Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 878 - Q4 - Chương 174: Sống Thành Loại Người Mình Ghét Nhất. (1)

Q4 - Chương 174: Sống thành loại người mình ghét nhất. (1)

Hai ngày sau khi chiếm được Sơn Hải Quan, Lý Định Quốc vẫn chưa cho quân vào đóng trong thành, y chỉ sai các tượng tác và mật điệp ở trong quân Lam Điền đi lùng sục từng tấc đất một, quả nhiên phát hiện hơn 10 đường hầm dẫn vào Sơn Hải Quan, trong đó có ba đường hầm khô ráo chứa đầy thuốc nổ.

Năm xưa ở Trương Gia Khẩu, Lý Định Quốc cũng dùng thủ đoạn chôn thuốc nổ này ý đồ giết Kiến Nô, thế nên làm gì có chuyện hắn phạm phải sai lầm như thế.

Vì thế Lý Định Quốc gửi thư cho Từ Ngũ Tưởng ở Thuận Thiên Phủ, yêu cầu phái lượng lớn dân phu tới Sơn Hải Quan, hắn muốn đào một đường hào ngang kéo dài mấy chục dặm chặt trước thành quan.

Hắn không tin vào đám người lòng dạ bất tắc đã đào tầu kia chỉ để lại mười bảy đường hầm, thế nào cũng có nhiều hơn.

Lại nói tới Từ Ngũ Tưởng từ khi tới kinh thành liền vô cùng tuyệt vọng.

Trước khi tới đây hắn đã ước chừng khó khăn sẽ rất lớn, tới kinh thành rồi mới biết tình hình tệ gấp mười dự đoán tệ nhất của hắn.

Bệnh dịch, lưu dân, nạn đói, lưu manh, cùng với bách tính kinh thành đã bị đánh gãy sống lưng.

Nhìn cái bộ dạng kinh thành, Từ Ngũ Tưởng biết, đợi gió thu kéo về, bệnh dịch hạch sẽ lại lần nữa xuất hiện.

Muốn quản lý kinh thành không phải đặt trọng tâm vào khôi phục kinh tế, mà phải giúp những người ở đây sống lại đã.

Kinh thành vốn bị đám tham quan ô lại, hoạn quan, binh tốt Chu Minh hại thảm rồi, sau đó lại bị Lý Hồng Cơ tới đào ba thước đất bóc lột một phen, bất kể là phú hộ hay người nghèo, giờ bọn họ đều trở về cùng một vạch xuất phát.

Nơi quan dân cùng nghèo thì rất phiền toái.

Vì thế Từ Ngũ Tưởng sau khi tới kinh thành, chuyện đầu tiên là đóng băng toàn bộ số tiền mà đám Hạ Hoàn Thuần và Mộc Thiên Đào kiếm được.

Bất kể khố tàng sứ thúc giục ra sao, bất kể hộ bộ gay gắt thế nào, Từ Ngũ Tưởng không lùi bước, kể cả văn thư Trương Quốc Trụ có tới cũng bị hắn dũng mãnh chống lại.

Một câu thôi, muốn tiền không có, muốn mạng có một đây.

Có điều ở kinh thành dù có tiền cũng chẳng ích gì.

Nơi này đã nghèo đói tới mức đến chuột còn chết đói thì lấy đâu lương thực dư thừa nuôi gần trăm vạn bách tính kinh thành.

Vào mùa hè, cỏ cây xanh biếc khắp nơi, bọn họ ra đồng lên núi còn kiếm được ít đồ ăn lót dạ, nếu như mùa đông điêu linh tới vẫn không thể vận chuyện tới lượng lớn lương thực, nơi này sẽ người chết đầy đường.

Khi Lý Định Quốc tiến kinh thì quốc tướng phủ đã dự liệu được cục diện này, cho nên hắn mang theo rất nhiều lương thực, nhưng khi hắn rời kinh thành chuẩn bị chiếm đóng Sơn Hải Quan thì hắn lại mang hết đi.

Để lại đống bầy hầy cho Từ Ngũ Tưởng.

Thời gian qua những quan viên Lam Điền được phái tới kinh thành bị Từ Ngũ tưởng sai phái như những con lừa hoảng sợ, chạy khắp mọi ngươi, bọn họ chỉ có một việc là tìm đủ lương thực nuôi sống bách tính kinh thành trong một năm.

Điều an ủi duy nhất là chủ ý của Mộc Thiên Đào đúc bạc thành hình yên ngựa, được các quan viên kia mang đi, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Đồng thời lương thực đã chín ở Lam Điền đang được vận chuyển tới, nửa tháng nữa thôi có thể hóa giải bớt tình trạng khẩn cấp.

Nói ra khiến người ta vô cùng chán nản, vì chỉ có quan viên Lam Điền đang bôn ba vì đám người kinh thành này.

Còn bản thân đám người kinh thành kia thì im phăng phắc, chẳng có động tĩnh gì.

Cho họ lương thực thì họ nhận, sai họ làm việc thì họ làm, lệnh họ đi tới các ngóc ngách kinh thành diệt chuột thì họ lang thang khắp nơi trong kinh thành, có bắt được thì không thì họ chẳng quan tâm, cả đám như những cái xác không hồn đi lang thang khắp nơi trông mà phát khiếp.

Tử Ngũ Tưởng mở vô số nhà tắm ở kinh thành, lệnh cho những người đó tới tắm rửa, bọn họ rất nghe lời, tắm rửa xong vẫn mặc nguyên quần áo bẩn đầy chấy rận, đợi lần sau tắm tiếp.

