Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 883 - Q4 - Chương 179:Tìm Con Đường Sống.

Q4 - Chương 179:Tìm con đường sống.

Phụ cận đất Lũng có thể di cư chỉ có một dải Duyên Hoàng.

Hoàng Hà chảy qua đất Lũng tới hơn 500 dặm, nhưng chẳng mang lại mấy ích lợi cho mảnh đất này, ở đó hẻm sâu, nước siết. Hoàng Hà chảy ầm ầm dưới sơn cốc, trên sơn cốc thì vẫn trở trụi, thi thoảng có vài ba khóm cây lè tè, khiến nơi này hoang vu.

Mọi người chỉ có thể khai khẩn ít ruộng ở trong hẻm núi, mà con sông nát đó cứ dăm ba năm dâng lũ một lần, đủ để phá hủy hết chút ruộng mà bách tính vất vả khai khẩn ở lũng sông. vipTruyenGG.com

Đất nơi đó vỡ nát như là ông trời dùng xẻng xới lên vậy.

Sống trong hoàn cảnh đó, ngay cả ca khúc của người chăn cừu cũng bi thương, ai oán hơn nơi khác.

Hoàn cảnh như thế vốn không thích hợp cho con người sống, chỉ bởi vì chiến loạn, quan phủ cùng với các nhân tố khác khiến bách tính lựa chọn cái mảnh đất mà ngay đạo phỉ chẳng sống nổi ấy để sinh tồn.

Giờ thiên hạ thái bình rồi, chuyện đầu tiên là không để bách tính sợ quan viên.

Ở rất nhiều nơi bách tính sợ gặp quan, vì gặp quan là đồng nghĩa với nộp thuế.

May mà quan viên mới tới hình như không định thu thuế, thậm chí còn đem quần áo nhường cho bách tính đương địa, mặc dù một đại cô nương mặc áo bào huyện lệnh cứ quái quái. Có điều mỗi lần gió thỏi qua, thanh sam mỏng manh dán sát lên người, bách tính phát hiện cô nương này đã lớn.

Trương Sở Vũ bi thương vô cùng.

Nơi này đã đại hạn ba năm.

Nhiều khi bách tính đứng ở trên lưng núi cùng cây giống héo rũ, nhìn đằng xa mưa rút như nước, vậy mà mây bay tới chỗ ruộng bậc thang thì mây tan mưa tạnh, một chiếc cầu vồng cực lớn vắt ngang qua bầu trời, hơi nóng hầm hập nung cháy mặt đất, chỉ có gió mang tới chút hơi ẩm vô dụng.

Tháng bảy rồi, ngọc mễ chỉ cao tới đầu gối, đã trổ hoa kết trái, nhưng bắp chỉ to chưa tới cổ tay đứa trẻ, hạt chỗ có chỗ không.

Kiều mạch nở hoa hồng nhạt, lưa thưa rải rác, nếu mọc khắp núi sẽ thành mỹ cảnh.

“ Lão bá, phải đi rồi. “ Trương Sở Vũ nhét vào hũ ngói trong tay ông già đen xì xì một ít lá trà mình đem theo:

Ông già cho ít nước vào hũ, sau đó thổi lửa bốc lên, cẳng mấy chốc nước sôi. Trương Sở Vũ từ chối lời mời ông già, ông già không khách khí, đổ nước trà nâu nhạt vào cái cốc cũng đen xì, nhấp một ngụm.

Chẳng mấy chốc ông già uống hết trà, đôi mắt mở đục nhìn dòng sông xa: “ Nước Hoàng Hà không dễ uống.”

Trương Sở Vũ ngồi xổm xuống đất ôm đầu gối đung đưa.

Ông già hỏi: “ Chúng ta đi rồi thì tổ tiên phải làm sao?”

“ Tổ tiên không uống nước, chúng ta thì có.”

“ Cái trang này từng có tiến sĩ đấy.”

“ Vâng, từng có, sáu người, có điều người ta trúng tiến sĩ liền đi không về nữa.”

Trương Sở Vũ nhìn con chim ngồi trên bình nước của hắn, vươn cái mỏ dài muốn uống nước bên trong. Con chim rất ngốc, không biết cách ném đá vào bình để nước dâng lên rồi uống.

Hắn lấy bình nước, đổ ra lòng bàn tay một ít, con chim đen xì không ngờ ghé mở tới uống sạch, còn liên tục kêu với Trương Sở Vũ.

“ Nước ở trong vũng chẳng đủ cho người uống, trâu muốn uống nước còn phải quỳ xuống xin người. Nếu không đi thì chẳng còn đường sống nữa, mọi người cầu khấn thần linh 30 ngày rồi, thần linh cho vài giọt nước, lão bá, theo cháu đi.”

Ông già cười xua tay:” Đi rồi có sống được không?”

“ Cháu dẫn mọi người đi kiếm ăn.”

- Khà khà, đi đâu mà kiếm được cơm cho hai vạn người?

Trương Sở Vũ đáp:” Bạch Ngân Hán giàu có lắm, đất đai của họ đã không trồng lương thực nữa mà chuyển sang trồng thuốc lá rồi, mà cái tên Bạch Ngân Hán nghe cũng rất giàu có.”

Ông già cười càng lớn, dùng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Trương Sở Vũ:” Bé con à, Bạch Ngân Hán tám năm trước giết chết tám trăm người Lương Hòa Thượng đấy, mà Lương Hòa Thượng có thể đấm chết cả con trâu, ngươi có bản lĩnh ấy không?”

Trương Sở Vũ vỗ ngực:” Cháu là quan.”

