Hạ Hoàn Thuần lúc này đang leo thừng lên tường thành Chương Nghĩa Môn, được Hàn Lăng Sơn lên từ trước kéo lên thành, lúc này mới phát hiện trên tường thành có một đội binh sĩ do hoạn quan tạo thành, chỉ là nhân số ít tới thảm thương, cứ một người phải phòng thủ đoạn tường thành bằng 5 ụ bắn tên.
“ Sao lại phái bọn họ lên tường thành làm gì?”
Hàn Lăng Sơn tặc lưỡi: “ Bọn họ sẽ không chạy trốn.”
Hạ Hoàn Thuần nhìn thái giám gần minh nhất, tay thì cầm trường thương mà toàn thân xám xịt đã chết từ lâu, thở dài: “ Phái âm binh thủ thành, Đại Minh binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn đúng là một nhân tài, loại nhân tài này mà ở Lam Điền chúng ta thì bị đem đi làm phân bón rồi.”
Hàn Lăng Sơn nhìn đồng quê mênh mông ngoài thành, tâm trạng u ám: “ Ta cho rằng mình sẽ rất vui vẻ khi thấy Đại Minh sụp đổ, nhưng bây giờ ta chẳng vui nổi.”
“ Đệ cũng chẳng thích nhìn thấy cảnh này, đôi khi bỗng nhiên vô cớ muốn nổi điên, quá nhiều chuyện thực sự là ... Chẳng biết nói thế nào.”
“ Cũng là chuyện tốt, việc đời trước không quên, là tấm gương cho đời sau, để chúng ta sinh ra cảnh giác.”
“ Biết thì thế nào, câu nói này rất đơn giản, mọi người đều hiểu hàm ý của nó, nhưng biết thì sao? Đệ thấy chỉ cần là con người thì vẫn đi vào lối cũ thôi. “ Tình hình kinh thành rõ ràng ảnh hưởng lớn tới thiếu niên chưa từng trải như Hạ Hoàn Thuần, khiến hắn có cái nhìn u ám:
Người ở lại kinh thành chẳng ai thực sự vui vẻ được.
Thi thể bách tính chết bởi dịch bệnh bị quan binh dùng xe bắn đá ném ra ngoài.
Hàn Lăng Sơn, Hạ Hoàn Thuần từ trên tường thành đi xuống vừa vặn chứng kiến cảnh này.
Rất là tráng lệ, thi thể cứ bay vèo vèo trên không, chết lâu một chút là bị thời tiết giá lạnh làm cho đông cứng, ném đi chẳng khác nào ném đá. Cũng có người vừa mới chết, khi máy ném đá ném đi, chân tay giang ra như đang hoan hô ... Có thi thể thậm chí còn phát ra tiếng kêu thảm thiết ...
Trên con đường rộng lớn của kinh thành gần như chỉ thấy bóng dáng sĩ tốt hoặc quân binh hối hả qua lại, ngoài ra chỉ có mấy con chó gầy gò tuần tra, thấy hai người Hàn Lăng Sơn chúng che hàm răng trắng ởn, trông có vẻ muốn ăn thịt hai người khỏe mạnh này lắm vậy.
Nhà cửa đóng im ỉm, âm thanh từ chiến trường truyền tới cũng chẳng vơi bớt không khí tĩnh mịch đó.
Hạ Hoàn Thuần, Hàn Lăng Sơn đều đeo khẩu trang dầy, đeo cái thứ khẩu trang có kẹp thuốc này, hô hấp không thuận lợi chút nào.
Năm sáu tên lưu manh từ trong ngõ nhỏ xông ra, chặn hai người họ.
Trên người bọn chúng còn đeo mấy cái bọc hành trang xanh đỏ, tên hung ác nhất tay cầm thanh đao nhuốm máu, vết máu còn rất mới.
Đám lưu manh này có lẽ là số rất ít sống thoải mái trong lúc hỗn loạn này, rồi đợi khi tặc khấu tới chúng khóc lóc tự xưng mình là nông nhân bị quan phủ bức bách mất nhà mất cửa, xin theo nghĩa quân.
Thường thường loại người này sẽ thành những tên tặc khấu hung hãn nhất, chúng hay gọi là quân tinh nhuệ.
Hàn Lăng Sơn chẳng thèm để ý tới mấy lời hăm dọa của chúng, tiếp tục đi về phía trước, Hạ Hoàn Thuần thì tuốt đao ra, đi tới đâu máu tung tóe tới đó.
Một lát sau những người chuyên môn đánh xe ngựa đi thu nhặt xác chết nhìn thấy mấy cái xác mới này, bọn họ chẳng thèm bận tâm những tên lưu manh đó vì sao chết, cãi nhau chia mấy bọc hành trang, sau đó cho thi thể lên xe, tiếp tục làm đạn cho máy ném đá.
Mộc Thiên Đào chiến thắng trở về trong tiếng hò reo, hắn miễn cưỡng nở nụ cười khích lệ sĩ tốt, dân binh.
Trở về Mộc vương phủ liền thấy Thành quốc công Chu Thuần Thần, Bảo quốc công Chu Quốc Bật, binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn, thủ phụ Ngụy Đức Tào ngồi ở sảnh đường lặng lẽ uống trà.
Mộc Thiên Đào chẳng có chút bất ngờ nào, cũng im lặng ngồi xuống chủ vị, hai phó phụ đi tới giúp hắn cởi khải giáp, một vài mũi lang nha tiễn bắn xuyên qua giáp, vừa cởi giáp ra, máu chảy đầm đìa.