Đến khi trời tối kinh thành liền biến thành tòa thành chết.

Tới ngay cả thương cổ Lam Điền lúc đầu kéo tới đây tranh đoạt thị trường cũng đang rút ra khỏi tỏa thành không có hi vọng này.

Lòng người đã chết thì chẳng còn gì nữa.

“ Hôm nay vận chuyển về được bao nhiêu lương thực?” Từ Ngũ Tưởng mệt mỏi dựa hẳn người vào lưng ghế, cảm giác mệt mỏi lan khắp toàn thân, lần đầu tiên hắn đối diện với cục diện như vậy kinh nghiệm trước kia không đủ dùng, ít nhất nơi hắn đi qua, kiếm cho người dân miếng ăn bọn họ còn vui sướng cảm kích, tiếp thêm cho hắn động lực. Còn cư dân kinh thành này rõ ràng đang hút sinh lực của hắn:

“ Sáu trăm sáu bảy gánh lương. “ Phó thủ Trương Lương nói như hết hơi:

“ Không đủ.”

“ Hạ quan cũng biết là không đủ, nhưng chu vi năm trăm dặm quanh đây đã không thể tìm được lương thực dư nữa rồi.”

“ Phía Thiên Tân thì sao?”

“ Tình huống nơi đó tốt hơn một chút, chúng ta cổ vũ bách tính ra biển bắt cá, sản lượng không tệ, chỉ là thuyền bè không đủ, nên mọi người chỉ đủ không chết đói, không thể viện trợ gì bên này.”

Từ Ngũ tưởng đấm bàn:” Thi Lang làm ăn kiểu gì vậy, đã gửi văn thư cho hắn bắc thượng vận lương, đồng thời phối hợp ngư dân đi xa đánh bắt cá cơ mà, sao còn chưa tới.”

“ Bây giờ đang mùa gió bão, hạ quan thấy không nên hi vọng vào họ.” Trương Lương cười khổ, hắn vốn nghĩ lần này tới kinh sẽ có cơ hội lập công lớn cơ, ai ngờ đụng đầu vào tường thế này:

Càng nhìn càng bế tắc.

Từ Ngũ Tưởng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi qua đi lại:” Không thông được vận hà thì lương thực vĩnh viễn không đủ, đi thôi, chúng ta bái phỏng tào khẩu.”

Trương Lương vốn mệt lả dựa vào tường, nghe thế thất kinh:” Phủ tôn muốn giết người sao?”

Từ Ngũ tưởng cầm lấy roi ngựa: “ Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta chỉ biết dùng biện pháp mềm dẻo?”

Cái này rõ ràng là không, quan viên chấp chính một phương nào mà chưa từng giết người chứ.

Từ Ngũ Tưởng tới hội sở tào khẩu thì nơi này đã bị quan binh vây kín.

Một lão hán tóc hoa râm ưỡn thẳng lưng đứng ở trong sân, cho dù thấy Từ Ngũ Tưởng tới vẫn dáng vẻ kiêu ngạo không thèm để ý.

“ Bắt đầu tào vận đi.” Từ Ngũ Tưởng lạnh lùng ra lệnh cho lão đại tào khẩu kinh thành tên Đường Thông Thiên này:

Đường Thông Thiên cười lạnh:” Vận hà đoạn tuyệt, tào vận thế nào?”

“ Thì sửa vận hà.”

“ Chuyện này cần nhiều bạc lắm.”

“ Ta có bạc.”

“ Vậy phủ tôn làm theo quy củ của tào khẩu ta chứ?”

Từ Ngũ Tưởng không trả lời, ngược lại đi bộ tới bên cạnh hán tử chừng ba mươi tuổi, nhìn thật kỹ, rồi trả lời ông ta:” Đại Minh dựa vào vận hà đem lương thực phương nam lên phương bác, cung ứng cho kinh sư và biên phòng, duy trì tào vận đã gần 300 năm. Trong 300 năm nay sinh ra quy tắc ngầm rắc rối phức tạp gọi là tào quy, Tào quy này nói thẳng ra là câu kết với quan phủ mà thôi, dù trăm điều rối rắm thì quy lại chỉ ở chữ lợi.”

“ Nhiều năm qua, quan trường Đại Minh thối nát, quan phủ dần mất ảnh hưởng ở địa phương, các ngươi liền biến thành kẻ thực sự khống chế vận hà, các ngươi trở nên giàu có, cường đại, không coi ai ra gì.”

“ Các ngươi nghĩ rằng các ngươi cộng sinh với vận hà, dù là vương triều nào lên cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của các ngươi. Các ngươi nghĩ chỉ cần mình còn nắm thuyền bè, còn nắm mạch máu lương thực của tòa thành này, các ngươi sẽ mãi mãi sống sung sướng.”

“ Đường Thông Thiên, hôm nay ta cho ngươi biết, ngươi sai rồi.”

Dứt lời rút yêu đao trong tay hộ vệ, hàn quang lóe lên, cái đầu nam tử kia trượt khỏi cổ, rơi xuống đất lăn lông lốc mấy vòng.

Máu phun ào ạt từ cói cổ không đầu, Từ Ngũ Tưởng không né tránh, mặt máu tươi ướt mặt, quát:” Bắt đầu tào vận đi.”

Đường Thông Thiên đối diện với cái chết của nhi tử mà tựa hồ chẳng mảy may có cảm giác, vẫn lạnh lùng:” Phủ tôn có thể thử chặt luôn đầu lão hủ, để xem có thể bắt đầu tào vận không?”

Bình Luận (0)
Comment