Cùng lúc Chu Mỹ Sác an trí người trong nhà, ở kinh thành xa xôi, Mộc Thiên Đào cũng bận rộn suốt ngày.
Hắn sống trong gian phòng không lớn, chỉ có thể đặt một cái giường và cái ghế thấp, trước kia vốn là gian chứa tạp vật, được hắn dọn dẹp để ở một mình.
Mỗi ngày từ chỗ đám hổ lang trở về căn phòng nhỏ này là chuyện Mộc Thiên Đào hưởng thụ nhất, chỉ có ở đây hắn mới khôi phục dáng vẻ ngày nào.
Thế nhưng hôm nay không được, có một người nằm trên giường của hắn ăn kẹo rôm rốp vô cùng chướng tai.
Mộc Thiên Đào múc nước rửa mặt xong mắt chẳng thèm nhìn đã nói với người kia: “ Cút xéo.”
Hạ Hoàn Thuần tiếp tục ném kẹo vào mồm nhai, đi thẳng vào chủ đề: “ Làm sao để đem 7000 vạn lượng bạc về Trường An nhỉ?”
Mộc Thiên Đào nhếch mép: “ Mời hai vị tướng quân Lý Định Quốc, Vân Dương lập tức công thành, giết hết người của Lý Hồng Cơ là xong.”
Hạ Hoàn Thuần lắc đầu: “ Không được, Lý Hồng Cơ phải đi Liêu Đông, đây là chuyện tốt, hắn chưa thể chết.”
“ Các ngươi muốn cả tay gấu lẫn vây cá là chuyện không thể nào.”
“ Thế nên ta mới chỉ cần bạc không cần đầu của Lý Hồng Cơ.”
Mộc Thiên Đào cười nhạo: “ Ngươi nghĩ mình là ai?”
“ Chỉ cần là thứ ta muốn thì thường sẽ thành công, lần này cũng không ngoại lệ.”
“ Ngươi mạnh miệng như thế, không biết bệ hạ nghĩ gì đây.”
Hạ Hoàn Thuận dương dương đắc ý: “ Trong thư trả lời của sư phụ ta không có chữ nào, ngươi biết đại biểu cho cái gì không?”
“ Đại biểu có thể từ bỏ.”
“ Sai, ngươi sai rồi, đại biểu nhất định phải lấy được kinh thành một cách nguyên vẹn, người kinh thành không thể tử thương quá nhiều, đại biểu Lý Hồng Cơ nhất định phải đi Liêu Đông, đại biểu 7000 vạn lượng bạc xương máu dân phải mang tới Trường An không thiếu một xu. Càng đại biểu cho Mộc Thiên Đào ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không đợi ta về Lam Điền sẽ dày vò Chu Mỹ Sác và người Mộc vương phủ ngươi, ha ha ha.”
Mộc Thiên Đào nắm chặt tay nhìn Hạ Hoàn Thuần gườm gườm không nói không rằng.
Hạ Hoàn Thuần chẳng sợ, Mộc Thiên Đào không có khả năng giết hắn mà không gây ra động tĩnh nào, vì thế người cần kiêng dè ở đây là đối phương: “ Thôi nào, giận gì chứ, bỏ sĩ diện của vương tử xuống đi, ngươi không phải vương tử nữa rồi, mau mau giúp ta nghĩ cách, ngươi cũng muốn về Ngọc Sơn còn gì.”
“ Đừng dối lòng nếu không ngươi trà trộn vào chỗ Lý Hồng Cơ làm gì, chẳng phải muốn lập công chuộc tội à? Mau hoàn thành công việc, sớm về học tiếp, nghe nói Trương Hiền Lượng tiên sinh rất giận hành vi chưa hoàn thành học tập đã chạy lung tung của ngươi.”
Chuyện khác có thể không để ý, nhưng phụ sự tin tưởng các tiên sinh thư viện là điều làm Mộc Thiên Đào luôn day dứt nhất, cúi đầu: “ Ta có thể về Ngọc Sơn học tiếp được sao?”
“ Chu Mỹ Sác giờ có đại trạch viện sáu dãy ở Trường An, có hơn 700 mẫu đất ở Chung Nam Sơn kìa, vì sao ngươi không về được. “ Hạ Hoàn Thuần nói bằng giọng khinh bỉ, đừng nghĩ mình to tát:
Mộc Thiên Đào phát ra tiếng gầm khẽ trong cổ họng, vọt người tới dùng lực toàn thân đè xuống người Hạ Hoàn Thuần, Hạ Hoàn Thuần đỡ lấy cùi trỏ Mộc Thiên Đào đang đánh xuống, giơ chân đá hắn, mượn lực lăn xuống giường.
Lộn một vòng trên không trung, Hạ Hoàn Thuần đáp vững vàng trên giường, nghiến răng:” Ngươi nhất định phải nắm lấy điểm yếu của ta rồi mới nói chuyện tử tế à?”
Hạ Hoàn Thuần phủi bụi đất đứng dậy:” Gia gia uy hiếp ngươi là coi trọng ngươi đấy, bởi vì ta không nắm chắc mười phần có thể giết chết ngươi, nên mượn ngoại lực khống chế ngươi. Còn với người mà ta tin tưởng mười phần ngay từ đầu, chẳng qua là kẻ ta muốn giết lúc nào thì giết không sợ chúng phản thôi.”
“ Nói vậy huynh trưởng và mẫu thân ta đã rơi vào tay Lam Điền rồi.”