“ Người trồng thuốc lá ở Điều Thành là mấy vị vương gia của triều đình, ngươi không chọc vào đâu.”

“ Khéo quá, cháu ở Lam Điền không chọc được vào bách tính, nhưng chọc được vào vương gia.”

Ông già không cách nào từ chối được sự nhiệt tình của Trương Sở Vũ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngăn ngắt không có một bóng mây, cúi đầu nhìn đất vàng bị gió thổi qua cuốn theo cả mảng, gật đầu mấy cái:” Hết cách rồi, theo ngươi tạo phản vậy.”

Trương Sở Vũ mừng rỡ:” Lão bá sẽ phát hiện theo cháu rời khỏi chỗ khô hạn này là chuyện đúng đắn nhất.”

“ Lương Hòa Thượng năm xưa cũng nói thế, nếu mà theo hắn xuống núi đánh quan binh, nói không chừng đông người có thể thắng được quan binh Bạch Ngân Hán.”

Nếu như Trương Sở Vũ đi du thuyết bách tính chuyển nhà đi theo mình thì đó là chuyện không thể nào, nhưng để các hương thân cùng khổ đi du thuyết thì đây là chuyện dễ dàng.

Trời đại hạn ba năm rồi, tới nay cả vị hương thân này hiếm có lắm mới dùng ít là trà cùng là du nấu trong ấm trà mình thích nhất để uống, có thể thấy tình hình nơi này đã tệ tới mức nào.

Không kịp đợi văn thư cho phép của hoàng đình nữa, còn đợi thì nơi này sẽ chết rất nhiều người, không phải chết đói mà là chết khát, phải đi ba mươi dặm mới lấy được chút nước, cuộc sống như thế không tiếp tục được nữa.

Ai ai cũng đợi tháng bảy mùa mưa tới để bù nước cho ao chứa, đáng tiếc, đã qua mười ngày rồi, mưa hơi đợt, nhưng còn chẳng đủ ướt mặt đất.

Con người sinh sống theo nguồn nước, không chỉ mục dân phải làm thế, nông dân càng như thế.

Trương Sở Vũ thấy mình đi tìm nguồn nước chẳng có gì sai.

Còn về ăn xin, đó chỉ là cái cớ của Trương Sở Vũ, hắn không tin Bạch Ngân Hán cùng Điều Thành gần đó sẽ trơ mắt nhìn đám người bọn họ chết đói.

Nếu như tộc nhân Vân thị trồng thuốc lá giàu tới chảy mỡ bỏ mặc nạn dân, Trương Sở Vũ sẽ dẫn nha dịch huyện Hội Ninh xông vào trang viên của họ, mở kho lương cướp lương thực.

Cùng lắm là bị chặt đầu chứ gì?

Có gì ghê gớm đâu.

Đại quản sự Bạch Ngân Hán là Vân Trường Phong nhíu mày không thôi.

Trương Sở Vũ đã hai lần tới mượn lương thực, hắn đều cho, giờ tên này thật đáng ghét, dám dẫn hơn hai vạn người tới Bạch Ngân Hán kiếm ăn,

Thế này là uy hiếp, con mẹ nó, là tạo phản.

Giáo úy Điều Thành Lưu Đạt yêu tĩnh ngồi uống trà, hắn cũng nghe thấy tin này rồi, nhưng chẳng hề tỏ ra sốt ruột.

“ Lưu giáo úy, nói suy nghĩ của ngươi đi.”

Lưu Đạt thổi bọt trên chén trà:” Chưa bao giờ nghe nói quan viên Lam Điền ta dẫn toàn bộ ban bệ quan viên cùng bách tính tay không tấc sắt đi tạo phản. Hội Ninh đại nạn ba năm, không có nước mà uống, đội lạc đà ta phái đi tới giờ chưa về. Nếu ngươi nói là tạo phản, vậy người giám sát bộ và bộ hạ của ta đều là người chết sao?”

“ Nhưng mà đâu nghe thấy có văn thư nào cho họ di cư, hay bảo chúng ta tiếp ứng đâu.”

“ Sống không nổi nữa chứ sao, chúng ta nghĩ cách làm sao an bài nạn dân đi, bệ hạ không cho có người chết đói đâu, ta dè sẻn ít quân lương, Điều Thành cũng cấp một ít, phần lớn trông vào ngươi.”

“ Bạch Ngân Hán là nơi khai thác mỏ, đâu phải chỗ trồng lương thực, ta lấy đâu nhiều lương thực như thế, để công tượng chết đói à?” Vân Trường Phong rất bực mình:

“ Phải cố thôi chứ sao, bệ hạ không để các ngươi chết đói đâu, từ Hội Ninh tới Bạch Ngân Hán tới 400 dặm, phụ nhân già trẻ không đi xa được như thế, ta tới mượn xe ngựa, uống xong trà là đi.”

Là trưởng quan tối cao của Điều Thành, Vân Trường Phong nghĩ mãi, cuối cùng gửi thư hỏa tốc về Lam Điền và Thiên Thủy, sau đó bắt đầu chuẩn bị lương thực và y phục.

Nhìn theo hướng khác thì nếu như Bạch Ngân Hán có thêm hơn hai vạn người cũng không phải là chuyện xấu, sáu cái mỏ quặng, bao nhiêu nhân thủ không đủ ... Thêm vào hơn 4000 nghìn khoáng công đều là nam tử cường tráng, không cưới lão bà cho chúng sẽ loạn mất.

Trước kia khoáng công kết đoàn kết đội đi thanh lâu Hội Châu tìm nữ nhân, con bà nó để xảy ra chuyện chết người, thế là sau này lão bảo tử không cho khoáng công vào thanh lâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment