Khi đại quân Lý Hồng Cơ áp sát Thiên Tân, Sử Khả Pháp muốn dấy hết binh Nam Kinh tới kinh thành cần vương, Trương Phong và Đàm Bá Minh lấy lý do bảo vệ an toàn cho bách tính Nam Kinh, phản đối xuất binh cần vương.
Mà sau sự kiện Bạch Liên Giáo làm loạn Nam Kinh, lần đó binh sĩ trong thành cũng tham gia không ít, xảy ra cuộc thanh trừ mạnh mẽ trong quân đội, số ít còn lại bị huân quý nắm chặt trong tay không buông, lực lượng mới thành lập nắm trong tay Trương Phong, người có biểu hiện xuất sắc trong cuộc phản loạn đó.
Giờ Trương Phong không đồng ý xuất binh, dù Sử Khả Pháp có là tri phủ thì cũng chẳng điều động được số quân sĩ đó.
Quốc sự rối ren, Sử Khả Pháp đành phải cắn răng nhẫn nhịn không muốn để xảy ra mâu thuẫn nội bộ, chỉ là quan hệ giữa hai bên vô cùng căng thẳng, nhiều ngày trời thậm chí chẳng nói chuyện với nhau, ngày hôm nay rốt cuộc mâu thuẫn đó cũng bùng phát.
Đối diện với sự chỉ trích của Sử Khả Pháp, Trương Phong lạnh giọng đáp: “ Nếu không liên quan tới sinh tử tồn vong của bách tính Nam Kinh, ngài muốn cần vương, ta nhất định theo ngài, dù chiến tử ở kinh thành, ta cũng không oán thán nửa lời.”
“ Nhưng chúng ta là người chấp chính, đôi khi không có lựa chọn, kinh thành có trăm vạn tặc khấu, có 30 vạn thiết giáp Lam Điền, ngài nói đi, lấy cái gì mà cứu giá? Chẳng lẽ bằng vào 6 vạn đoàn luyện vừa thành lập à? Khác gì đi nạp mạng. ”
Sử Khả Pháp đùng đùng nổi giận: “ Thiên tử không còn, Đại Minh cũng mất, giờ Nam Kinh còn yên ổn cũng ý nghĩa gì?”
Đàm Ba Minh mặt âm trầm nhìn ông ta, không giấu được sự căm ghét: “ Được, nếu chúng ta đi, sau đó trừ toàn thể 6 vạn đoàn luyện chết ở kinh thành, lưu lại sử sách vài nét bút, ta hỏi ngài thì được cái gì? Đám sói đói Lý Nham, Hoàng Đích Công, Tả Lương Ngọc, Nhị Lưu ở sát sườn, một khi chúng ta đi, chúng thừa cơ chiếm Ứng Thiên Phủ, tạo ra một thảm cảnh nữa như ở kinh thành, vậy thì tâm huyết bao năm của chúng ta trôi theo dòng nước.”
“ Trương Phong nói không sai, nếu muốn tận trung, chúng ta tuẫn quốc là được, bách tính Nam Kinh cớ gì phải chịu kiếp nạn như thế?”
Trần Tử Long tay run run chỉ mặt: “ Đại Minh vì quá nhiều kẻ suy nghĩ ích kỷ như các ngươi nên mới thảm hại thế này.”
“Ích kỷ à?” Trương Phong cao giọng:” Vì một người, không màng sống chết muôn người, trên đời này đó mới là hành vi ích kỷ lớn nhất.”
Hạ Duẫn Di thấy Trương Phong, Đàm Bá Minh sắp nổi giận tới nơi, vội vàng đứng ra giảng hòa: “ Chuyện qua rồi, đừng vì vậy mà tổn thương hòa khí, chúng ta nên nghĩ cho sau này.”
Sử Khả Pháp rót rượu uống cạn luôn, cười thảm: “ Ha ha ha, đâu ra sau này, thái tử đã ở Lam Điền, Phúc vương, Lộ vương thoái thác không muốn thành lập lại hoàng đình, nói là chỉ muốn sống như bách tính bình thường, không ai muốn tiếp nối Đại Minh nữa. Con cháu Chu Minh đều như vậy, chúng ta làm gì chứ?”
Trương Phong bình thản nói: “ Bất kể sau này ra sao, chúng ta chỉ cần sáng tạo cho bách tính một hoàn cảnh tốt để sinh sống là được, ta cho rằng đừng đợi khi Lam Điền phái người tới, chúng ta tự dựa theo biện pháp Lam Điền, chia ruộng đất, phế trừ đặc quyền huân quý, bỏ đi những quy củ không hợp lý.”
Trần Tử Long đứng phắt dậy: “ Ngươi muốn quy thuận Vân Chiêu à?”
Đàm Bá Minh trừng mắt hỏi lại: “ Ngươi muốn tác chiến với Vân Chiêu à?”
Trần Tử Long đang hùng hùng hổ hổ liền ỉu xìu ngồi xuống, khắp thiên hạ hiện ai dám nói dám chống lại Vân Chiêu? Cả Đại Minh này, thực sự không có ai nữa rồi, dù là đám cuồng sĩ cũng phải ngậm miệng.
Hắn ta không dám vì một câu nói cho sướng mồm mà chuốc họa cả gia tộc.
Bên cạnh đang có đứa đệ tử Vân Chiêu ngồi đấy.
“ So với việc để người Lam Điền tới chia ruộng đất, chẳng bằng chúng ta bắt đầu trước, như thế chúng ta có thể giúp người thiện lương thoát khỏi sự hành hạ của đám ác quan Lam Điền. “ Hạ Duẫn Di rốt cuộc nói ra được một câu có ý nghĩa:
Hạ Hoàn Thuần rót rượu cho phụ thân, sau đó không vui nói với những kẻ kia: “ Sư phụ ta nói, cải cách giai cấp phải tiến hành triệt để, sạch sẽ, cho dù là trong thời gian ngắn làm tổn hại tới những người không đáng bị tổn hại cũng cần làm triệt để. Nếu không sẽ không đạt được mục đích cải cách.”
“ Các vị thúc thúc bá bá chớ lo, các vị là nhân tài, lại một lòng vì bách tính, dù sư phụ ta muốn cải cách triệt để cũng không liên lụy tới các vị. Những người khác thì việc gì phải để ý.”
Sử Khả Pháp lắc đầu: “ Lão phu thà Vân Chiêu dùng mọi thủ đoạn lên mình, còn hơn là họa hại Giang Nam.”
Trần Tử Long rơi lệ: “ Từ nay về sau Giang Nam chỉ còn trong mơ, chỉ có thể tìm trong thư họa nữa thôi.”
Hạ Hoàn Thuần nhịn lắm mới có thể đối thoại bình thường với những người này mà không nói lời khó nghe: “ Giang Nam vẫn như ngày nào, thậm chí sẽ ngày một tươi đẹp, chỉ có đất trời là đổi mới thôi.”
Nói xong thấy cha, Sử Khả Pháp, Trần Tử Long đều nhìn mình chằm chằm, biết người ta chả ưa mình, chắp tay rời đi, hắn cũng chẳng hoan nghênh họ.
Về tới phòng ngủ, hắn cẩn thận mở cửa, đi sát vào mép tường, thấy Tiền Thiểu Thiểu đang pha trà dáng vẻ điềm tĩnh, không hề có ý đánh mình, sán tới cười nịnh: “ Hôm nay cháu có làm gì sai đâu, thúc đá cháu mấy cái.”
Tiền Thiểu Thiểu không buồn tiếp lời, hỏi thẳng: “ Bọn họ đã bàn chuyện thực thi luật pháp Lam Điền chưa?”
“ Sử Khả Pháp và Trần Tử Long cũng có chút dao động rồi, nhưng mà họ vẫn muốn làm theo cách của mình. “ Hạ Hoàn Thuần cũng hết cách, hắn nói chuyện với mấy người đó dăm ba câu đã muốn đập bàn bỏ đi, cha hắn vừa lên tiếng đề xuất yêu cầu coi như khá hợp lý, chưa kịp bàn sâu hơn thì hai người kia lại lăn ra than thở khóc lóc rồi, tí nữa ra bàn chuyện lại loanh quanh về khởi điểm:
Đám văn nhân cũ đó hoàn toàn không có khái niệm hiệu suất, sự việc một câu có thể giải quyết thì phải nói mười câu vô nghĩa làm nền.
Mệt!
“ Không thể được, cho Trương Phong, Đàm Bá Minh nhiều thời gian thế rồi, vậy mà không xoay chuyển được họ sao. Hừ, bệ hạ tốt với họ, họ lại không biết sống chết.” Tiền Thiểu Thiểu mặt hết sức âm trầm: “ Nếu thế thì đừng trách ta ra tay độc ác, ngươi chuẩn bị dẫn cha ngươi đi đi, chớ để bị chôn ở cái hố này.”
Hạ Hoàn Thuần thở dài, hắn không thể giúp gì được cho đám Sử Khả Pháp nữa rồi, ý đồ của Tiền Thiểu Thiểu là nâng yêu cầu của luật Lam Điền lên gấp đôi, ném cho đám Sử Khả Pháp vắt óc quán triệt, sau đó người Lam Điền tới sẽ bỏ đi hết phần hà khắc đó, khiến Sử Khả Pháp gánh lấy tiếng chửi muôn đời, quan viên Lam Điền lấy hết lòng người.
Cha hắn sĩ diện cao, da mặt mỏng, chịu sao nổi bách tính chửi bới, thôi thì mau mau về đoàn tụ với mẹ thì hơn.
Cuối cùng vẫn không đành lòng, dù sao là hảo hữu của cha hắn, Hạ Hoàn Thuần cố gắng tranh thủ: “ Thúc thúc, kỳ thực nếu kiếm người làm kẻ ác thì đám Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt, Tiền Khiêm Ích tốt hơn nhiều, thúc phái người liên hệ, họ sẽ hồi đáp ngay.”
“ Đây là nhũng kẻ giỏi theo gió trở cờ, vì muốn lấy lòng Lam Điền ta, giữ phú quý cho mình, thế nào cũng chấp hành quốc sách Lam Điền một cách triệt để.”
“ Còn Sử Khả Pháp, Trần Tử Long, họ không có lỗi lầm gì, chẳng qua là cố chấp ngu xuẩn thôi, đừng để họ bị nhấn chìm trong đợi sóng này .”
Tiền Thiểu Thiểu lườm hắn:” Ngươi nghĩ cải cách là chuyện mời khách ăn cơm à mà còn thương lượng?”
Nghe nói thế Hạ Hoàn Thuần biết kế hoạch đã được quốc tướng phủ, hoàng đế sư phụ của mình phê duyệt, không thể thay đổi.
Đang lúc Hạ Hoàn Thuần còn đang suy nghĩ miên man thì có người khẽ gõ cửa, Tiền Thiểu Thiểu đẩy cửa ra, thấy một hắc y nhân đứng ngoài nói khẽ: “ Quân Tả Lương Ngọc đã bị Lôi Hằng tướng quân đánh tan, chém Tả Lương Ngọc, Tả Mộng Canh tử trận ...”