Hai phó phụ này thuộc nhóm người theo hắn sớm nhất sau khi rời Lam Điền nên rất kinh nghiệm, họ lấy rượu mạnh ra, cẩn thận rửa vết thương, sau đó rắc thuốc băng bó lại.
“ Hôm qua rời thành tập kích doanh địch không toàn thắng, tên ác tặc Lưu Tông Mẫn rất cảnh giác, khi ta xông vào doanh trại của hắn thì hắn đã chuẩn bị trước rồi, tuy làm loạn đại doanh của hắn, cũng đốt được rất nhiều lương thảo, nhưng không ép được hắn lui quân.” Mộc Thiên Đào đúng sự thực báo tình hình cuộc chiến cho mấy người kia biết:
Thủ phụ Ngụy Đức Tào chắp tay:” Thế tử tối qua xung phong hãm trận dũng mãnh vô song, bọn lão phu đều tận mắt chứng kiến, tất nhiên sẽ bẩm báo với bệ hạ, tuyệt không cô phụ thế tử vì nước chinh chiến.”
“ Hôm nay bọn lão phu tới không phải để thỉnh giáo thế tử chuyện chiến sự, hiện giờ kinh thành thiếu hụt lương thảo, quân không có lương, thế tử trước đó đã trưng thu rất nhiều tiền lương, lúc này nên bỏ ra để chiêu mộ thêm nhiều dũng sĩ, bảo vệ kinh thành.”
Mộc Thiên Đào nheo mắt nhìn bốn người vẻ mặt hết sức nghiêm nghị kia:” Bạc trưng thu được đã giao hết cho bệ hạ, ta nghĩ mấy vị không thể không biết chứ hả?”
Binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn có vẻ là người nóng tính, không thích rườm rà:” Bạc ở chỗ bệ hạ đã tiêu hết rồi, bọn ta tới là để hỏi, bảo tàng của Tào Hóa Thuần ở đâu?”
Ba người khác nhìn hắn chằm chằm.
“ Rà là thế, ra là thế.” Mộc Thiên Đào trầm mặc hồi lâu rồi đứng dậy đi vào thư phòng: “ Chờ một lúc.”
Chốc lát sau lấy ra tấm bản đồ làm bằng lụa đặt trên chiếc bàn thấp, không nói không rằng, bốn cái đầu không ai bảo ai đồng loạt tụ lại một chỗ.
Ngụy Đức Tào đưa tay ra cầm lấy mảnh lụa, làm ra vẻ đường đường chính chính nói với ba người còn lại:” Đây là tiền thuế mà Tào tặc tham ô, đợi lão phu tra rõ sẽ bẩm báo lên bệ hạ xử lý.”
Chu Thuần Thần cười rất ám muội:” Thế tử một lòng vì nước, điều ấy lão biết, chỉ là không biết tấm bản đồ này là thật hay giả mà thôi.”
Mộc Thiên Đào chinh chiến cả đêm, lúc này toàn thân nhức mỏi, giọng khàn như tiếng cửa kẹt, hết sức khó nghe:” Mộc mỗ tới kinh thành chỉ để mong được chết, tài bảo sớm không coi ra gì rồi, dù là quân lương trưng thu được trước đó, trừ dùng mua quân nhu ra, số còn lại đã giao hết cho bệ hạ.”
“ Tào công trước khi chết phó thác trọng trách cho mỗ, mỗ cảm thấy nhiệm vụ nặng nề, nhiều ngày không ngủ được, chỉ lo không thể hoàn thành tâm nguyện của Tào công, khiến anh linh Tào công trên trời khó yên nghỉ. Giờ có thủ phụ cùng ba vị trọng thần quốc triều ở đây, vừa vặn đem chuyện này phó thác cho chư vị.”
“ Nay đại sự đã xong, vừa vặn để mỗ không phải vướng bận gì tử chiến với tặc khấu.”
Bốn vị trọng thần hết nhìn nhau lại nhìn Mộc Thiên Đào, chỉ thấy hắn băng bó toàn thân, sắc mặt mệt mỏi, quầng mắt thâm đen do thiếu ngủ lâu ngày. Chu Quốc Bật định nói gì nhưng Ngụy Quốc Tào kéo tay áo, lần nữa đem lời hoài nghi nuốt vào.
Mộc Thiên Đào lúc này hai mắt díp lại, chỉ muốn được nghỉ ngơi chốc lát, trên khuôn mặt chỉ có bơ phờ kiệt quệ cũng chẳng sợ người ta nhìn ra điều gì.
“ Yên tâm đi, bản đồ chỉ có một, Mộc Thiên Ba này lấy anh linh tiên tổ Mộc gia ta ra thề, nếu có che giấu, nhất định khiến Mộc vương tan nát, tộc nhân mãi mãi không được siêu sinh.”
Nghe Mộc Thiên Đào thế độc tới mức này, Chu Thuần Thần và Chu Quốc Bật tin ngay, cùng là huân quý bọn họ hiểu, lời thề như nguyền rủa này, tất cả con cháu thế gia đều không dám nói.
Nếu đã nói thì không thể nghi.
Đồ đã vào tay, bốn vị trọng thần ngay cả chút khách khí bề ngoài cũng lười, cứ thế theo Ngụy Đức Tào đi thẳng ra ngoài.
Đợi bốn người đó đi xa, Mộc Thiên Đào ngồi trên ghế cười như điên dại, vừa cười vừa chảy nước mắt ròng ròng, sau đó nghẹo đầu thiếp đi.