Lý Định Quốc vô cùng đắc ý, đám người lai lịch bất thường kia bí mật mò tới Xích Phong, trên đường đi khó tránh khỏi va chạm với mục dân, chúng nghĩ rằng ném cho vài đồng bạc uy hiếp vài câu là đám mục dân hèn nhát chỉ biết cúi đầu vâng dạ kia không dám lộ ra hành tung chúng.
Chúng không biết, mục dân trên thảo nguyên bây giờ là tai mắt của Lam Điền, thậm chí còn tích cực hơn cả người giám sát bộ.
Vì thế Lý Định Quốc biết tin rất nhanh.
Thực sự là không phục không được, trước kia hắn từng nghĩ, người thảo nguyên hung tàn, khó quản lý, chỉ có dùng vũ lực uy hiếp, giết tới khi bọn họ sợ rồi mới ngoan ngoãn nghe lời. Vân Chiêu muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo gì gì đó thật ngu ngốc, nếu người ta đều có cuộc sống cơm no áo ấm, không cần tới ngươi nữa, cần gì phải nghe ngươi, hành vi của Vân Chiêu bị người thảo nguyên coi là hèn nhát, dễ bắt nạt.
Ấy vậy mà ngược lại, y không giết người lại khiến họ quy thuận nhiệt tình hơn, còn chủ động bảo vệ quốc thổ cho y. Rốt cuộc thay đổi này là vì cái gì, Lý Định Quốc không hiểu, mà hắn chẳng định tìm hiểu, hắn chỉ quan tâm tới chiến trận.
“ Hầu Đông Hỉ sau khi bắt được những kẻ kia mới từ trong miệng chúng biết được, bọn chúng tới Xích Phong là mang bức tượng kia đi. Kế hoạch rất kín kẽ, đám người đó ngầm hộ tống, do lạt ma trong chùa dùng xe lặc lặc mang tới Liêu Đông.”
Trương Quốc Phượng không tin:” Một bức tượng dù làm bằng vàng cũng không đủ cho ngươi tổ chức đại đội kỵ binh vạn người.”
“ Không phải là vàng, nhưng mà bên trong chứa 12 chiếc vương miện mà năm xưa Bạt Đô tây chính thu hoạch được. Trước kia chúng ta tới Xích Phong quá nhanh đám vương công quý tộc Mông Cổ chạy vội để lại, giờ người ta chuẩn bị mang đi liền bị Hầu Đông Hỉ chặn lại.”
“ Giờ đồ ở đâu rồi, người đâu?”
Lý Định Quốc ung dung đáp:” Đồ thì tất nhiên là lấy hết về, còn đám lạt ma và những kẻ không rõ lai lịch kia ... Ngươi nghĩ ta xử trí chúng ra sao?”
“ Giao hết đồ ra đây.” Trương Quốc Phượng nhổ điếu thuốc đi, nói dứt khoát:
“ Ngươi định làm gì, không được nộp lên, đó là tiền của chúng ta mà.” Lý Định Quốc rất không muốn:
“ Xử lý loại chuyện này là trách nhiệm của phó tướng ta.”
“ Làm gì chứ? Vân Chiêu đâu có coi trọng mấy thứ này lắm đâu.”
“ Để Tôn Quốc Tín nộp lên thì khác.”
“ Tên thần côn đó tin sao được.”
Trương Quốc Phượng trừng mắt:” Ngươi có thể vào danh sách 32 ủy biên bổ xung là nhờ Tôn Quốc Tín bỏ công sức lớn, nếu không cái tính làm bừa làm bậy như ngươi làm sao vào được giai tầng lãnh đạo thực sự của hoàng đình Lam Điền.”
Lý Định Quốc hậm hực lại nản chí, hắn không thích nợ ơn người ta:” Không phải ngươi đề nghị à?”
“ Huynh đệ, ngươi nói không sai, nhưng phải có trên sáu thành đồng ý mới được, Tôn Quốc Tín cũng thuộc hệ nhân mã tây bắc chúng ta, kiến nghị của hắn vô cùng trọng yếu.”
“ Để hắn lĩnh công chẳng bằng chúng ta nộp lên.”
Trương Quốc Phượng nghiêm túc nhìn Lý Định Quốc:” Ta hỏi ngươi, vì sao chúng ta không xây dựng đế quốc mới mà cứ muốn gọi là Đại Minh?”
Lý Định Quốc nhếch môi:” Vì cái đầu Vân Chiêu hỏng rồi.”
“ Sai, bởi vì chúng ta phải kế thừa toàn bộ cương vực Đại Minh.” Trương Quốc Phương bỏ qua giọng điệu vô lễ của Lý Định Quốc, tên đó là vậy, không sửa nổi:” Rồi ngươi nói xem vì sao Chu Nguyên Chương liệt Nguyên Mông vào chính sử Trung Hoa? Chẳng lẽ đầu Chu Nguyên Chương cũng hỏng nốt? Huynh đệ, đây là tài phú mà Chu Nguyên Chương để lại cho chúng ta đấy, chính quyền mà Nguyên Mông để lại trên thế giới này, kỳ thực chúng ta có quyền kế thừa.”
“ 12 vương miện mà ngươi kiếm được, chúng ta chỉ cần tu sửa đánh bóng là mới lại, kiếm một người đội lên, sau đó dẫn đại quân tới tìm chúng đàm phán, mặc dù không thể thực sự làm quốc vương, nhưng thế nào cũng có lợi. Nhưng chúng ta không thể nói những thứ này do cướp được mà có, mà phải do mục dân hiến lên, cũng phong phải hiến cái vương miện nát, mà hiến đất đai mà cái vương miện này đại diện.”
