Một món ăn nho nhỏ với tiểu lạt ma trên thảo nguyên là thứ vô cùng mới mẻ.
Còn ở vương vực Lam Điền, mỗi ngày đều có vô số chuyện mới mẻ xảy ra, chỉ thông qua một tờ báo như Nhật báo Lam Điền sẽ không thể nói hết.
Chu Mỹ Sác mỗi ngày đều xem Nhật báo Lam Điền, mỗi khi nàng ăn sáng thì trên bàn đã đặt một tờ Nhật báo Lam Điền rồi, tờ báo bị người vận chuyển làm nhăn nhúm được thị nữ dùng bàn là sắt là phẳng phiu mới xuất hiện trên bàn của nàng.
Bữa sáng của nàng rất đơn giản, vô cùng tinh xảo, một quả trứng luộc, hai cái bánh ngọt, một cốc sữa trâu.
Dụng cụ đều làm bằng bạc, đũa cũng thế.
Vương triều Chu Minh đã diệt vong, nhưng Chu Mỹ Sác cho rằng khí độ của vương triều Chu Minh không thể đánh mất, bởi thế giờ nàng còn sống xa xỉ cầu kỳ hơn khi là công chúa.
Lúc rời kinh thành, nàng mang đi rất nhiều thứ, những thứ này đủ cho những người đáng thương chạy khỏi hoàng cung đủ sống giàu có rất nhiều năm.
Vân Chiêu là người rộng lượng, y không tịch thu số tiền này, cho nên Chu Mỹ Sác đem nửa số tiền đầu tư vào những hạng mục công khai kêu gọi đầu tư của huyện Lam Điền.
Nàng không hi vọng những hạng mục này mang tới cho nàng thu nhập lớn, chỉ là một thái độ nàng muốn thể hiện mà thôi, đó là nàng muốn thành một phần của Lam Điền, muốn đóng góp cho sự phát triển ở nơi này.
Hôm nay xem báo khiến hai mắt nàng ậng nước.
Có một viên giáo úy tên Kim Hổ ở Hoàng Long Khê Quý Châu suất lĩnh 1000 tướng sĩ, phá vỡ đại doanh của tặc khấu Trương Tiên Bích, quân Lưu Văn Tú đại bại, điên cuồng chạy về phía bản bộ của Trương Bỉnh Trung.
Kim Hổ suất lĩnh bản bộ truy sát, bắt kịp Lưu Văn Tú ở Môn Pha Động, phá nát chiến tuyến Lưu Văn Tú vội vã lập lên, dũng mãnh chém tướng đoạt cờ, khi thân mang mười vết thương, súng hết đạn, cung hết tên, dùng đôi thiết quyền đấm chết Lưu Văn Tú.
Bại binh thấy hắn uy dũng như chiến thần giáng thế, không dám phản kháng, lũ lượt buông vũ khí đầu hàng.
Tiếp đó hơn hai nghìn ba trăm tặc khấu được sở bộ Kim Hổ thu gom lại, nghe lệnh hắn, đồng loạt nổ súng, xử quyết toàn bộ ở Môn Pha Động.
Chu Mỹ Sác cố kiềm nén nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà đến khi nước mắt chảy ngược vào trong mới bình tĩnh ăn sáng.
Ăn sáng xong Chu Mỹ Sác đi kiểm tra bài tập của ba đứa đệ đệ, mắng bọn chúng vì chỉ coi trọng Tứ Thư Ngũ Kinh mà không ôn tập địa lý, số học.
An bài bài tập cho cả ngày, sau đó nàng lên xe ngựa rời đại trạch Chu thị.
Xe ngựa đi nhanh ra khỏi phường thị, tới đường phố lớn náo nhiệt phi phàm, nàng từng rất quen thuộc với tòa thành này, giờ cảm giác vô cùng xa lạ.
Trước kia người đi lại nơi này đều là thần dân Chu thị, giờ thành thần dân Vân thị, bao gồm Chu Mỹ Sác.
Đó là một loại tâm lý rất kỳ diệu, Chu Mỹ Sác liên tục cảnh cáo bản thân, phải thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, nhưng lòng vẫn khó bình tĩnh được.
Nàng cho xe dừng lại ven đường, vén rèm xe lên, sau đó nhìn thấy Vân Chiêu.
Vân Chiêu mặc thanh sam, đội cái mũ rất buồn cười có hoa văn núi, tay phe phẩy quạt gấp, theo sau y là lão bà có thể đấm một phát chết trâu của y, lão bà y cũng mặc thanh sam, đóng giả nam nhân, nhìn họ thân mật đi bên nhau như đôi Long Dương.
Có lẽ do giác quan thứ sáu nhạy bén, bị ánh mắt nóng bỏng của Chu Mỹ Sác chiếu vào, Vân Chiêu quay đầu sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt Chu Mỹ Sác.
Vân Chiêu khẽ gật đầu mỉm cười rồi đi tiếp.
“ Xin đợi một chút.” Chu Mỹ Sác không hiểu lấy đâu ra dũng khí, không ngờ nhảy từ trên xe xuống, vội vàng chạy xuyên qua đám tráng hán mang thù địch với mình, tới trước mặt Vân Chiêu, nửa ngày trời nói được một câu:” Ngài không thể trừng phạt hắn như thế.”
Vân Chiêu không tỏ ra bất ngờ, cũng không hỏi hắn là ai, hứng thú nhìn Chu Mỹ Sác, bình thản đáp :” Đó là quyền lực của trẫm.”