“ Thanh Long tiên sinh tới Vân Nam, cùng Vân Mãnh tổ chức đại quân, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai càn quét Vân Nam, bắt thổ ti, đầu nhân hơn 800, trong đó có Mộc vương phủ ngươi ... À nói thêm là huynh trưởng ngươi không phản kháng.”
Mộc Thiên Đào trầm mặc chốc lát:” Các ngươi chuẩn bị xử trí họ thế nào?”
“ Không thể về Vân Nam nữa.”
“ Còn nữa chứ?”
“ Trường An đang mở rộng phường thị, ở thời Đường có hai phường thị là Vĩnh An và Hưng An, ở ngay bên hoàng thành, ngươi biết công năng của chúng chứ.”
“ Giám thị bát vưong …”
Hạ Hoàn Thuần gật gù rất bề trên: “ Mộc vương phủ ngươi trừ ngươi ra thì còn ai tin được nữa, lại chẳng thể giết đi, đành làm hai cái phường thị, cho các ngươi vào đó hưởng phúc. Mật điệp ti giám thị cho tiện.”
“ Nhưng mà ngươi yên tâm, không giám thị cả đời đâu, đợi thiên hạ bình an tám mươi một trăm năm, các ngươi sẽ hoàn toàn tự do.”
Mộc Thiên Đào khẽ hừ một tiếng, nhưng đó là giải pháp tốt, tám mươi trăm năm nữa người ta chẳng còn nhớ tới Chu Minh nói gì Mộc vương phủ: “ Cả nhà Chu Mỹ Sác cũng chuyển tới đó à?”
“ Đương nhiên, nếu không ngươi nghĩ rằng bằng vào bản lĩnh của Chu Mỹ Sác chỉ vài ngày có thể kiếm được tòa trạch viện lớn như thế chắc.”
“ Nói vậy là nhìn có vẻ như họ được lựa chọn, kỳ thực là không?”
“ Sao lại không, được chọn ở Vĩnh An hoặc Hưng An, các ngươi ở đó được đảm bảo bình an, không lo bị người thù oán cũ tới tìm đám tàn dư các ngươi tính sổ, không tốt à? Ta dám khẳng định với ngươi người hận vương triều này có ở khắp thiên hạ đấy. “ Đây là sự thực, Hạ Hoàn Thuần không dọa hắn: “ Ngoài ra con cháu các ngươi có thể vào học thư viện Ngọc Sơn, tuy không thể học văn thao võ lược, nhưng không sao, còn nhiều lựa chọn lắm, nhân văn, thủy lợi, thiên văn, địa lý, y thuật, hội họa, vũ đạo, kiến trúc, cơ quan ... Học cái nào chẳng thành bậc chí sĩ bác học.”
Mộc Thiên Đào bi thương:” Mộc vương phủ là quân ngũ thế gia.”
“ Phải sửa, sau này làm âm nhạc hội họa thế gia cũng không tệ, đợi ta về sẽ nghĩ cách biến mấy đứa con Sùng Trinh thành danh gia hí kịch, để tên tuổi chúng vang vọng Đại Minh, vang danh hải ngoại.”
“ Đó là sỉ nhục.”
“ Nhục c**, nhìn Lý Hồng Cơ mà tỉnh ngộ, sống tạm đi.”
“ Ta sẽ mang về 7000 vạn lượng bạc.”
Hạ Hoàn Thuần bỉnh bơ nói:” Đó là tiền học của ngươi nộp cho thư viện.”
Mộc Thiên Đào ngã vật ra giường nhìn trần nhà thở dài:” Học phí thật là đắt.”
Hạ Hoàn Thuần khinh bỉ:” Không có thư viện Ngọc Sơn bao năm qua nuôi ngươi, dạy ngươi thì bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là tên công tử èo uột bị Thanh Long tiên sinh áp giải lên Trường An rồi, có tư cách ngồi đây nói tới 7000 vạn lượng bạc à?”
“ Giao hẹn rồi nhé, cứ thế mà làm, ngươi nội ứng, ta ngoại hợp. Nói ý tưởng của ngươi xem, chúng ta phải làm sao mới đưa được số bạc này đi, thực sự là nhiều quá.”
Thời gian qua Mộc Thiên Đào luôn nghĩ chuyện này:” Ý kiến của ta là phải nấu chảy toàn bộ, đúc lại theo hình giống lưng ngựa lưng lừa, mỗi khối chừng năm mươi cân, như vậy mỗi con ngựa có thể chở ba khối. Mỗi khối còn đục lỗ để tiện buộc, ta sẽ kiến nghị chúng quét sơn đen để che giấu tai mắt.”
“ Giật dây Lưu Tông Mẫn nung chảy bạc thế nào là việc của ta, còn đưa bạc đi thế nào là chuyện của ngươi.”
Hạ Hoàn Thuần lại lấy kẹo ra ăn, mỗi lần suy nghĩ là hắn lại ăn, kỳ thực thói quen này là của Vân Chiêu, chẳng qua vì giữ hình tượng nên Vân Chiêu không lộ ra ngoài, trước mặt đệ tử không cần giầu. Mặt phía trong áo của Hạ Hoàn Thuần cũng có ngăn kín chuyên để đồ ăn giống Vân Chiêu:” Trong quá trình đúc có thể đào địa đào dùng bạc giả thay bạc thật, giảm thiểu lượng công tác của chúng ta ở thời kỳ cuối cùng.”
“ Ừm, vậy thì lò nung làm lớn vào, một khi xảy ra vấn đề thì phá lò, làm lớn chuyện, như thế tranh thủ được thêm thời gian, giữ thêm bạc ở lại kinh thành.”