Hai thớt ngựa một trước một sau, không thực hiện được giáp kích hai mặt, khi con ngựa đầu tiên tới gần, Mộc Thiên Đào nhảy ra, không đợi kỵ sĩ bên cạnh vung đao thì hắn lao thẳng vào lòng đối phương, đồng thời rút đinh sát đâm vào người bảy tám lần.
Kỵ sĩ ngã từ trên ngựa xuống, chân móc vào bàn đạp bị kéo đi một đoạn, tên kỵ sĩ còn lại quay đầu ngựa vung tú xuân đao xông về phía Mộc Thiên Đào.
Mộc Thiên Đào lộn mấy vòng trên mặt đất đã đứng dậy được, vươn tay tóm lấy hàm thiếc của chiến mã, cúi đầu né tú xuân đao. Hét lớn một tiếng xoay cổ chiến mã, người thừ cơ đè lên, uỳnh một cái, chiến mã nghiêng người ngã xuống, thân thể nặng nề đè lên kỵ sĩ, Mộc Thiên Đào nghe thấy tiếng xương gãy liên hồi.
Cầm tú xuân đao thì chính là Cẩm Y Vệ.
Đám hung nhân năm xưa làm người ta nghe tên sợ vỡ mật này giờ phải dựa vào bán sức kiếm sống rồi.
Nhìn tên sát thủ Cẩm Y Vệ phun từng ngụm máu ra ngoài, Mộc Thiên Đào không thèm để ý tới nữa, đi tìm chiến mã của mình, dắt một con chiến mã còn khỏe, một con bị thương vào thành.
Theo lý mà nói cổng thành phát sinh hung án như thế, thủ quân bất kể thế nào cũng phải hỏi tới.
Nhưng bọn họ lại như không nhìn thấy, để mặc cho Mộc Thiên Đào cứ thế nghênh ngang dắt ba con chiến mã vào kinh thành.
Quay về Mộc vương phủ, Mộc Thiên Đào lại biến thành quý công tử cao không với tới.
Hôm nay trong nhà hắn có một vị khách.
Mộc Thiên Đào nhìn thấy người này chắp tay qua loa: “ Vãn bối Mộc Thiên Đào bái kiến Bảo quốc công.”
Bảo quốc công Chu Quốc Bật nhíu mày: “ Ngươi tự ý giết quản gia nhà Gia Định bá mà không tới nhà cáo tội là ý gì?”
“ Ồ, vãn bối quên mất, giờ tới phủ Gia Định bá thỉnh tội vậy.”
“ Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy, có điều Ga Định bá có chỗ không phải, hiền chất có thể nể tình lão phu, cùng Gia Định bá hòa giải, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?”
Mộc Thiên Đào cười: “ Nếu Bảo quốc công đã lên tiếng, tiểu chất có lý nào lại không nghe lời, chỉ cần Gia Định bá trả lại 30 vạn lượng bạc, tiểu chất tất nhiên không dám bất kính.”
Chu Quốc Bật không hề nghe nói chuyện này, hơi ngỡ ngàng: “ 30 vạn lượng bạc nào?”
Mộc Thiên Đào điềm nhiên như không nói: “ Huynh trưởng tiểu chất nghe nói bệ hạ quyên góp ở kinh thành liền nhớ tới năm xưa dấu 30 vạn lượng bạc trong phủ, muốn nhân cơ hội này hiến lên cho bệ hạ, khao thưởng tướng sĩ, bù đắp chỗ thiếu hụt trong quân.”
“ Ai ngờ Gia Định bá lấy mất, xin nhờ Bảo quốc công chuyển lời Gia Định bá, nếu trước kia thì số bạc này mất rồi cũng đành, nhưng giờ thì khác, số bạc này dùng hiến cho bệ hạ dùng, vậy phải trả không thiếu một đồng.”
“ Ba ngày, nếu như ba ngày sau tiểu chất không thấy số bạc này sẽ dẫn người đánh tới phủ Gia Định bá, tìm cho ra.”
Chu Quốc Bật nghe đã biết chuyện hoang đường, vỗ bàn đứng lên:” Ngươi dám à?”
Mộc Thiên Đào cười khùng khục: “ Vãn bối nghe nói Gia Định bá khi chiếm Mộc vương phủ, Bảo quốc công từng tham dự, nói không chừng cũng phải cần thúc thúc bồi thường một chút.”
Chu Quốc Bật gằn giọng: “ Được, vậy ngươi định muốn lão thúc thúc này bồi thường bao nhiêu?”
“ Không nhiều, đúng 30 lượng bạc thôi. “ Mộc Thiên Đào xòe ba ngón tay ra:
“ Ha ha ha, ngươi lấy gì mà đòi?”
“ Đã là thế gia võ huân, tất nhiên là phải dựa vào đôi tay này rồi.”
Chu Quốc Bật phất tay áo bỏ đi, khi tới cửa quay đầu lại cười nhạt:” Ta muốn xem xem nắm đấm của ngươi lớn cỡ nào đấy.”
“ Lão thúc thúc sẽ thấy ngay thôi. “ Mộc Thiên Đào bước tới:
Chu Quốc Bật nhìn Mộc Thiên Đào tay cầm ngược trường đao đi từng bước về phía mình, hắn bao năm rồi đâu có đụng tới đao thương cuống quít lùi lại hét lớn: “ Người đâu, người đâu?”
Lời vừa dứt từ đại môn ném vào bốn cỗ thi thể, Chu Quốc Bật nhìn kỹ, chính là bốn gia phó mình dẫn theo, tức thì kinh hồn táng đởm, lắp ba lắp bắp nói:” Hiền chất, hiền chất, chuyện này thực sự không liên quan tới lão thúc thúc của ngươi, đều, đều do Gia Định bá làm một mình ... Ta ta tới đây chẳng qua là để làm thuyết khách thôi, không, không biết gì hết.”
Mộc Thiên Đào đằng đằng sát khí bước tới, dùng sống đao chém vào lưng Chu Quốc Bật đang định bỏ chạy, Chu Quốc bật rú lên đau đớn ngã lăn quay ra đất, không ngừng thở dốc, chỉ muốn cơn đau khủng khiếp này tan mau.
Mộc Thiên Đào ngồi xuống nói: “ Quốc nạn trước mặt, keo kiệt từng đồng, đó là thế gia dữ quốc đồng hưu sao? Gia tộc ngươi đã hưởng bao vinh hoa phú quý rồi, giờ bỏ tiền ra khó vậy à?”
“ Ta nói cho ngươi biết, ngươi sắp bị treo lên đại môn Mộc vương phủ rồi, một khắc chưa trả tiền, ta chưa thả ngươi xuống. Nếu ngươi chết cũng không hề gì, ta sẽ tới nhà tra xét, nghe nói thê thiếp của ngươi nhiều lắm, toàn là đại mỹ nhân vang danh Giang Nam, bán họ đi lão tử cũng kiếm được 30 vạn lượng bạc.”
Chu Quốc Bật run giọng đe dọa: “ Ngươi muốn làm địch với toàn bộ huân quý à?”
Mộc Thiên Đào cười phá lên, tiếng cười mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một thê lương cùng điên dại, chĩa mũi đao vào mi tâm Chu Quốc Bật:” Đại Minh nguy trong sớm tối, ngươi cho rằng ta thèm bận tâm tới thứ chó lợn không bằng như ngươi à? Bệ hạ cần mẫn ngày đêm lo việc nước, ống tay áo long bào đã sờn rồi cũng không nỡ làm cái mới, còn lấy hết tích góp trong cung bao năm ra bán trang trải quốc sự.”
“ Ta hỏi các ngươi!”
“ Nhìn thấy cảnh đó các ngươi có nửa phần đau lòng nào không, hay là sai gia phó tranh giành nhau mua đồ của bệ hạ? Ha ha ha, Chu Quốc Bật ... Mộc Thiên Đào ta chẳng cần cái mạng này nữa, ta chuẩn bị ở lại kinh thành, tồn vong cùng Đại Minh.”
“ Đến chết ta còn không sợ, ngươi nghĩ ta sợ cái gì?”
“ Nếu các ngươi muốn cắn trả, đợi ta đánh bại Lý Hồng Cơ xong, chỉ cần ta còn sống, các ngươi cứ tới tìm ta lý luận.”
“| Ngươi đâu, treo hắn lên cho ta, tiền mà không tới thì tối nay hất nước lạnh lên người hắn.”
Mắt thấy Chu Quốc Bật bị gia nô Mộc vương phủ treo lên, hoạn quan Từ Cao vốn định tới truyền ý chỉ của hoàng đế, lệnh Mộc Thiên Đào không được làm sằng làm bậy, không dám cả đọc ý chỉ, cắn răng quay đầu chạy luôn.
Chu Quốc Bật tay trói ra sau người, bị treo lủng lẳng trên đại môn, người qua người lại chỉ trỏ bàn tán, hắn hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Chỉ là hắn thì lấy đâu ra cái dũng khí đó chứ?
Quản sự Tiết Tử Kiện tới bên cạnh Mộc Thiên Đào:” Thế tử, Tử Cao đi rồi ạ.”
Ngần ngừ một lúc nói thêm: “ Tất cả mọi người đều sẽ phản đối thế tử, e cả bệ hạ cũng ...”
Ông ta là tú tài, sao không biết đám ác quan vang danh thiên hạ dù như Lai Thần Tuấn hay Chu Hưng thời Võ hậu hay đám ác quan của Hàn vũ đế đều không ai có kết cục tốt.
Mộc Thiên Đào sao chẳng biết, nhưng tình thế như vậy hắn cần lối tắt nhanh chóng nắm quyền:” Chỉ cần hoàng đế ủng hộ ta là được rồi, có lẽ bây giờ hoàng đế chưa tin ta, nhưng cùng với việc ta ngày một kiếm được nhiều tiền, ngày càng bị huân quý, bách quan bài xích, hoàng đế sẽ đứng về phía ta, khả năng ta được trao quyền lớn là rất cao.”
“ Yên tâm đi, trước khi tới kinh sư mỗi một bước đi đều được ta tính toán kỹ càng, tỉ lệ thành công vượt quá bảy thành.”
Tiết Tử Kiện khâm phục lắm, nhưng ông ta biết đây không phải chuyện sức một người làm được:” Không biết cao nhân phương nào cùng thế tử lập mưu, nếu có thể mời họ tới kinh sư, chẳng phải khả năng càng lớn sao?”
Mộc Thiên Đào thở dài:” Chúng ta không mời được đâu, người ta cũng chẳng muốn tới ... Nếu như những người đó tới kinh sư, nguyện ý trung thành với hoàng đế, Đại Minh chẳng mấy chốc mà ca vũ thanh bình …”