Chu Mỹ Sác nhún mình thi lễ: “ Dân nữ tuyệt đối không có tư tình gì với Kim Hổ.”
“ Không ngờ ngươi biết Mộc Thiên Đào đổi tên là Kim Hổ đấy, người đâu!”
Bùi Trọng sắc mặt âm trầm như trời mưa nãy giờ, nghe thấy hoàng đế gọi tức tốc chạy tới đợi lệnh.
“ Nói với Vân Mãnh, phái Kim Hổ tới Trấn Nam Quan, không có lệnh của trẫm không được phép rời cương vị ...”
Chu Mỹ Sác tức thì sắc mặt đại biến, định cầu xin nhưng Vân Chiêu đã dẫn Phùng Anh đi rồi.
Thế là có một thiếu nữ đứng giữa đường khóc như mưa, cuối cùng còn ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở, người nhìn thấy cảnh vừa rồi ghé tai thì thầm chỉ trỏ, cho rằng Vân Chiêu là tên khốn kiếp phụ tình bỏ rơi mỹ nữ.
Ở Trường An này không bao giờ thiếu những kẻ cam lòng vì mỹ nữ mà đổ máu, chưa hỏi trắng đen đã có một đám nghĩa sĩ hùng hùng hổ hổ định xông tới tìm Vân Chiêu tính sổ, kết cục những nghĩa sĩ đó bị một đám tráng hán lẫn trong đám đông đánh cho kêu cha gọi mẹ tạo thành khung cảnh hỗn loạn.
Nhìn cảnh này Chu Mỹ Sác không khóc nữa, cuống quít đứng dậy lau nước mắt lên xe nói: “ Về phủ.”
Phùng Anh nhìn xe ngựa Chu Mỹ Sác rời đi, tới tận lúc này mới lên tiếng hỏi:” Chàng bảo chuyện này là tình cờ hay là cố ý?”
Vân Chiêu bực bội:” Nhất định là mẹ ta tiết lộ chứ còn ai vào đây nữa.”
“ Nhưng mẫu thân vì sao lại tiết lộ hành tung của chàng cho Chu Mỹ Sác?”
“ Còn vì sao nữa, mẹ ta xuất thân dòng dõi thư hương, nàng không biết đâu, mẹ ta cổ hủ ghê lắm, hôm nào về hỏi đám tỷ muội của ta hồi nhỏ bị mẹ ta dạy thành tiểu thư thế tộc thì biết. Kỳ thực mẹ ta luôn hổ thẹn vì Vân thị là thế gia cường đạo, cho nên luôn nghĩ cách để huyết mạch Vân thị trở nên cao quý.”
Phùng Anh hiểu ra rồi:” Mẫu thân đang muốn tác thành chàng với Chu Mỹ Sác phải không?”
Vân Chiêu hậm hực gật đầu, mẹ y chưa chịu từ bỏ ý đồ ấy, hồi xưa muốn y đỗ trạng nguyên là muốn thay đổi thân phận của vân thị.
“ Rồi Chu Mỹ Sác chạy tới nói với chàng những lời vừa rồi, ngầm ám chỉ người trong lòng cô ấy là Mộc Thiên Đào tức là Kim Hổ kia, nên chàng mới làm cái trò buồn nôn đó.” Phùng Anh a một tiếng, càng đoán ra ngọn nguồn nàng càng:
“ Nàng biết trong lòng là được, nói ra làm gì ....”
Vân Chiêu chẳng có hứng thú gì với Chu Mỹ Sác, nhưng lại bị người ta chạy tới trước mặt tuyên bố có người khác rồi, đừng mơ nữa ... Nam nhân bình thường nào chẳng tức, huống hồ là hoàng đế? Không chém bay đầu đôi gian phu dâm phụ đó đã xem như y nhân từ rồi.
Vừa sáng sớm ngày ra đã gặp chuyện đáng ghét như thế, Vân Chiêu mất hứng đi ngắm thành quả cai trị của mình.
Thành Trường An bây giờ không thể gọi là thành nữa, vì cùng với việc thành trì không ngừng mở rộng, vì trên tường thành to lớn đã bị tri phủ Liễu Thành mở ra liên tục 12 cổng.
Có 12 cái cổng tức là có 12 con đường mới, trong đó một cổng chuyên môn làm cho tàu hỏa, trạm tàu hỏa xe đặt ở ngoài cổng này, mọi người không chỉ có thể đi đường bộ vào thành, còn có thể ngồi thuyền theo đường thủy rộng lớn qua Thủy Tây Môn tới Ao Sen.
Mở nhiều cổng thành như vậy, cơ bản công năng phòng thủ của Trường An coi như bỏ đi, giống huyện thành Lam Điền, trở thành một thành thị mới không có phòng ngự.
Cánh cổng đã mở ra chẳng có lý do gì để đóng lại, chẳng những ban ngày không đóng, đến tối cũng có thể ra vào tự do.
Ngoại thành Trường An vốn có rất nhiều người cư trú, cần phải giải tỏa, tâm trạng Vân Chiêu tuy không tốt, song vẫn tới xem công trường kiến thiết đường ray thế nào.
Hạ Hoàn Thuần biết sự phụ sẽ tới, nên trời chưa sáng đã có mặt ở công trường.
Vân Chiêu tới chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ triệu tập lý trưởng và hương lão đương địa.
Hạ Hoàn Thuần đứng bên cạnh làm tượng, nhìn sư phụ hỏi chuyện giải tỏa.