Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 89 - Q1 - Chương 076: Gặp Chuyện Lớn Phải Bình Tĩnh.

Q1 - Chương 076: Gặp chuyện lớn phải bình tĩnh.

Vân Chiêu đang cuồng nộ vì có kẻ phá hỏng chuyện tốt của mình, phát hiện ánh mắt kỳ lạ của Phúc bá, quay sang thấy mẹ đã rơm rớm nước mắt nhìn mình đầy sợ hãi, hơi ngẩn người một chút, nhớ ra phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá khích, hít thở mấy hơi lấy lại bình tĩnh, cười toét miệng an ủi mẹ: “ Mẹ, con không điên đâu, giờ con tỉnh táo lắm, đây không phải là cuộc mua bán bình thường nữa, mà là một cuộc chiến để lập nên uy danh của Vân thị ở Tây An này.”

“ Cuộc chiến đã bắt đầu rồi thì chúng ta nhất định phải ở bên chiến thắng, chúng ta phải tận dụng cơ hội vô tình có được này, đả thông thương đạo mua bán với người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng, đây là cơ hội cực tốt, thả lỏng một chút là mất.”

“ Bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo nào, về sau chúng ta vẫn có thể kiếm tiền, song đánh mất thời cơ khiến Vân thị nhanh chóng cường đại. Nếu mọi người không tin, con tự làm.”

Vân Nương ôm chặt lấy nhi tử, vì chuyện nhi tử khai trí quá thần kỳ, nàng rất sợ ngày nào đó ông trời thu lại ân điển quý giá này, thấy nhi tử nói năng mạch lạc không giống kẻ điên, rơi nước mắt:” Được được, con cứ ở lại đây, muốn gì, sai người khác đi làm là được, chỉ cần con không ra ngoài đó, mẹ cùng con chiến một trận.”

Vân Chiêu thở phào, bản thân y không ngờ chuyện diễn biến thành thế này, cơ hội thoáng qua là mất, làm sao y không sốt ruột cho được: “ Phúc bá, còn không mau đi làm đi.”

“ Thiếu gia cứ bình tĩnh. “ Phúc bá rời ánh mắt khỏi đám đông náo nhiệt, mỉm cười với Vân Chiêu: “ Người của quan phủ đã tới bắt kẻ phá rối rồi.”

“ Hả, đám cẩu quan uống nhầm thuốc rồi sao? “ Vân Chiêu vội vàng leo lên ghế nhìn ra ngoài, thấy Hồng Thừa Trù chắp tay đứng đó, thoáng cái hiểu ra, khóe miệng nhếch lên thật cao: “ Chà chà, làm việc với người thông minh đúng là sảng khoái thật.”

Phúc bá ngạc nhiên: “ Thiếu gia quen người đó sao?”

“ Ông ta chính là đốc lương tham chính Hồng Thừa Trù mà Hác Diêu Kỳ đã nói đấy! Phúc bá, ông phải tin ta, theo lời ta mà làm đi, ông xem trời sắp tối rồi, đám người kia nhảy múa cũng đã mệt, nên thay người mới rồi, nếu trong thành có ca cơ giỏi dẫn dắt không khí thì mời hết tới đây. “ Vân Chiêu sốt ruột vô cùng:

Phúc bá không đi, ngược lại càng thêm bình tĩnh, quay về chỗ ngồi thong thả lấy túi thuốc ra, châm lửa rít một hơi dài:” Đám Vân Mãnh, rồi Vân Dương, Vân Quyển, cả chưởng quầy cũng bị lợi ích quá lớn làm mê muội đầu óc rồi. Thiếu gia, Đại nương tử là mẫu thân người, tất nhiên là giúp người vô điều kiện, lão nô mong thiếu gia bình tĩnh lại, đừng để thành công bất ngờ làm mất đi sự cảnh giác.”

“ Lão nô năm xưa đi theo lão thái gia chinh chiến, có may mắn gặp Thích soái một lần, khi đó Thích soái đang chửi mắng quan quân, trong đó có cả lão thái gia, những lời khác thì lão nô quên mất rồi, chỉ ghi nhớ một câu, gặp chuyện lớn phải bình tĩnh.”

“ Thiếu gia thông tuệ như thế, dùng món đồ nho nhỏ đổi lấy lợi ích lớn chưa từng thấy cho Vân thị, lão nô mừng lắm, đó là trời xanh chiếu cố Vân thị, lão nô dù xuống suối vàng cũng có thể ngậm cười rồi.”

“ Chỉ là thiếu gia còn ít tuổi, dễ nóng nảy, chỉ nhìn thấy cơ hội mà bỏ quên nguy cơ.”

“ Hồng Thừa Trù tham dự vào, nhưng không phải là để giúp thiếu gia đâu, cái loại người mấy đồng tiền phí qua cầu cũng bóp nặn của bách tính, thiếu gia nói ông ta có bỏ qua lợi ích lớn thế này không?”

Vân Chiêu nghe vậy sực tỉnh, Hồng Thừa Trù lại chẳng phải thân thích gì với mình, càng chẳng có chung lợi ích với Vân thị, làm thế ắt có mưu đồ.

“ Tần gia không hề có thực lực như thiếu gia nghĩ, từ khi lão thái gia của Tần phủ rút khỏi vị trí học chính, Tần thị cơ bản không có sức ảnh hưởng gì, nếu là thời đại thái bình thịnh trị, văn đàn xương thịnh, một lời của Tần lão thái gia còn sức ảnh hưởng.”

