Tiếng quát của Hàn Lăng Sơn vang vọng khắp hoang cung, hắn chẳng mong có ai đáp lời mình, chỉ muốn phát tiết khó chịu trong lòng, đang định đi tiếp thì đột nhiên có giọng nói hư nhược truyền ra sau cái cột lớn: “ Bệ hạ trước dùng Dương Hạc, sau dùng Hồng Thừa Trù, lại dùng Tào Văn Chiêu, tới Trần Kỳ Dụ, dùng lại Hồng Thừa Trù, tới Lô Tượng Thăng, Dương Tự Xương, dùng Hùng Văn Xán lại quay về dùng Dương Tự Xương.”
“ Trong đó trừ Hùng Văn Xán ra thì những người còn lại đều biểu hiện xuất sắc, đáng tiếc thất bại trong gang tấc khiến Lý Hồng Cơ ngày một lớn mạnh.”
“ Bệ hạ rất cố gắng bình loạn, nhưng trời cao bất công.”
Không biết ai nhớ trình tự rõ ràng thế, Hàn Lăng Sơn đi qua cái cột, nhìn thấy một viên hoạn quan già, già tới mức làm người ta khó đoán tuổi ông ta, bảo bảy tám mươi cũng được, nói trăm tuổi cũng chả sai.
Hoạn quan già chẳng để ý tới Hàn Lăng Sơn, thong thả ném văn thư vào đống lửa, đó là công việc hàng ngày của ông ta, văn thư quá nhiều, cái xử lý rồi, không quan trọng thì đem đốt.
“ Cuối cùng vẫn thất bại. “ Hàn Lăng Sơn rốt cuộc thấy được một người vẫn làm việc vì Đại Minh liền muốn nói thêm vài câu:
Hoạn quan già biết chữ, ông ta làm việc này cả đời, nghe nhiều, buồn chán nên đọc cũng nhiều vì thế biết không ít:” Từ năm Thiên Khải, sau khi vương cung bị nổ, thiên hạ chưa từng bình an, bắt đầu từ năm Sùng Trinh, năm thứ hai Thiểm Tây đại hạn, năm thứ ba Sơn Tây đại hạn, năm thứ tư thứ năm mưa đá, năm thứ sáu lũ lụt, năm thứ bảy nạn châu chấu, năm thứ tám địa long chuyển mình, năm thứ chín Sơn Đông trời đỏ như máu ... Cứ thế tới năm mười sáu cả đại hạn lẫn dịch bệnh, người chết phơi thây ngoài đường .... Năm nay ... chưa thấy địa phương báo lên, chắc chẳng có tin gì tốt đẹp.”
“ Trời muốn diệt Đại Minh, bệ hạ đã nỗ lực lắm rồi nhưng không có sức xoay trời.”
Hàn Lăng Sơn thở dài: “ Yên tâm, sẽ có Đại Minh mới xuất hiện ở nhân gian.”
Ai ngờ viên hoạn quan già quay sang, đưa khuôn mặt già nhăn nhúm tới mức không cách nào nhìn nổi đối diện với Hàn Lăng Sơn, nỗ lực tích nước bọt nhổ phì vào mặt hắn:” Phì, cái thứ gian tặc trộm quốc.”
Chỉ tiếc ông ta quá già rồi, gió lại lớn, nước bọt nhổ ra không đủ sức bay đi, ngược lại còn trúng mặt chính mình, ông ta mặc kệ, vẫn chậm chạp đi tới từng bước: “ Ngươi muốn giết bệ hạ hãy giết ta trước.”
Buồn cười thay danh thần dũng tướng không thấy đâu, thời khắc cuối cùng bảo vệ hoàng đế Chu Minh lại là hoạn quan mà những kẻ đó luôn khinh rẻ, Hàn Lăng Sơn lắc đầu: “ Ta không giết ông, cũng không giết hoàng đế, ta chỉ tới thăm hoàng đế, không để người bị tặc nhân sỉ nhục.”
Đôi mắt mờ đục của hoạn quan già sáng lên, nắm lấy ống tay áo Hàn Lăng Sơn: “ Ngươi tới cứu bệ hạ à?”
Hàn Lăng Sơn vẫn lắc đầu: “ Ta chỉ tới tiễn bệ hạ đi nốt chặng đường cuối cùng.”
Hoạn quan già thõng tay xuống, lảo đảo ngồi bệt xuống đất: “ Ta ngây thơ quá rồi, các ngươi chỉ tới nhìn bệ hạ thành trò cười, không cứu bệ hạ, không cứu Đại Minh.”
“ Đại Minh nát rồi, cần xô đổ dựng lại.”
“ Cũng được, cũng được, đúng là cần xây dựng lại rồi, các ngươi học theo Thương Ưởng, Lý Khôi, hay là Vương An Thạch, hoặc là học biến pháp của Thái Nhạc tiên sinh ấy, vậy có thể cứu được Đại Minh rồi.”
Hàn Lăng Sơn tội nghiệp thay ông ta, đáng lẽ hắn chẳng cần đôi có với hoạn quan già cả đời sống trong cung, không hiểu sao vẫn rất nghiêm túc trả lời: “ Nhưng vấn đề lớn nhất của Đại Minh là bệ hạ.”
Hoạn quan già thao thao bất tuyệt: “ Sao có thể là bệ hạ chứ, bệ hạ từ khi ngự cực tới nay không tham tài, không háo sắc, cần chính yêu dân, tấu chương địa phương đưa lên đều đích thân xem qua, mỗi ngày duyệt tấu chương tới đêm khuya .... Hoàng đế tiền triều vì không nỡ dùng bát canh thịt dê mà được truyền tụng, không biết bệ hạ ba năm chưa biết vị thịt là gì ...”
