Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 888 - Q4 - Chương 184: Ác Khuyển Đáng Sợ. (2)

Q4 - Chương 184: Ác khuyển đáng sợ. (2)

Khi Vân Chiêu về tới nhà Tiền Đa Đa đang rất hiền huệ kéo sợi, một tay gỡ sợi, một tay quay máy quay tơ, máy phát ra tiếng gỗ lạch cạch va chạm rất dễ nghe, cũng làm nàng thêm vài phần đảm đang dịu dàng.

Thấy Vân Chiêu, Tiền Đa Đa vờ thấm mấy giọt mồ hôi không tồn tại nói: “ Phu quân về rồi, đợi chốc lát, thiếp quay xong số sợi này pha trà cho chàng.”

Vân Chiêu mỉm cười xua tay: “ Không vội, không vội, nàng thong thả mà làm, trông nàng quay sợi đẹp lắm, ta muốn nhìn một chút.”

Tiền Đa Đa bỏ việc đấy, tới bên cạnh Vân Chiêu thẹn thẹn thò thò: “ Cái tính tham lam của thiếp lại phát tác rồi, không phải là hoàng hậu tốt.”

Vân Chiêu nghiêng đầu sang nói: “ Không sao, bây giờ phu quân nàng là hôn quân, tới sáng mai mới khôi phục dáng vẻ minh quân, nàng nhớ cất cho kỹ, chớ để đám Trương Quốc Trụ, Giải Trại nhìn thấy.”

Tiền Đa Đa kiễng chân, cọ cọ mặt vào má Vân Chiêu: “ Thiếp cất kỹ lắm.”

Vân Chiêu bế xốc nàng lên quay một vòng, cả hai cùng cười như hồ ly.

Đồ thì thu, nhưng mà yêu cầu của Khổng Dận Thực tất nhiên là không đồng ý, dù tiên sinh có giận cũng vậy. Nếu tiên sinh y có thể dẫn tên này có thể đại náo tới hội đồng đại biểu, khiến trên sáu thành ủy viên cho rằng gia tộc Diễn Thánh Công có thể đứng ngoài pháp luật Lam Điền thì Vân Chiêu bóp mũi mà nhận.

Dù sao đó là dân ý thực sự, mà dân ý xưa nay là thứ thuận thì sống, chống thì chết.

Triều đại nào lúc định ra luật pháp cũng mang kỳ vọng tươi đẹp nhất, mong muốn mọi người đều tuân thủ nó, tiếc rằng người phá hỏng luật pháp thường là người định ra luật pháp.

Luôn có những người cho rằng mình là trường hợp đặc thù, đó là sai lầm mà tất cả các triều đại đều phạm phải. Dấu hiệu sụp đổ của một vương triều là luật pháp bị hủy hoại.

Đây là đạo lý nông cạn, cả đống người hiểu, đáng tiếc sai lầm vẫn diễn ra.

Cho nên Vân Chiêu định làm một hoàng đế cơ bản tuân thủ pháp luật, đương nhiên ở chi tiết nho nhỏ có thẻ lén làm trái một chút.

Y là hoàng đế, vốn là sản vật ngoài pháp luật rồi.

Thần tử có thể thiết diện vô tư, chứ làm hoàng đế mà thiết diện vô tư thì chó cũng không thèm nhìn.

Giải Trại là người rất được chó thích, khi ông ta tới gặp Vân Chiêu dẫn theo con chó dữ nặng trăm cân.

Vân Chiêu tức thì cảnh giác.

Đã lâu lắm rồi Lô Tượng Thăng không xuất hiện trước mặt mọi người.

Không phải vì ông ta bị mất quyền lực, ngược lại, quyền bính của pháp bộ sau đại hội được tăng cường tới mức độ chưa từng có.

Chỉ là ông ta giống như con ác khuyển nấp ở chỗ tối, nhìn chằm chằm vào thiên hạ mới sinh ra này.

Dưới sự ảnh hưởng của ông ta, trong mắt đám quan viên trẻ của pháp ti chỉ có luật pháp, không phạm luật thì thôi, chứ phạm luật rồi thì kết cực khó dự liệu.

Khổng Dận Thực tiến vào thành Ngọc Sơn, chắc chắn là đối tượng giám sát trọng điểm của giám sát bộ.

Thế nên nhất cửa nhất động của hắn đều nằm trong mắt giám sát bộ, bao gồm cả bảo vật và tiền tài mà hắn mang theo.

Vân Chiêu có thể khẳng định cái danh sách lễ vật Khổng Dận Thực cấp cho y, giám sát bộ cũng có một cái.

Chuyện liên quan tới Tiền hoàng hậu, nhân vật khó dây dưa nhất ở Lam Điền, ít nhất thì không qua được chỗ Tiền Thiểu Thiểu, khó khăn, nguy hiểm, song phải làm.

Vì thế người giám sát bộ liền chuyển cho pháp bộ.

Vân Chiêu chỉ trong tích tắc đoán ra ngoắt ngoéo vòng vèo trong chuyện này.

Quả nhiên Giải Trại nói con chó này không phải dẫn tới cho Vân Chiêu xem, cũng không phải để Vân Chiêu dùng đi săn, mà là buộc ở hậu môn Vân thị đại trạch, để trông cửa.

“ Con chó này không ngoan.” Vân Chiêu nhìn con ác khuyển cứ nhắm vào mình sửa điên cuồng, y đợi Vân Dương về đem đi nấu, tên đó nấu thịt chó ngon lắm:

Lô Tượng Thăng thong thả nói:” Nếu con chó này không nghe lời, vậy thần đeo xích vào cổ, tự mình giúp bệ hạ trông cửa sau, tránh kẻ gian lợi dụng làm hại thanh danh bệ hạ.”

