Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 832 - Q4 - Chương 128: Tro Tàn Cuối Cùng.

Q4 - Chương 128: Tro tàn cuối cùng.

Giờ Hạ Hoàn Thuần đã có thể khẳng định kho tàng Đại Minh khiến người trong thành rỉ tai bàn tán tạm thời quên cả khói lửa chiến tranh kia là không có thật, nếu cả hắn cũng đã thực sự động lòng thì đám tặc khấu Lý Hồng Cơ kia tin chắc cả trăm phần rồi, nghĩ tới đó không kìm được thỏi: “ Sư phụ đệ nghe tin này không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

Hàn Lăng Sơn khẳng định chắc nịch:” Bệ hạ chỉ tin vào tài phú do đôi bàn tay sáng tạo lên thôi, không bao giờ cho rằng đào được một kho báu lại có thể giúp nhân dân giàu lên. Ngược lại nếu như Lam Điền đột nhiên xuất hiện 3700 vạn lượng bạc thì đó sẽ là tai họa, vì giá bạc còn rẻ hơn đồng, sẽ làm loạn trật tự kinh tế của chúng ta, khiến phát triển kinh tế bị đình trệ cho tới khi chúng ta làm giá trị vượt qua 3700 vạn lượng bạc thì mới bình ổn trở lại.”

“ Nhưng Lý Hồng Cơ sẽ không nghĩ thế, hắn cho rằng có tiền là đại biểu có người, có vật tư.” Hạ Hoàn Thuần mắt đảo qua đảo lại, ý tưởng xấu bắt đầu nhen nhóm trong lòng: “ Bây giờ trừ Lam Điền ta ra thì khắp Đại Minh đều chìm trong khói lửa chiến tranh, thêm vào Thi Lang đã phong tỏa đường biển, nếu chúng ta cấm giao dịch, Lý Hồng Cơ có đống bạc trong tay cũng vô nghĩa ...”

Hàn Lăng Sơn xua tay cắt ngang lời hắn: “ Đưa ra giả thiết không có ý nghĩa đó mà làm gì, đó là âm mưu quỷ kế của Tào Hóa Thuần, sẽ không chỉ có một kho tàng, sau này sẽ xuất hiện kho tàng của Lý Hồng Cơ, kho tàng của Trương Bỉnh Trung.”

Hạ Hoàn Thuần lập tức cảnh giác, hắn thấy có mà vở kịch bảo tàng này nửa đầu do Tào Hóa Thuần viết ra, nửa sau rất có khả năng xuất phát từ tay Hàn Lăng Sơn. Luận tới nham hiểm, hắn thấy mình còn phải xách dép cho tên sư huynh này.

“ Một câu chuyện bảo tàng đủ nhìn thấy muôn vẻ cuộc sống.” Hàn Lăng Sơn nhìn vẻ mặt rõ ràng đang thấy hụt hẫng tiếc nuối của Hạ Hoàn Thần không khỏi cảm thán, không ngờ Tào Hóa Thuần lúc giãy chết lại tung ra một đòn hiểm như thế, kẻ này hết hi vọng rồi, lấy luôn chút thời gian cuối cùng của Đại Minh ra thực hiện mưu đồ của mình:

Đám quan tướng sâu mọt của Đại Minh có thể kháng cự lại được dụ hoặc này mới là lạ.

Hạ Hoàn Thuần cũng dần tưởng tượng ra được sát cơ ẩn chứa trong tin đồn hoang đường kia, ngần ngừ: “ Chúng ta có cần làm rõ chuyện bảo tàng này không, dù sao đã liên quan tới Mộc Thiên Đào rồi.”

“ Không liên quan tới Mộc Thiên Đào, nhưng Chu Mỹ Sác lại có đấy.”

“ Không đâu, liên quan gì được chứ, Chu Mỹ Sác ngốc lắm.”

Hàn Lăng Sơn lúc lắc ngón tay: “ Ngươi không biết rồi, thông thường kẻ ngốc mới được phó thác trọng trách chứ không phải người thông minh.”

“ Vì sao?”

“ Ngươi cứ vài lần bị thiệt thòi bởi kẻ ngu xuẩn là sẽ hiểu thôi.”

“ Vậy đệ đi điều tra cô công chúa đó xem sao. “ Hạ Hoàn Thuần chưa hiểu đạo lý trong đó song Hàn Lăng Sơn nói vậy thì ắt có lý, chuẩn bị đứng dậy:

Hàn Lăng Sơn lần nữa ngăn cản: “ Không cần.”

“ Vì sao?”

“ Ngươi còn chưa hiểu à, bởi vì người ta biết mình ngốc chứ sao, cho nên ngươi tới gần một cái là người ta cảnh giác mà im ngay, giấu hết tâm tư đi, không nói gì không làm gì hết, ngươi điều tra thế nào? Nhưng ngươi không thèm để ý tới, Chu Mỹ Sác sẽ kinh hoàng, sẽ tìm cách che giấu hoặc xử lý, khi kẻ ngốc bắt đầu nghĩ cách sẽ lộ sơ hở, cơ hội sẽ tới.”

Hạ Hoàn Thuần nhìn Hàn Lăng Sơn với ánh mặt vô cùng thần kỳ, loại người biến thái nào mà đến cả người ngốc cũng dày công nghiên cứu cách đối phó như thế?

Song Hàn của thư viện Ngọc Sơn thực sự không phải loại biến thái thường có thể so được.

“ Thế nên cứ đợi một thời gian hẵng hay, dù sao lúc này Chu Mỹ Sác không có tâm tư nào để ý tới chuyện bảo tàng của Tào Hóa Thuần đâu, khi nào chiến sự lắng xuống hẵng tính cũng không muộn, người khác gấp chứ chúng ta cứ thong thả thôi, thong thả càng thấy nhiều thứ hơn.”

Ngoài kia người người hoảng loạn, trên tường thành pháo nổ liên hồi, bọn họ vẫn rảnh rang ngồi đây tán gẫu, cứ như chiến tranh chẳng thể nào ảnh hưởng tới mình.

Lưu Tông Mẫn vì nóng lòng muốn là người tấn công kinh thành đầu tiên cho nên vừa tới nơi chưa lập trại nghỉ ngơi đã xua quân tấn công, không ngờ gặp phải sự chống trả khá bài bản của quan binh, sau khi gặp phải thất bại đã lui quân vào chập tối. Có điều hắn không đi xa mà cắm trại cách kinh thành 15 dặm, đợi chủ lực tới.

Địch đã tới tận chân thành vậy mà hoàng cung vô cùng im ắng, hoàng đế đã hai ngày không tảo triều rồi.

Thực ra buổi sáng hoàng đế có lên triều, nhưng chỉ có vài viên quan tới, phẩm trật cũng không cao, đành cho bãi triều.

Chuông vẫn gõ đúng giờ, biểu thị tòa thành này còn sống.

Chu Mỹ Sác mặc giáp da, đang chỉ huy đám hoạn quan, cung nữ chất đồ lên xe ngựa.

Có người chỉ huy, hoạn quan, cung nữ có chỗ dựa vào, sau khi được công chúa hứa sẽ đưa họ đi, đám người từ lâu uể oải lười biếng trong thời gian ngắn lấy tinh lực vô cùng ra làm việc.

Mặt trời đỏ như máu lặn xuống mái cong Từ Cấm Thành, chẳng bao lâu trời tối.

Đôi khi Sùng Trinh đứng ở cửa đại điện nhìn thấy khuê nữ của mình đang thu dọn hành trang, tựa hồ muốn chuyển nhà, nhưng hắn chẳng nói gì. Nay trong mắt hoàng đế chỉ có lạnh lùng, bất kể nhìn người hay đồ vật cũng không mang theo chút hơi ấm nào.

Bên cạnh Sùng Trinh chẳng có tùy tùng, chỉ có hoạn quan già Vương Thừa Ân còn đi theo hầu hạ.

Hôm qua Sùng Trinh viết chiếu giao lục quân phò tá thái tử cho Chu Thuần Thần, nhưng khi gọi người mang đi thì chẳng có một ai, lát sau Vương Thừa Ân chạy vào khóc lóc nói hơn ba trăm hoạn quan đã trèo tường cung trốn đi mất rồi.

Khi muốn Vương Thừa Ân đi truyền lệnh thì mới biết, lục quân đã tan đàn xẻ nghé rồi, đâu còn ai để nhận lệnh nữa.

Đến sáng tảo triều, chỉ có bảy tám quan viên tới, Sùng Trinh hứa nếu họ triệu tập gia đinh hăng hái giết địch, hoặc tài trợ quân lương lừa ngựa, sau này cắt đất ban thưởng, quyết không nuốt lời.

Nhưng mấy viên quan này chức nhỏ làm việc thanh quý như viết sự soạn sách, nghèo tới mức bổng lộc chẳng đủ sống, lấy đâu ra gia đình để triệu tập.

Đại điện im phăng phắc, Sùng Trinh nói mà chẳng ai đáp, chẳng biết có ai tuyên bố bãi triều hay không, dù sao cứ thế mọi người dần dà đi hết cả.

... Nhìn khuê nữ của mình chỉ huy hoạn quan, cung nga đóng gói đồ đạc, lòng Sùng Trinh tĩnh như nước đọng.

Cho tới khi Chu Mỹ Sác tới khoác lên người Sùng Trình chiếc áo choàng, Sùng Trinh mới nhìn khuê nữ hỏi:” Con có thể ra trận giết địch chứ?”

Chu Mỹ Sác gật đầu:” Được ạ.”

Sùng Trinh nhìn hoạn quan cung nga bận rộn trong sân, gật gù:” Tốt, trẫm có một quân nữa.”

“ Phụ hoàng, Mộc Thiên Đào chỉ huy tám nghìn quân binh, Thành quốc công Chu Thuần Thần còn một vạn sáu nghìn binh mã, Bảo quốc công Chu Quốc Bật có năm nghìn quân binh.”

“ Tốt, trẫm đã có tứ quân, đợi trẫm gom đủ lục quân sẽ rời thành giết giặc.”

Chu Mỹ Sác nhón chân giúp phụ hoàng nàng chỉnh lại mái tóc chưa chải:” Phụ hoàng, giờ người cần ngủ một giấc, ăn một bữa thật ngon, nếu không lúc lên trận giết địch không còn sức.”

“ Chuẩn tấu.” Sùng Trinh gật đầu dẫn Vương Thừa Ân về Càn Thanh Cung:

Chu Mỹ Sác tiễn hoàng đế đi rồi quay lại nói với hoạn quan, cung nga:” Mau lên, chúng ta nhất định phải đem toàn bộ mọi thứ cần thiết đi trong vòng ba ngày. Tới lúc đó có tám nghìn đại quân của Mộc vương phủ thế tử bảo hộ chúng ta rời kinh, nhớ kỹ, toàn bộ phải thay y phục thích hợp đi đường, khi đó ai theo không kịp sẽ không có đường sống đâu.”

Đám hoạn quan cung ngã khóc lóc vâng lời, tiếp tục chất đồ lên xe.

Bình Luận (0)
Comment