“ Cho nên ta mới nói giao Tôn Quốc Tín hiến lên là tốt nhất.”
Danh chính ngôn thuận đối với một đế quốc mà nói là vô cùng quan trọng, đại biểu đế quốc đó làm việc theo quy củ.
Mà đế quốc làm theo quy củ thì được hoan nghênh hơn nhiều đế quốc làm bừa làm bậy.
Lam Điền từ khi nổi lên luôn tuân theo quy củ, bất kể là huyện lệnh Vân Chiêu hay là hoàng đình Lam Điền sau này đều là tấm gương làm theo quy củ.
Bởi thế hoàng đình Lam Điền đã tuân thủ quy củ, vậy người khác cũng phải tuân thủ, không tuân thủ ta đánh cho ngươi tuân thủ mới thôi.
Trương Quốc Phượng khác hẳn với Lý Định Quốc.
Lý Định Quốc là tên cường đạo, đời này hắn khó thanh đổi được, Trương Quốc Phượng thì đã dần bước ra khỏi tư duy quân nhân chuyển biến thành chính trị gia, tuy hắn không có tham vọng lớn, không có năng lực đảm đương một phương, song hắn có khứu giác nhạy bén.
Mười hai cái vương miện của Bạt Đô trong mắt Lý Định Quốc chỉ là một khoản tài phú, còn trong mắt Trương Quốc Phương không đơn giản như vậy, với chính trị gia, tài phú thường là thứ xếp chót, là chuyện ít cần động não nhất.
Nghe Trương Quốc Phượng giải thích như thế, Lý Định Quốc có cảm giác như đang ngước mắt nhìn núi cao.
Có điều tiền lương vẫn cần, còn về phần thao tác thế nào, đó là chuyện của Trương Quốc Phượng.
Khi 12 chiếc vương miện xuất hiện trước mặt Trương Quốc Phượng thì thịnh điển ở thảo nguyên đã kết thúc, mục dân say khướt rời thành Lam Điền, thương cổ nội địa cũng mang hàng hóa chất như núi rời đi.
Nửa tháng nữa thôi cỏ mùa thu sẽ úa tàn, mùa đông sẽ tới.
Trước khi gió bắt thổi tới là lúc thảo nguyên giàu có nhất, chim ưng kêu lớn trên trời, chúng không phải lo thiếu thức ăn, mà lo ăn không hết thịt người ném trên táng đài.
Mỗi năm vào thời điểm này thi thể tích trữ trong chùa miếu sẽ được tập trung xử lý, các mục dân tin, chỉ có chim ưng bay cao trên không mới có thể đem linh hồn người chết về với vòng tay của Trường Sinh Thiên.
Nếu thi thể mà ngay cả chim ưng cũng không ăn thì nhất định là người tội nghiệt nặng nề, những người đó sẽ bị ném xuống sông, nếu cả cá trong sông còn không thèm để ý thì chứng tỏ tội người đó đã quá nặng, sau này chỉ có thể tới địa ngục tìm.
Trước mắt Tôn Quốc Tín đặt 12 vương miện đẹp đẽ mà hắn chẳng buồn nhướng mắt lên dù chỉ một cái, bảo vật thế tục không có sức hấp dẫn với hắn. Kệ Trương Quốc Phượng nói gì, hắn vũng vững vàng như núi.
Trong lòng Tôn Quốc Tín đầy bi sảng, Lý Định Quốc là thứ ôn dịch chiến tranh, chỉ cần là nơi hắn đặt chân tới, sẽ xảy ra chiến hỏa, mười hai cái vương miện này không tốt lành.
“ Các ngươi định tấn công người Kiến Châu từ thảo nguyên sao?”
Trương Quốc Phượng tự pha cho mình một cốc trà bơ:” Phía Ma Thiên Lĩnh không hợp tấn công, thương vong sẽ quá nhiều, nếu chúng ta đánh Kiến Châu từ thảo nguyên là lựa chọn tối ưu.”
“ Bệ hạ tựa hồ không định giải quyết Lý Hồng Cơ trong thời gian ngắn, các ngươi thực sự quá cấp tiến.”
Trương Quốc Phượng nhíu mày:” Ta biết hoàng đình muốn đợi chúng xung đột, nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Kiến Nô và Lý Hồng Cơ chiếm cứ nơi đó, chúng ta chỉ đợi thôi sao?”
Tôn Quốc Tín lắc đầu: “ Thời gian có lợi cho chúng ta, không cần giết chóc.”
Trương Quốc Phượng không nghĩ thế:” Không nhất định là cơ lợi, Lý Hồng Cơ xây vô số bảo lũy ở Ma Thiên Lĩnh, Tùng Sơn, Hạnh Sơn, còn Kiến Nô cũng xây dựng trường thành bên sông Áp Lục. Đối với chúng ta mà nói, vô cùng bất lợi, nếu không nhân lúc này phát động công kích với chúng, sau này trả giá càng lớn.”
“ Quả nhiên là là trong mắt tướng quân chỉ thấy quân đội của mình thôi.”
“ Tướng quân không quan tâm tới quân mình còn nói gì tướng quân tốt, ngươi định trông cậy vào quân khác à, luận tới dã chiến thì quân nào mạnh hơn bọn ta?”
Tôn Quốc Tín mở mắt ra cười khà khà:” Đúng là một cái lá che mắt Thái Sơn, tầm nhìn của ngươi quá hạn hẹp, sao không mở rộng ra, các quân khác chưa chắc đồng ý với ngươi đâu, nhất Thi Lang và Chu Tước.”
Đột nhiên nghe hai cái tên này, Trương Quốc Phượng rùng mình:” Chẳng lẽ nào ....”
....
Hôm nay dừng ở đây.