“ Nhưng đây là thời đại của đám ác quan như Hồng Thừa Trù, ông ta mà muốn đụng tới nhà ta, tuyệt đối không nể mặt Tần phủ, mà dù có Tần phủ liệu có giúp chúng ta không?”

“ Còn một điều quan trọng nhất, thiếu gia, Vân thị mấy trăm năm qua chia ra âm tộc làm tặc khấu, thiếu gia nghĩ chuyện này thực sự có thể làm kín kẽ không để lại sơ hở gì à?”

Lúc này Vân Chiêu đã dần dần bình tĩnh, ngồi trên ghế uống nước mát, không nói gì nữa.

"Rầm!", Tiền Đa Đa toàn thân ướt dẫm mồ hôi, tóc dính bết lên gò má hồng hào, chạy vào thở hổng hộc, nhận lấy cốc nước Vân Chiêu đưa cho, chẳng để ý là y vừa uống, tu một hơi hết sạch, giọng khàn đi:” Quan binh đã bao vây Đại Soa Thị rồi, chỉ cho vào không cho ra.”

Vân Chiêu kéo Tiền Đa Đa ngồi xuống ghế của mình, chắp tay với Phúc bá một cái, khiêm tốn thỉnh giáo:” Phúc bá phải chăng đã có an bài.”

Nếp nhăn chằng chịt trên mặt Vân Phúc giãn cả ra, nụ cười lan tỏa khắp khuôn mặt già nua, thiếu gia thông minh tất nhiên là đáng mừng, biết sai sửa sai khiêm tốn học hỏi, mới là người làm việc lớn:” Thiếu gia cứ yên tâm, 42 con ngựa chúng ta thu được trước đó đã rời thành, vàng bạc thì chia ra giao cho thương nhân quan hệ mật thiết với Vân thị, nơi này chỉ còn tiền đồng với ít cừu nữa thôi.”

Vân Chiêu toát hết mồ hôi lạnh, nói cho cùng y là người sống trong thời bình, tuy biết đây là loạn thế nhưng cảm thụ bản thân chưa sâu, luôn nghĩ chỉ cần nộp cho quan phủ chút tiền lương, quan phủ sẽ bảo vệ mình kinh doanh:” Ta quên mất quan phủ mới là đám cường đạo lớn nhất,”

Phúc bá cười khà khà:” Quan phủ Thiểm Tây nay đã dứt đầu mẻ trán, cả vùng tây bắc đã loạn, thổ phỉ, mã tặc, quan binh, dị tộc qua lại như đèn kéo quân, bất cẩn một chút, dù là quan phủ cũng chẳng còn mạng, lúc này tuyệt đối không hi vọng quan phủ biết thể diện.”

Vân Chiêu thở ra một hơi thật dài, chắp tay sau lưng đi qua đi lại mấy vòng: “ Ta ra mặt không hay, Phúc bá, ông đi bàn bạc với Hồng Thừa Trù đi, ta thực sự muốn duy trì mối làm ăn với người Mông Cổ và người Ô Tư Tàng, đó là nguồn tài nguyên quý giá của nhà ta sau này.”

Vân Phúc trầm tư chốc lát: “ Thiếu gia, rốt cuộc là người Ô Tư Tàng quan trọng hơn hay người Mông Cổ quan trọn hơn?”

Vân Chiêu tức tốc ra quyết định: “ Người Mông Cổ!”

Vân Phúc gõ tàn thuốc, gài tẩu vào hông đứng dậy:” Vậy lão nô đi đây, vị quan gia kia nhất định đã đợi tới sốt tuột rồi.”

Vân Nương nãy giờ ngồi bên nghe một già một trẻ đối thoại, không góp ý một lời, lúc này Phúc bá đi rồi mới kiêu ngạo nói:” Con mẹ sau này nhất định là người làm việc lớn.”

Tiền Đa Đa cũng hai mắt long lanh nhìn Vân Chiêu: “ Thiếu gia, hôm nay chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.”

Vân Chiêu lúc này nào dám đắc ý nữa, còn có con sói rình rập bên ngoài, chưa biết có đuổi được không: “ May mà có Phúc bá cơ cảnh, nếu không hôm nay nhà ta không phải kiếm được tiền, mà là chuốc lấy họa lớn đấy. Giờ mong Phúc bá bàn bạc thuận lợi với người ta, nói không chừng được một nửa là ta hài lòng rồi.”

Tiền Đa Đa mệt mỏi cực độ nghe vậy bật dậy: “ Bằng vào cái gì chúng ta mệt chết, chúng chẳng làm gì lại được một nửa?”

Vân Chiêu thở dài: “ Nộp phí bảo bộ.”

Tiền Đa Đa ỉu xìu xìu ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhìn trần nhà thất thần.

Vân Nương phì cười: “ Mẹ hài lòng, Phúc bá thấy thế là đủ, đám Vân Mãnh còn rơi nước mắt, chỉ hai đứa bé các con bất mãn. Hãy nhớ, sức bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Vân Chiêu nắm chặt tay: “ Mẹ nói đúng, giờ bọn con còn nhỏ, đành chịu vậy, đợi bọn con lớn lên rồi, xem kẻ nào dám đụng vào đồ của bọn con ... Của chúng ta là của chúng ta, dù là của người khác, con cũng sẽ hỏi xem, chúng ta có phần không?”

Bình Luận (0)
Comment