Hắc Oa sống ở thành Lam Điền bảy năm, bao năm qua để mẹ già nhiều bệnh một mình trông nhà, xem chừng sắp không kiên trì được nữa rồi.
Nhà như vậy ở thành Ngọc Sơn nhiều lắm, người trẻ tuổi gần như đã đi hết, bọn họ là những người đi theo thiếu gia lập nghiệp sớm nhất, giờ đại bộ phận đều trời nam đất bắc, còn thành gia lập thất ở ngoài.
Giống Hắc Oa hắn cũng lập gia thất rồi, giờ hắn đảm nhận quân chức ở thành Lam Điền, còn là một trong sáu đoàn luyện sứ, quân chính quy trong tay chỉ có 50 người, còn lại là bách tính đương địa, chỉ phụ trách phòng thủ thành Lam Điền, không phụ trách tác chiến.
Nói cách khác nếu như hắn muốn về thì phải qua điều động nhân sự vô cùng rườm rà, mà ở huyện Lam Điền, muốn từ trong huyện điều ra ngoài thì dễ, từ ngoài điều về thì khó khăn muôn trùng.
Gia quyến thì có thể về, nhưng mẹ hắn không cho, gia quyến về thì trong nhà sao thêm người được.
Mà gia nghiệp ở thành Ngọc Sơn không thể mất, cho nên Hoắc Oa rất phiền lòng.
Từ khi hắn về tham gia hội nghị, mẹ hắn vô cùng cao hứng, sức khỏe tốt lên, đó là chuyện mừng nhất.
Nhìn mẹ ăn tới ba cái bánh bao, ăn nhiều như thế Hắc Oa hơi lo, có điều trông mẹ rất có tinh thần nên không cản.
“ Con nghe đây, lần này mở đại hội, mẹ không quan tâm tới chuyện khác, nhưng thành Ngọc Sơn nhất định phải giữ lại cho Vân thị chúng ta, lão phu nhân chỉ còn lại chút gia nghiệp này thôi, không thể sung công.”
Hắc Oa đang ngồi trên mặt đất đi hài cho mẹ ngẩn ra:” Phải xem ý thiếu gia ra sao chứ ạ.”
Mẹ hắn lắc đầu:” Chuyện này không thể làm theo ý thiếu gia được, thiếu gia là đồ bại gia tử.”
Hắc Oa cả kinh, sao mẹ lại nói thiếu gia như thế:” Ở nhà xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?”
Mẹ hắn đặt bát cháo với cái bánh bao ăn dở xuống, vô cùng phiền muộn nói:” Con à, chúng ta không thể thành hoàng tộc nữa rồi …”
Hắc Oa liền hiểu ý mẹ mình, cũng là đại biểu tham dự đại hội, hắn ít nhiều mường tượng được thể chế mà thiếu gia xây dựng, ở đó đích thực không có hoàng tộc, quý tộc. Hắn thấy điều này rất tốt, thiếu gia tính rất xa điều này vừa đảm bảo lợi ích Vân thị, lại tránh nguy hiểm trong tương lai, đảm bảo Vân thị vạn năm trường tồn …
Kỳ thực lúc ban đầu mô hình kiến thiết Lam Điền của Vân Chiêu thuần túy là mô hình cứu đói giảm nghèo mà y sở trường nhất, khi bia địa giới Lam Điền chạy ra ngoài, loại mô hình đó cũng đi theo, từ đó tạo dựng lên cơ sở thống trị của Vân Chiêu.
Nhưng bản thân mô hình này có hạn chế.
Sở dĩ có thể thành công vì cái nhìn của mọi người với Lam Điền rất tốt, mỗi người đều muốn sống như người Lam Điền, do khao khát với cuộc sống mỹ hảo ấy mà Vân Chiêu mới đánh đâu thắng đó.
Cùng với việc bia địa giới đi ngày một xa, tác dụng tấm gương ngày một thấp, rời Quan Trung người ta hoàn toàn chẳng có khái niệm gì về huyện Lam Điền.
Cứu đói giảm nghèo có thể tế thế, không thể lập quốc.
Nhất là kiến lập lên một Đại Minh chưa từng có thì càng không thể.
Cho nên Vân Chiêu phải đưa ra được một cương lĩnh lập quốc.
Hoàng Tông Hi cho rằng thiên hạ của chung là tư tưởng rất tốt, Vân Chiêu biết Tôn Trung Sơn đã làm thế, kết quả không tốt lắm.
Bách tính thiên hạ kỳ thực là một đám ô hợp, bất kể thời đại nào thì cũng vậy, họ luôn là đám ô hợp.
Khái niệm chính xác của đám đông ô hợp là, đông người thì thắng.
Còn địa vị lãnh đạo là bảo bối tỏa sáng, ai ai cũng muốn đoạt lấy, trí giả vì theo đuổi quyền lực mà làm ra hành vi hạ thấp trí tuệ.
Khẩu hiệu "ăn của chúng, mặc của chúng, Sấm vương tới rồi không nộp lương" do Lý Hồng Cơ đề xuất là một lý luận nhược trí. Có điều khi dùng với đám đông ô hợp rất hữu dụng.
Chế độ phong kiến rõ ràng đã đi tới cuối con đường rồi, cho dù bây giờ Vân Chiêu không thay đổi, tương lai cũng bị làn sóng lịch sử nhấn chìm.
Cho nên lấy lý luận gì làm cương lĩnh chính trị của mình, điều này làm Vân Chiêu vô cùng đau đầu.
Bản thân y vốn dựa vào gian lận có được địa vị hôm nay, y không có lòng dạ chỉ trích thiên hạ bình luận cổ kim như thái tổ đời sau, càng không có văn tài lai láng tự thành một trường phái như thái tổ.
Còn về phần ảo diệu của nhìn thấu thiên địa, viết ra văn chương chương như sấm nổ càng không có.
Nói khó nghe một chút, y thậm chỉ không có đủ tàn nhẫn dùng giết chóc trị quốc như Minh thái tổ.
Y chỉ là một người bình thường, tốt nghiệp một trường bìn thường, làm một công việc bình thường. Giờ lại cần người bình thường như y định ra phương hướng của tân thế giới ... Áp lực như núi.
Ngồi mãi không viết được gì, Vân Chiêu gõ đầu mình, phát ra tiếng ong ong, bên trong trống không, nghe kỹ còn có cả tiếng vọng.
Nếu như dùng chủ nghĩa dân chủ lập quốc, vậy thì cái tên muốn làm hoàng đế như y là người đầu tiên bị ngũ mã phân thây.
Nếu như dùng mô hình quen thuộc đời sau, Vân Chiêu nghĩ rất lâu cũng không tìm được đầu mỗi rõ ràng.
Thế nên cương lĩnh chính trị của y bây giờ mới chỉ có hai chữ Đại Minh rất đẹp vì ... y viết đến đó là tắc, sau đó vo viên ném đi, viết đi viết lại bao lần, thành tựu là viết hai chữ thành thần luôn.
Trong lòng Vân Chiêu, y đang kế thừa Đại Minh chứ không phải là lật đổ Đại Minh, là trùng hưng Đại Minh, chứ không phải xây dựng lại Đại Minh.
Đặt một cái tên mới không có ý nghĩa gì cả.
Thực ra y không làm được cái gì mới, tất cả gì y đang làm đều là kế thừa tinh hoa trí tuệ tổ tiên, y chỉ góp chút công sức rất nhỏ, dù y lập ra triều đại mới cỡ nào thì nó chỉ là phục hưng, không phải quật khởi.
Nghĩ tới đó bút trong tay Vân Chiêu hết sức tự nhiên viết dòng chữ.
" Vì cái cây dân tộc Trung Hoa muôn đời xanh tươi mà phấn đấu!"
Viết xong Vân Chiêu nhìn hàng chữ đó rất lâu, tất cả đoạn phim cuộc sống của kiếp trước kiếp này trôi qua trước mắt.
Y chuyên tâm nhìn mỗi đoạn phim đó, nghiền ngẫm thật kỹ mỗi đoạn phim đó, bất kể là sống bình thường hay vinh diệu, cả hai mục tiêu đều nhất trí.
Sống bình thường nhưng y yêu tha thiết dân tộc này, sống vinh diệu vẫn yêu tha thiết dân tộc này, đồng thời cảm thấy kiêu ngạo vì mình là một người Trung Quốc.
Cho nên mới có câu nói này.
"Quyền lực thuộc về nhân dân, cơ cấu cơ sở hành sự quyền lực là đại hội quốc dân ..."
Vân Chiêu miệt mài suốt cả một đêm, khi trời sáng y hài lòng buông bút xuống, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã có một đám người vây quanh.
Y đang làm gì, tất nhiên mọi người đều biết, vì thế kích động chờ đợi.
Vân Chiêu cười nhẹ đẩy cương lĩnh của mình tới:” Cứ như thế đi.”
Thanh Long cầm lên xem, cả đêm bận rộn kỳ thực viết lại xóa rất nhiều, tổng cộng có hơn một trăm chữ thôi, ngẫm nghĩ chốc lát nói:” Vẫn là gia thiên hạ, chỉ có điều là tộc thiên hạ của toàn tộc Hoa Hạ.”
Giải Trại xem xong thở phào thi lễ:” Huyện tôn thực sự buông bỏ được rồi.”
Vân Chiêu vỗ bàn:” Này này, xem cho rõ đi, ta muốn làm hoàng đế đấy nhé.”
Chu Tước vừa đọc vừa gật gù:” Một hoàng đế vì thiên hạ, xin cho lão phu tham bái.”
Vân Chiêu xua tay:” Bái cái gì, đợi ta chết rồi, đậy nắp quan tài hẵng bái cũng không muộn.”
Chu Tước vẫn cố chấp quỳ bái.
Chuyện này đáng nhé phải làm ở Lạc Dương rồi mới đúng, Hàn Lăng Sơn thực sự đợi đã quá lâu, kích động, đổi luôn cách xưng hô:” Đời này xin để Hàn Lăng Sơn dắt ngựa cho bệ hạ, vì bệ hạ ra sức khuyển mã.”
Từ Ngũ Tưởng ở bên nóng ruột xoa tay liên hồi:” Ta thật muốn lập tức tham gia đại hội.”
Đoàn Quốc Nhân khẳng định:” Đây là tuyên thệ khai thiên lập địa, ắt đưa chúng ta vào trong sử sách.”
Vân Dương chưa đọc, có đọc thì hắn cũng chẳng nhìn ra ảo diệu trong đó, chỉ thấy xung quanh phấn khích như thế thì tranh thủ nói lớn:” Đợi kết thúc đại hội, xin bệ hạ cho mạt tướng dẫn binh đông tiến, dọn sạch yêu khí, trả lại một thế giới thanh bình.”
Từ Nguyên Thọ hai tay cầm tờ cương lĩnh, xúc động vạn phần: “ Đây chính là đệ tử mà lão phu dạy ra, có đệ tử thế này lão phu dù chết ngay lúc này cũng không tiếc nuối gì nữa.”