi, con đang vì người chịu khổ.”
Lôi Áo Ny rạch một đường nữa, trên lưng Khắc Lý Đế xuất hiện một chữ thập máu vô cùng kinh khiếp. Khắc Lý Đế có quắp trên mặt đất dính đầy tro núi lửa, nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm lên trời lẩm bẩm câu nói kia.
Hàn Tú Phân thấy Lôi Áo Ny chuẩn bị ra tay, ngăn cản lại: “ Dừng tay, dùng hình là để đạt được mục đích, nếu biết mục đích không đạt được mà vẫn làm là tàn bạo, chúng ta không được tàn bạo, ném hắn vào núi lửa đi.”
Lôi Áo Ny không cam tâm: “ Như thế chúng ta không tìm được bảo tàng.
Hàn Tú Phân nhìn Khắc Lý Đế rơi vào trạng thái thôi miên bản thân, mỉm cười tự tin:” Hắn đã nói cho ta biết ở đâu rồi.”