“ Vì giảm bớt gánh nặng cho bách tính, long bào của bệ hạ tám năm chưa thay, phi tần trong cung nhiều năm chẳng sắm sửa thêm trang sức. Hoàng hậu tự mình nuôi tằm, trồng rau, dệt vải, khi không gặp khách thì chỉ mặc áo vải giày cỏ, khác gì nông phụ.”
“ Đế hậu như thế, các ngươi bao giờ thấy chưa?”
Quệt nước mắt đã cạn khô, hoạn quan già đợi mãi không thấy ai đáp lại, ngẩng đầu lên thì người mặc áo choàng đen đã đi xa.
“ Các ngươi, các ngươi đều là thứ vô lương tâm, không được làm hại bệ hạ đáng thương của ta.”
Ông ta tuổi cao, đứng lên ngồi xuống khó khăn, nhất thời không đứng dậy được, nỗ lực bò theo.
Ở bậc thềm Hoàng Cực Điện chính giữa là tấm đá bạch ngọc nặng hơn vạn cân khắc rồng, con rồng nghe nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt, không thể xâm phạm.
Hàn Lăng Sơn đứng nhìn hình con rồng một chút mới đi lên đài cao, tới trước Hoàng Cực Điện, cũng may là cửa vẫn đóng.
Đẩy cửa ra một cái liền thấy long ỷ đặt trên cao.
Long ỷ được hạc bằng đồng và cung đăng bao quanh, đây là sản phẩm của Vạn Lịch hoàng đế, bình thường trong mỏ hạc sẽ phun ra hương đàn như khói, đem long ỷ bao vây trong khói mù, làm hoàng đế như ngồi trên tầng mây vậy.
“ A Chiêu không khoái món này đâu.”
Hàn Lăng Sơn đi nhanh tới quát lớn, vung đao chém gãy hạc đồng, cùng với cả tòa long ỷ đặt trên cao kia.
Lưng ghế rơi xuống đất đánh sầm, bách luyện đao trong tay Hàn Lăng Sơn vẫn không ngừng, nhưng tiếng kim loại va chạm leng cheng vang vọng khắp đại điện vắng vẻ.
Bình bút thái giám Vương Chi Tâm ôm phất trần đứng bên rèm như vị trí ông ta đứng lúc tảo triều, nhìn Hàn Lăng Sơn chém đi thứ tượng trưng cho thứ quyền lực tối cao của Đại Minh mà mặt không đổi sắc.
Xử lý hết đống hạc đồng rồi Hàn Lăng Sơn mới quay sang viên thái giám nãy giờ đứng đó như người chết: “ Đưa ta đi gặp bệ hạ.”
Vương Chi Tâm mở mắt mờ đục ra, giọng vô hồn: “ Chém luôn đầu bình bút thái giám đi thì ngươi mới xong việc.”
“ Bọn ta chỉ cần giang sơn Đại Minh, còn về con người sớm muộn sẽ thay đổi.”
“ Bao gồm đám hoạn bọn ta?”
Hàn Lăng Sơn cười: “ Các ngươi sẽ là những người bị thiến cuối cùng, thiên hạ sau này không còn chuyện này nữa.”
“ Không dùng hoạn quan làm sao đảm bảo huyết thống hoàng gia?”
“ Bệ hạ ta chỉ có hai lão bà, không có ba nghìn cung tần mỹ nữ, không cần lo.”
“ Lão phu nghe nói chủ nhân Lam Điền có sở thích đặc thù với nữ sắc.” Vương Chi Tâm mỉa mai, cơ bản không tin kẻ quyền thế ngập trời như Vân Chiêu chỉ có hai lão bà:
Hàn Lăng Sơn bình thản trả lời: “ Không biết, ít nhất ta không thấy lão bà của bệ hạ có gì đặc thù.”
“ Hả? Ngươi có thể gặp thê tử của Vân Chiêu. “ Vương Chi Tâm cứ như nghe chuyện cực kỳ hoang đường:
“ Bọn ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình như tỷ đệ, không phải kỵ húy nhiều. Được rồi, việc ta làm không liên quan tới lão bà của bệ hạ.”
“ Ngươi vừa chém mất long ỷ, ta nghĩ Vân Chiêu không thích đâu.”
“ Ta sẽ tặng bệ hạ ta một cái ghế da hổ vậy, người sẽ rất hài lòng. Đừng trì hoãn nữa, ta muốn đi gặp hoàng đế Đại Minh. “ Hàn Lăng Sơn không thích thái giám, thấy những người này là bi kịch lớn của nhân gian:
Vương Chi Tâm không phản đối chuyện đi gặp hoàng đế.
Hai người đi qua Hoàng Cực Điện, tới Trung Cực Điện ở phía sau, trước kia tên là Hoa Cái Điện, năm Gia Tĩnh thứ bảy bị cháy, liền đổi tên thành Trung Cực Điện tránh xui xẻo.
Vương Chi Tâm phất trần một cái: “ Đây là chỗ bệ hạ nghỉ ngơi trước đại triều hội, đôi khi ở đây kiểm tra giống cây trồng và tế văn dâng lên trời. Trong ngoài ba gian, gạch vàng trải đất, không có gì đặc thù để tướng quân vung đao.”
Biết ông ta cố tình kéo dài thời gian, Hàn Lăng Sơn không hề bất mãn, có vẻ quan viên Đại Minh còn giữ chút thể diện, không mở cổng thành cho tặc khấu vào. Cho nên hắn còn thời gian thưởng thức báu vật kiến trúc này.
…… ……