“ Được rồi, được rồi, không cần dùng giọng điệu quái gở đó, trẫm mà xích ngươi vào cửa thì ai dám tới nhà nữa: “ Vân Chiêu cũng thẳng thắn, nếu bị bắt rồi, thì mời Giải Trại cùng tham quan bảo bối Khổng Dận Thực mang tới thôi:

Đó là căn hầm làm bằng đá, khô ráo thoáng khí.

“ Đôi bạch ngọc bích này dáng vẻ cổ điển, nhìn là biết bảo bối giá trị vô song.” Lô Tượng Thăng mân mê đôi ngọc bích trong veo, tán thưởng từ tận đáy lòng:” Có điều đặt ở đây không thích hợp, bệ hạ thấy đặt ở bác vật quán mới xây thì sao?”

Mặt Vân Chiêu co giật:” Thứ này quý lắm, nghe nói từng chứng kiến Hồng Môn Yến.”

“ Ài, bệ hạ nhầm rồi, vui một mình sao bằng mọi người cùng vui, đặt ở trong cung chỉ có bệ hạ và số ít được xem, chẳng phải khiến minh châu phủ bụi à. Lão thần cho rằng, đặt ở bác vật quán cho thêm nhiều người thấy mới không uổng.”

“ Ài ... Thôi được.”

“ Đôi ngọc đấu này rõ ràng là giả.”

“ Hả, ý khanh là Khổng Dận Thực dám lấy đồ giả ra lừa trẫm?”

“ Không không không, ngọc thì là ngọc tốt, nhưng ngọc đấu này là do hậu nhân muốn gom đủ báu vật Hồng Môn Yến làm ra. Bệ hạ cũng là người đọc thuộc sử sách, ắt biết ngọc đấu bị á phụ Phạm Tăng của Hạng Vũ dùng kiếm chém nát ở Hồng Môn Yến, sao tái hiện ở nhân gian.” Lô Tượng Thăng giải thích:” Thứ này để ở chỗ bệ hạ chỉ khiến người ta cười thôi, không bằng đưa vào bác vật quán, viết rõ ngọn nguồn, trách bách tính hiểu lầm bệ hạ bất học vô thuật.”

Vân Chiêu xua tay:” Mang đi mang đi.”

Lô Tượng Thăng vái thật sâu:” Đa tạ bệ hạ chiếu cố bác vật quán, lát nữa lão thần sẽ sai người mang đi.”

“ Ồ, bệ hạ xem đỉnh đồng Xuân Thu này, chẳng qua là đồ nấu cơm của nhà chư hầu thôi, chẳng lẽ bệ hạ còn dùng thứ này nấu cơm? Bệ hạ, thứ đỉnh đồng nấu ra thì làm sao mà ăn được chứ? Vả lại, vật của chư hầu, không xứng với thân phận của bệ hạ.”

“ Đồ vô dụng, mang đi, mang đi, để ở bác vật quán để học tử bách tính biết đế vương ngày xưa xa hoa vô độ thế nào.”

“ Chuông nhạc ... Làm bằng đồng xanh? Bệ hạ là đế vương, sao lại dùng đồ đồng, phải dùng đồ ngọc mới đúng ... Đưa đi, đưa đi ....”

“ Ồ miện phục ... Thứ này nên để lại, dù sao trừ bệ hạ ra, ai giữ thứ này là có ý đồ mưu phản ... Đề thần đi hỏi Khổng Dận Thực, vì sao trong nhà hắn có miện phục.”

“ Đây là Thái Bình Quảng Ký ...”

Vân Chiêu lúc này không thể im lặng được nữa:” Dừng, thứ này trẫm không cho đâu.”

Lô Tượng Thăng thấy Vân Chiêu rất kiên định, cười khà khà không nói nữa, chắp tay sau lưng đi quanh phòng một lượt, sau đó dừng lại:” Í, bệ hạ, ở góc này hình như có cửa ngầm.”

Vân Chiêu không phủ nhận, giở trò vô lại:” Trẫm không có chìa khóa đâu.”

Lô Tượng Thăng gật gù, hôm nay thu hoạch phong phú lắm rồi, không phải tiếc nuối nữa.

Trong ánh mắt thù hận của già trẻ Vân thị, Lô Tượng Thăng chỉ huy một đám người nào vác ngọc bích, ngọc đấu, chuông đồng, đỉnh đồng, rầm rầm rộ rộ rời Vân thị, không ít bách tính xúm quanh chỉ trỏ bàn tán.

Tiền Đa Đa dựa vào người Vân Chiêu, khóc không ra nước mắt:” Phu quân, nhà ta gặp cướp rồi.”

Thái độ Vân Chiêu thì khác hẳn lúc trong hầm, cười híp mắt nhìn Lô Tượng Thăng tới nhà mình làm cường đạo:” Đúng là thần tử tốt, sao Sùng Trinh năm xưa lại chém đầu thần tử thanh liêm, năng lực cao, nhân phẩm tốt, lại nói chuyện di dỏm thế này nhỉ?”

Tiền Đa Đa tức giận: “ Còn cười, ông ta thấy chàng dễ dãi nên bắt nạt đấy.”

Vân Chiêu bẹo má Tiền Đa Đa, lấy một cái chìa khóa đưa nàng:” Nàng nghĩ Vân thị ta là gia tộc nghìn đời chỉ có danh à, mai dẫn Phùng Anh tới mộ tổ trong sơn động mà xem, trong đó có đỉnh Cửu Châu đấy, mang về lau sạch bày trong hoa viên làm chum hứng nước, ha ha ha, thứ ông ta mang đi chỉ là mấy món đồng nát thôi, tiếc làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment