Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 806 - Q4 - Chương 102: Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! (1)

Q4 - Chương 102: Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! (1)

Lô Tượng Thăng, Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù tham dự hội nghị xong không tách ra, mà tới một tửu quán nhỏ ở nơi vắng vẻ, chọn chỗ yên tĩnh ngồi xuống uống rượu.

Chớ thấy quán nhỏ mà xem thường, có khi con cái người ta là đại lý trưởng nào đó không chừng, những nhà như vậy ở Lam Điền không ít, con cái hưởng ứng lời kêu gọi của Vân Chiêu năm xưa đều đi tới nơi xa nhất, gian khó nhất lập nghiệp, họ mở quán không phải để kiếm tiền, chủ yếu là khuây khỏa thôi.

Quan chức ba người bây giờ là quan pháp ti, thủy quân đô đốc, Vân Quý kinh lược sứ.

“ Xem ra Vân Chiêu vẫn tin tưởng chúng ta.” Hồng Thừa Trù uống chén rượu vào bụng rồi lên tiếng đầu tiên:

Tôn Truyền Đình thừa nhận:” Ba chức vị này tổng thể mà nói đều là trọng dụng, chúng ta thực sự không có gì để nói.”

Lô Tượng Thăng mỉm cười: “ Nếu hai vị thấy quan pháp ti không tệ, tiểu đệ có thể góp ý với bệ hạ, thay đổi một chút.”

Hồng Thừa Tù lắc đầu: “ Có gì mà không hài lòng, ta chỉ tiếc không có cơ hội phân cao thấp với Đa Nhĩ Cổn nữa mà thôi.”

Tôn Truyền Đình nói”: Hồng huynh nếu kinh lược Vân Quý, vậy ắt chiêu binh ở nơi đó, binh mã Quan Trung tới vùng Vân Quý chướng khí, e là không hợp thủy thổ.”

Hồng Thừa Trù lấy trong lòng ra một cái ngọc bội đen đặt trên bàn: “ Kết thúc hội nghị là ta sẽ lên đường, Vân thị gây dựng cơ sở ở đó đã gần mười năm, riêng khoáng công bản địa đã lên tới ba vạn, thêm vào ba nghìn Hắc y nhân thủ vệ, ta nghĩ mình không thiếu nhân thủ đâu.”

Lô Tượng Thăng nhớ ra: “ Đại hội lần này quan trọng như thế mà Vân Mãnh chuyến này không về, vẫn ở Vân Nam, vậy thì hẳn phải có hành động lớn.”

Hồng Thừa Trù quan hệ với Vân thị nhiều năm, hiển nhiên hiểu địa vị Vân Mãnh, kinh ngạc: “ Không rõ rốt cuộc là nguyên do gì nhỉ?”

Lô Tượng Thăng nói nhỏ:” Chuyện này luôn tiến hành rất bí mật, văn thư qua lại gần như không có, đều dụng lực lượng riêng gia tộc, không dùng người quan phủ. Có câu thỏ khôn đào ba hang, vùng Vân Nam có khi là cái hang thứ hai Vân thị chuẩn bị.”

“ Như thế Vân thị ở Vân Nam hẳn phải có cơ nghiệp lớn vô cùng, mà xét năng lực người Vân thị thì ...” Tôn Truyền Đình là người năm xưa tung một mẻ lưới bắt sạch đám thúc bá của Vân Chiêu, cho nên bản lĩnh họ thế nào có nhận thức rất rõ:” Vân Mãnh không đủ quản lý gia nghiệp lớn đâu, nếu ta dự liệu không sai, bệ hạ phái huynh đi Vân Nam ngay như thế là để tiếp nhận nơi đó, còn Vân Mãnh là phó thủ.”

Đả thông Tứ Xuyên, nối liền Vân Quý, đây là chiến lược hoàn chỉnh.

Chuyện này muốn giấu người địa vị cao như Lô Tượng Thằng là không thể.

Nhất là sau khi Lô Tượng Thăng lập lên pháp ti, Lam Điền chẳng còn gì là bí mật với ông ta nữa.

Lại thêm trí tuệ của Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù, chỉ vài ba câu nói đã nhìn ra được Vân Chiêu rất muốn giải quyết chuyện Tứ Xuyên, Vân Quý cùng một lúc, mà đã nhận ra rồi thì họ thay đổi bản thân thích ứng với chiến lược của Vân Chiêu cũng không có gì là khó.

Dù sao ngay cả hoàng đế như Sùng Trinh mà họ còn phối hợp được nữa là, phối hợp với hành vi của Vân Chiêu với họ mà nói là hưởng thụ.

Hội nghị vẫn tiến hành, các đại biểu sau ngày đầu bỡ ngỡ giờ đã biết hội nghị hoạt động thế nào, đồng thời tự phát tìm người chung suy nghĩ tạo thành tiểu tổ thảo luận, kết quả có các thư lại ký chép lại, phân chia ra đưa tới cơ cấu tương quan.

Dù sao cũng là những nhân tài được lựa chọn ra từ ngàn vạn người, dù là nông phu chăng nữa thì ở trong lĩnh vực thông thuộc của mình, thực sự đề xuất nhiều ý kiến hữu ích.

Những ý kiến này được người chuyên biệt thẩm định, rất có khả năng thành tiêu chuẩn để quản phủ thi hành với các ngành nghiệp.

Quốc gia mới thành lập ở mặt quản lý chính thể, luật pháp, quân đều đều sơ sài.

Nhưng biết làm sao được, Chu Nguyên Chương có thể đem điển chương các triều đại khác tu sửa để dùng, ở chỗ Vân Chiêu thì không được rồi.

Ở đây học vấn đều mới mẻ, nhu cầu của con người với xã hội cũng mới mẻ.

Sáng tạo bao giờ cũng khó khăn hơn đi con đường sẵn có.

Các đại biểu đề xuất, đại quân Lam Điền nên mau chóng xuất quan, dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian ngắn nhất thống nhất Đại Minh. Vì thế các đại biểu thậm chí đề nghị Vân Chiêu gia tăng thuế má, nhanh chóng nâng cao quốc lực để thống nhất giang sơn.

Bọn họ đã chuẩn bị năm năm khổ cực.

Đề án tự phát bất ngờ này được đại đa số đại biểu biểu quyết tán thành, đợi qua năm mới trời ấm lên, 5 quân đoàn của Lam Điền sẽ xuất kích, đặt dấu chấm hết cho vương triều Đại Minh.

Vân Chiêu xem đề án này trong lòng cảm thán không thôi, y rốt cuộc nhìn thấy cảnh muôn người đồng lòng ở Lam Điền rồi.

Chỉ vẻn vẹn đề án này khiến Vân Chiêu cảm thấy mọi chuyện mình làm trước kia đã được báo đáp.

“ Ta rốt cuộc đã là hoàng đế.” Vân Chiêu đặt sách xuống nói với Tiền Đa Đa:

Tiền Đa Đa lấy làm lạ:” Chàng vốn đã là hoàng đế rồi mà.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Không, từ giờ bọn họ mới thực sự thừa nhận ta là hoàng đế của họ.”

Tiền Đa Đa càng không hiểu: “ Vì sao?”

Vân Chiêu mỉm cười thỏa mãn: “ Vị họ cho rằng ta và họ là đoàn thể cùng chung lợi ích.”

….. ….

Nam Xương.

Trương Bỉnh Trung đẩy đám phụ nhân trần chuồng che lấp thân thể hắn, đưa mắt nhìn hàng thân thể phụ nhân phụ trách chắn gió, lòng đột nhiên thấy bực tức dâng lên, vươn tay chộp lấy cái cổ bẻ mạnh, phụ nhân đó liền bị bẻ gãy cổ.

Buông tay ra một cái, phụ nhân đó nhũn người ngã xuống, máu tràn ra khóe miệng.

Những phụ nhân khác không vì có người chết mà kinh hoàng hoảng loạn, bọn họ cứ đờ đẫn đứng đó, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Từ sau khi công phá Nam Xương, tính tình hung bạo của Trương Bỉnh Trung bộc phát, nếu như mỗi ngày không giết người sẽ không thoải mái.

Hôm qua giết Vương Hoài Lễ, giờ nghĩ lại thấy sai lầm ...

Hôm kia giết Chu Bỉnh Huy, giờ nghĩ lại cũng thấy giết nhầm rồi ...

Trương Bỉnh Trung trần truồng đứng trong gió lạnh của Nam Xương, lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

“ Giết thì giết thôi, trên đời này cái gì thiếu chứ đám hủ nho thì nhiều lắm.”

Thân tướng Vương Thượng Lễ đi theo Trương Bỉnh Trung nhiều năm khoác một bộ trường sam lên người hắn. Trương Bỉnh Trung hỏi:” Trong tù còn bao nhiêu tên hủ nho?”

Vương Thượng Lễ đáp:” Bẩm bệ hạ có hơn ba nghìn nho sinh Giang Tây.”

“ Có kẻ nào so được với Vương Hoài Lễ, Chu Bình Huy không?”

“ Có Trương Tự Liệt, Viên Kế Hàm đều không hề kém ạ.”

“ Ha ha ha.” Trương Bình Trung ngửa mặt cười lớn, vỗ vai Vương Thượng Lễ:” Ta đã bảo mà trên đời này thiếu gì thì thiếu chứ chẳng thiếu đám hủ nho. Đi, chúng ta đi xem, chọn vài tên dùng được, không dùng được thì giết hết.”

Vương Thượng Lễ do dự:” Bệ hạ, trước đó Chu Bình Huy từng nói, đại quân không thể giết chóc quá nhiều, bởi thế quân ta ở Hồ Nam mới đánh đâu tới đó, đánh Trường Sa, Minh tổng binh Duẫn Tiên Dân, Hà Nhất Đức đầu hàng. Hạ Hành Châu, bách tính ra đường hoan nghênh.”

“ Còn khi đánh huyện Vũ Lăng, bách tính đương địa nghe lệnh bệ hạ, trong hai mươi ngày giết cả tộc Dương Tự Xương 122 người, người Lý thị chết hơn 400, mặc dù đầu rơi máu chảy, song bách tính đương địa tán tụng bệ hạ.”

“ Từ lúc chúng ta vào Giang Tây, mặc dù binh lực càng mạnh, nhưng gian nan từng bước, Giang Tây tuần phủ Lữ Đại Khí chỉ dựa vào hương dũng mà đánh ngang ngửa với chúng ta. Chúng ta mất hơn một năm mới hạ được Nam Xương, nhưng Bình Hương, Vũ Lăng, Viên Châu vẫn không chịu đầu hàng.”

“ Bệ hạ, không thể giết người thêm nữa.”

“ Ngươi nói đúng lắm, đi xem sao, nếu đều đầu hàng thì không giết nữa.” Trương Bình Trung mặc một bộ trường sam lên rồi muốn đi tới nhà lao:

Vương Thượng Lễ nhìn cái xác phụ nhân chết không nhắm mắt mà thở dài, vội vàng đi theo Trương Bỉnh Trung.

Bình Luận (0)
Comment