Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 861 - Q4 - Chương 157: Lão Tả Xong Rồi.

Q4 - Chương 157: Lão Tả xong rồi.

Ào!

Một thùng nước lạnh dội thẳng vào mặt, làm toàn thân Tả Mậu Đệ ướt sung, tiếng kêu cũng ngưng bặt tức thì.

Một phạm nhân đang ăn bánh bị vạ lây, ướt cái bánh ăn dở, bực mình nói: “ Lão Tả, bớt bớt chuyện đi, ông đã ngồi hai ngày rồi, một ngày nữa là được ra thôi mà. Nhìn thêm ngày nữa thôi, tới khi đó huynh đệ dạy ông cách nhìn trộm do thư viện Ngọc Sơn truyền ra, đảm bảo khi đó ông nhìn trộm đám quả phụ nhà đối diện chán thì thôi.”

Tả Mậu Đệ gạt nước trên mặt, quay lại nhìn tên vô sỉ xưng huynh gọi đệ với mình: “ Biện pháp do thư viện Ngọc Sơn truyền ra là sao?”

Phạm nhân biết Tả Mậu Đệ là người đọc sách nên tôn trọng đấy, phải là người khác thì cho mấy đấm vỡ mồm rồi, làm gì có chuyện tử tế như thế: “ Dùng gương, chỉ cần mấy cái mấy cái gương đặt ở chỗ rẽ là nhìn thấy rõ ràng, dễ lắm, yên tâm, ra ngoài ta chỉ cho.”

Tả Mậu Đệ nghiến răng: “ Ngươi phạm tội gì mà vào đây?”

Phạm nhân cười hềnh hệch thô bỉ cực kỳ: “ Thì giống ông thôi, thấy phụ nhân xinh đẹp thế là chân tay nó không nghe lời hề hề ...”

Tả Mậu Đệ toàn thân run lên, ánh mắt quét qua mấy bạn tù khác, run giọng hỏi: “ Các, các ngươi cũng thế à?”

Một tên phạm nhân ngạc nhiên: “ Nếu không cùng tội danh mà nhốt cùng chỗ chẳng phải bị người ta đánh chết à? Có điều nói thật, ta bị bắt bảy lần rồi, người đọc sách như ông vào đây thì là lần đầu đấy. Đợi khi ra ngoài chiếu cố lẫn nhau nhé, nói trước, nếu ai có thể vào được Minh Nguyệt Lâu thì phải gọi ta với.”

“ Hộ vệ Minh Nguyệt Lâu lợi hại lắm, lẻn vào đó sẽ đánh gãy chân đấy.” Tên phạm nhân khác khẽ nói, nhìn hắn lê cái chân, hẳn bị hộ vệ Minh Nguyệt Lâu đánh không nhẹ: “ Đáng tiếc, ta chỉ bóp vú ca cơ một cái thôi, những hoa khôi kia thì còn chưa kịp nhìn thấy.”

“ Tả lão huynh, nhà huynh ở đâu, đợi ra khỏi đây rồi bọn ta tới cùng huynh nhìn đám quả phụ xinh đẹp kia, hộ vệ nhà đó chắc không ra gì, nếu không huynh chẳng lành lặn thế này ...”

Tả Mậu Đệ nỗ lực để mình bình tĩnh lại, lòng ông ta như trăng sáng vằng vặc, không để ý tới chút chuyện hiểu lầm. Nhưng thân là người đọc sách cao cấp, ông ta có sự kiêu ngạo của mình, ông ta không cách nào tiếp tục chung phòng với đám dâm tặc vô sỉ này nữa.

Bảo sao Hoàng Tông Hi phản ứng mạnh như thế, hết rồi, hết rồi, thanh danh cả đời của lão phu hủy trong sớm tối rồi.

Thế là ông ta lần nữa nắm lấy chấn song rống lên: “ Ta tự thú, ta tự thú, người đâu, ta tự thú, ta từng giết người, giết không chỉ một người ...”

Lần này không có ai hắt nước nữa, bốn ngục tốt cao lớn xông tới, đeo gông, đeo xích cho ông ta, sau đó dẫn tới khu nhà lao canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Để lại đám bạn tù há hốc mồm khiếp hãi.

Tả Mậu Đệ đi rồi, cái tên phạm nhân khoe có cách nhìn trộm truyền từ thư viện Ngọc Sơn lẩm bẩm: “ Đây là tấm gương trong giới chúng ta, một ngày không thấy nữ nhân thà chết còn hơn.”

Đám phạm nhân còn lại đồng loạt giơ ngón cái tán thưởng Lão Tả, quả thực là quỷ đối trong dâm giới.

Cho tới nhiều năm sau, danh tiếng Lão Tả trong dâm giới vẫn được các huynh đệ truyền tụng mãi.

Quay lại hiện tại, khi Bùi Trọng báo cáo với Vân Chiêu thảm cảnh của Tả Mậu Đệ thì Vân Chiêu đang tiếp kiến Từ Ngũ Tưởng.

Kinh thành đã hoàn toàn trong tay họ, giờ cần trọng thần kinh nghiệm phong phú đi tọa trấn.

Đáng lẽ Hồng Thừa Trù có kinh nghiệm nhất ứng phó với cục diện hỗn loạn, nhưng ông ta đi Vân Nam rồi, chọn đi chọn lại chỉ có Từ Ngũ Tưởng tốt nhất. Từ Ngũ Tưởng sau khi khiêu chiến vị trí quốc tướng thất bại, rất muốn vị trí trọng yếu khác chứng minh mình không thua kém Trương Quốc Trụ, cho nên bàn giao công việc ở Hán Trung, vội vàng về Lam Điền.

“ Nay kinh thành lòng người hoảng loạn, lúc này nếu có một quan viên Đại Minh làm phó thủ cho cho thần, thần cho rằng Tả Mậu Đệ là người thích hợp.” Từ Ngũ Tưởng nghe chuyện Lão Tả xong cười tới chảy nước mắt, đồng thời thấy đây là kiến nghị tốt:

Vân Chiêu nghĩ chuyến này Tả Mậu Đệ không từ chối đâu, đại khái ông ta còn mặt mũi nào nhìn người Lam Điền nữa, chỉ nghĩ tới tiếng xấu dâm tặc của ông ta thôi y cũng không nhịn được cười:” Ừm, ông ta là số ít quan viên Đại Minh mà chúng ta có thể trực tiếp đem dùng, năng lực không thành vấn đề ... Có điều nhìn hành vi ông ta thời gian qua, công tác giáo dục tư tưởng của ngươi sẽ nặng đấy.”

Từ Ngũ Tưởng cười gian: “ Bệ hạ, thần tiền đồ rộng lớn, sao có thể vì một người không liên quan đánh cược danh dự của mình. Chẳng phải nói Hoàng Tông Hi sẵn lòng đảm bảo cho ông ta sao?”

Tuổi còn trẻ mà chức vị đã cao vút, Từ Ngũ Tưởng còn đặt mục tiêu quốc tướng, nên cho rằng mình làm người sạch sẽ không tì vết rất quan trọng, vậy mà giờ thanh danh Tả Mậu Đệ thối hoắc khắp Lam Điền rồi.

Loại người như thế có thể dùng, giống như cái bô vệ sinh, không thể thiếu, nhưng hắn sẽ không mỗi ngày đi kỳ cọ cái bô đó.

Cho dù nhiều người biết Tả Mậu Đệ oan uổng, nhưng chẳng ai lên tiếng cho ông ta, dù sao so với tội liên hệ hoàng thất Chu Minh, ý đồ bất chính, nhìn trộm nhà quả phụ đỡ hơn.

Giám sát ti rất coi trọng chuyện này, nhưng sau khi dâng thư lên thì bị Vân Chiêu áp xuống, không cho làm lớn, dù y có ý tốt, song lần nữa chụp chắc tội thèm khát dung mạo quả phụ lên đầu Lão Tả rồi.

Chủ cũ gặp nạn, nhòm ngó thê thiếp người ta, không phải hành vi con người.

Đời này Tả Mậu Đệ chớ mơ có chỗ đứng trong giới văn nhân cũ nữa.

Còn với Lam Điền mà nói ... Loại người này giờ yên tâm mà dùng rồi.

Chính trị Lam Điền nhìn có vẻ minh bạch công chính, thực tế hi vọng đám người xuất thân thổ phỉ thì đạo đức cao khiết thế nào được.

Chỉ cần là thủ đoạn dùng được thì bọn họ đều đem dùng.

Ví như Hạ Hoàn Thuần, hắn rốt cuộc đưa được phụ thân từ Nam Kinh tới Lam Điền, lý do cực kỳ bất hiếu, đó là mẫu thân hắn bệnh sắp chết rồi.

Cho nên khi Hạ Duẫn Di về tới nhà phát hiện thê tử đang đứng dưới mái hiên uy phong chỉ huy mấy phó phụ cắt lá dâu thì lửa giận bốc lên đầu, nhưng quay lại thì không thấy thằng nghịch tử đâu nữa.

Hạ Hoàn Thuần đương nhiên là chuồn nhanh rồi, hắn chẳng sợ, gì chứ chỗ ở thì hắn đầy.

“ Trương Phong và Đám Bá Minh đang dựa theo kế hoạch thực thi, bước đầu tiên là cải cách đất nông nghiệp, mặc dù sẽ gây phản ứng lớn, song sẽ lắng xuống nhanh thôi.”

“ Dù sao khi tin đồn tung ra, những nhà địa chủ sở hữu quá nhiều ruộng thành kẻ thù chung của bách tính không ruộng rồi, giờ còn cần quan phủ đàn áp mới bình yên được. Nếu chúng còn tiếc đất hơn mạng thì chẳng còn cái gì cả.”

“ Đám Sử Khả Pháp, Trần Tử Long thì cực lực khuyên nhủ đại hộ, nếu không chịu cải cách, phong ba tiếp theo còn đáng sợ hơn Bạch Liên Giáo làm loạn.”

Vân Chiêu nghe xong Hạ Hoàn Thuần báo cáo vắn tắt tình hình Giang Nam gật gù:” Vậy là chuẩn bị bao năm vẫn không tránh được sự kiện đổ máu hả?”

“ Vâng, bách tính cùng khổ được phát động rồi, ai nấy hô hào đòi địa chủ trả lại đất cướp đoạt, khó tránh khỏi đỏ máu.”

“ Đám Tiền Khiêm Ích, Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt thế nào?”

“ Bọn họ là những người đầu tiên thực hiện theo Luật Lam Điền.”

Vân Chiêu tiếc nuối:” Thế là bọn chúng thoát kiếp nạn rồi, đôi khi nhãn quang của một người thực sự có thể giúp người đó sống lâu trăm tuổi.”

Chuyện ở Nam Kinh không cần nói nhiều nữa, có Tiền Thiểu Thiểu tọa trấn ở đó, lại có Trương Phong và Đàm Bá Minh đã nắm hết quyền lực quan phủ, có lòng dân hướng về, bất kể là Sử Khả Pháp, Trần Tử Long có làm gì cũng như cá trong tay Tiền Thiểu Thiểu, chẳng gây được sóng gió gì.

Ngoại trừ kiệt lực giảm bớt thiệt hại của cải cách gây ra thì không còn cách nào khác.

Bình Luận (0)
Comment