Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 810 - Q4 - Chương 106: Chuyện Cần Tới Cũng Phải Tới.

Q4 - Chương 106: Chuyện cần tới cũng phải tới.

Nhìn Vân Dương hoan hỉ đi mất, Vân Chiêu cũng bật cười, tên này nhìn có vẻ thô bỉ ngu xuẩn, nhưng chỉnh đốn quân dung, tạo lập quy củ mới vẫn rất thông minh.

Hắn sở dĩ dĩ mặc kiểu cổ quái như thế tới cho người ta xem, biểu thị ở chuyện cắt tóc, hắn đã đấu tranh cho các tướng sĩ rồi.

Mặc dù đấu tranh không đem lại kết quả, nhưng có thể cắt được tóc đệ nhất mỹ nam tử Lam Điền với hắn mà nói là thắng lợi lớn.

Ít nhất cũng có thể ăn nói với tướng sĩ.

Lông tóc trên thân thể là cha mẹ ban cho, không được phép tùy tiện hủy hoại .... Câu nói đó có thị trường trên mảnh đất này cả nghìn năm rồi, muốn thay đổi? Khó lắm.

Một đám người tóc dài tới cả mét, đây là chuyện cực tệ.

Khi nghèo khó thì tóc mọi người không tới mức dài như thế, để thuận tiện cho lao động, ít nhiều cắt đi một chút, nhưng từ khi Lam Điền giàu có, bách tính không chịu cắt tóc nữa, người nào người nấy mang búi tóc to tướng trên đầu, vừa khó coi còn không thể đội mũ.

Đội được thì cũng là loại mũ có cục u to tướng trên đầu, chướng mắt vô cùng, không cách nào đội mũ lưỡi trai được.

Mà tóc dài như thế riêng mỗi ngày mà gội đầu thôi thì cơ bản khỏi làm chuyện khác, không gội dễ có chấy, bốc mùi, khi ra trận chẳng có tí ích lợi nào.

Khi Vân Chiêu nhìn thấy Tiền Thiểu Thiểu mặc bộ quân trang, lòng có chút hoảng hốt.

Y phục tiêu chuẩn màu đen vừa người, thể hiện hoàn toàn vóc dáng cao ráo thẳng tắp của Tiền Thiểu Thiểu, phối hợp chiếc mũ lưỡi trai, phần nhô ra vừa vặn che tới mi, trên mũ là mà huy hiệu hình hai bông lúa vắt chéo nhau cùng tấm khiên đặt trên, trên tấm khiên khắc con rồng đem ẩn mình trong sương mù, điệu bộ hung dữ.

Ống tay áo có ba nút màu vàng, huy hiệu đại biểu giám sát trưởng đeo ở ngực, làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ mà thần bí.

Vân Chiêu thoáng sững sờ, Tiền Thiểu Thiểu trong bộ đồng phục này làm y hồi tưởng lại rất nhiều nam nhân nổi danh đời sau.

Còn Tiền Đa Đa nhìn thấy bộ dạng Tiền Thiểu Thiểu như thế thì lên cơn điên, kéo tay đệ đệ nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống khắp lượt hỏi Vân Chiêu:” Phu quân cũng mặc như vậy à?”

Vân Chiêu lắc đầu:” Quân nhân mới cắt tóc, ta mà cắt tóc người Lam Điền sẽ nổi điên.”

“ Đúng thế, đúng thế, nhất cử nhất động của phu quân giờ đại biểu cho cả thiên hạ, không được tùy ý.” Tiền Đa Đa nhìn đệ đệ một hồi, chẳng biết nghĩ tới cái gì, lớn tiếng gọi Vân Xuân, Vân Hoa rồi đi mất:

“ Tỷ tỷ thần đi may quân phục cho mình đấy, bệ hạ không ngăn cản à?” Tiền Thiểu Thiểu đợi tỷ tỷ đi rồi mới thở phào, ngồi xuống cầm cốc trà lên uống ngụm lớn, trước mặt tỷ tỷ, hắn không có nhân quyền:

Vân Chiêu cười thoải mái:” Kệ nàng ấy, tính nàng ấy không lớn lên được, thích làm cứ làm, chơi đùa một thời gian là chán thôi mà, cái gì cũng thế. Ngươi thấy sao, đồng phục mới, an bài chức vị, thẩm định công trạng đều xong rồi chứ?”

“ Hệ thống giám sát được kiến lập, Hàn Lăng Sơn rất hài lòng, thần và hắn có chút tranh cãi ở việc phân phối nhân viên. Có điều thần nhường hắn trước, nên yêu cầu của hắn cũng không thái quá, chức vụ an bài bảy thành rồi, có điều tiến độ tính toán công huân thì chậm lắm, phải hai ba tháng nữa mới thẩm định xong.|

“ Sau này các ngươi sẽ còn tiếp tục chia tách, một bộ phận không thể quá lớn, nếu không quá nhiều quyền lực, làm không khéo thì Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ lại xuất hiện ở Lam Điền thì không hay, còn giờ tạm thời như thế đi.”

Tiền Thiểu Thiểu tranh thủ hỏi:” Bệ hạ, có thể đem xưởng dệt ở Lạc Dương cho giám sát ti không, nếu không nguồn kinh phí hoạt động của giám sát ti lấy ở đâu ra?”

Vân Chiêu giật mình, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó quát lớn:” Không được.”

Tiền Thiểu Thiểu không nghĩ Vân Chiêu phản ứng mạnh như vậy, cúi đầu không nói.

Vân Chiêu không cho phép quân đội dính dáng tới bất kỳ thứ gì liên quan tới thương nghiệp.

Cho dù đại doanh Phượng Hoàng Sơn đã biến thành thị trấn phồn hoa, tướng sĩ trong quân doanh mãi mãi chỉ có thể là người tiêu dùng, không được phép thành người kinh doanh.

Mà thân phận của giám sát ti lại càng thêm mẫn cảm.

Bọn họ vốn là những người hoạt động ngoài rìa bóng tối, một khi để bọn họ dính dáng tới thương nghiệp, Hàn Lăng Sơn và Tiền Thiểu Thiểu sẽ tự nhiên tạo thành một liên minh thương nghiệp cực lớn.

Chuyện này tuyệt đối không được.

Không chỉ quân đội, giám sát ti, còn có các bộ khoái do Chu Quốc Bình thống lĩnh đều không được dính dáng tới thương nghiệp.

Đây vốn là điều cấm chỉ trong quân đội, sau khi Tiền Thiểu Thiểu đề xuất giám sát ti kinh doanh, Vân Chiêu đi gặp Trương Quốc Trụ yêu cầu, ngoại trừ thương vụ ti ra thì các quan viên hành chính khác không được phép tham gia kinh doanh.

Trương Quốc Trụ rất khó hiểu với yêu cầu này của Vân Chiêu.

Từ xưa tới nay quân đội truân điền, kinh doanh, kiếm quân lương là một hành vi nên được cổ vũ, huyện Lam Điền cho dù không cổ vũ thì ít nhất cũng không nên cấm, lại còn ra lệnh cấm nghiêm ngặt như thế.

Ở chuyện này Vân Chiêu khó mà thương lượng với tất cả mọi người.

Cho dù là quân đội Lam Điền tiên tiến nhất cũng chưa bao giờ có ai đem quân nhân là một nghề nghiệp thực sự có thể nuôi gia đình.

Với bọn họ mà nói, quân đội mãi mãi là thứ tiêu hao tiền lương nhất của quốc gia.

Nếu như có thể tiết kiệm bớt chi phí đầu tư vào quân đội thì ai cũng vui vẻ.

Bọn họ không biết, cái nghề quân nhân này sinh ra đã đối lập với thương cổ, thương cổ là một quần thể chú trọng lợi ích. Đối với thương nhân chân chính mà nói, vạn vật thiên hạ đều có giá, vì lợi ích bán cả bản thân cũng được, chỉ cần có một cái giá thích hợp.

Quân nhân không thể như vậy, bản chất của họ là kiên cường, cố chấp, mạnh mẽ, không biết biến báo.

Mất đi những phẩm chất tốt đó, quân nhân không có sức chiến đấu.

Tương tự với giám sát ti, chính vụ ti.

Một khi điều luật, chấp pháp, chính sách biến thành thứ có thể mua bán thì một quốc gia xuống dốc không xa.

Chuyện này liên quan lớn tới bài học trong tương lai, Vân Chiêu không cách nào lấy ra tranh luận với người ta được, chẳng bằng trực tiếp hạ lệnh, nhân lúc mà mệnh lệnh của mình vẫn được chấp hành một cách không cần lý do, sớm ngày xác định quy củ.

Trương Quốc Trụ hỏi mấy lần, thấy ý chí Vân Chiêu vô cùng kiên định liền ngầm thừa nhận.

Vân Dương muốn hỏi, bị Vân Chiêu trừng mắt một cái, hắn đổi đề tài nhanh như chớp, lại quanh co nói quân phục của mình khó coi ra sao, chẳng đẹp bằng quân phục của Tiền Thiểu Thiểu.

Hàn Lăng Sơn luôn có suy nghĩ khác người, hắn cho rằng Vân Chiêu đang đề phòng trước, lo quân đội, giám sát ti, bộ khoái mà một khi cấu kết thương nhân làm hại bách tính thì hậu họa vô cùng, nên cấm chỉ trước.

Khi các đại biểu đi gần hết, Cao Kiệt cũng rời đi, ba vạn bốn nghìn quân của quân đoàn thứ ba sắp vào Thục, theo Cao Kiệt còn có Thanh Long.

Dựa theo kế hoạch của Vân Chiêu, Thanh Long sẽ giúp Cao Kiệt hạ Trùng Khánh, biên luyện Bạch Can Quân, sau đó dẫn họ rời Thục, tới thẳng Vân Nam thay thế Vân Mãnh kinh lược tây nam.

Cao Kiệt cạo trọc đầu mặc quân phục mới trông bừng bừng khí thế. Vân Chiêu đứng từ trên cao nhìn đoàn quân mặc đồng phục xanh lá đeo ba lô vác súng trên vai, điệp điệp trùng trùng đi qua vào rừng núi, mắt bất giác ươn ướt.

Vì sao lại là màu xanh, vì sao phải cắt tóc, đó là chút lòng riêng của y mà thôi, nay đội quân màu xanh đó lại xuất hiện trên mảnh đất này.

“ Yên tâm, cứ giao tây nam cho thần.” Thanh Long đứng trước đội hắc y nhân tràn ngập tự tin vào bản thân:” Nếu không hạ được tây nam, Thanh Long sẽ mãi mãi không trở về.”

“ Ta không định để ông tử chiến.”

“ Thần biết phải làm thế nào.”

Thanh Long kiêu ngạo đứng thẳng kính lễ, nhảy lên mình ngựa quát một tiếng, cùng 57 hắc y nhân còn lại mà ông ta dẫn về từ Liêu Đông đuổi theo Cao Kiệt.

Đây là đội quân Lam Điền thứ hai rời Quan Trung mà không có chút che giấu gì.

Điều này cũng chính thức tuyên bố Lam Điền quyết liệt với Đại Minh, đi vào tiến trình tiếp nhận Đại Minh.

Toàn thể quan viên Lam Điền cực kỳ hưng phấn, Vân Chiêu không sao vui lên được.

Bình Luận (0)
Comment