Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 898 - Q4 - Chương 194: Hồ Đồ Án. (2)

Q4 - Chương 194: Hồ đồ án. (2)

Trường Sa tri phủ Dương Hùng dâng thư hi vọng triều đình quan tâm tới những nữ tử mất trượng phu, cấp cho họ chính sách để ồn định cuộc sống, ở chỗ hắn, đã có những tông tộc đem quả phụ không có địa vị bán đi như hàng hóa rồi.

Mặc dù hắn nghiêm trị những kẻ mua bán người, nhưng những nữ tử kia không giữ được tài sản đất đai của mình nữa đám thân tộc mỗi người chiếm đoạt một ít không cách nào phục hồi nữa.

Rất nhiều nữ tử không nhà đề về cầu xin quan phủ cho họ mảnh đất khép kín, bảo vệ an toàn cho họ, họ thà cả đời không gả, sống cùng tỷ muội khác có cùng hoàn cảnh.

Những nữ tử đáng thương đó tụ tập lại với nhau, tới tối ai nấy cầm chày gỗ, gậy gỗ ngủ, sợ có kẻ ác tới cưỡng đoạt.

Vậy mà vẫn có thảm án đau lòng xảy ra.

Ngoài thành Trường Sa có rất nhiều bảo lũy bị bỏ hoang, Dương Hùng phân chia cho các nàng, còn cấp cho lương thực, vật tư, gia súc, cho họ canh tác quanh bảo lũy tự kiếm sống.

Năm nay Dương Hùng thị sát những bảo lũy đổ nát đó kinh ngạc phát hiện chúng cao lớn, hùng vĩ hơn xưa nhiều, thậm chí còn có phụ nhân cầm đao thương trên tường thành canh giác.

Dương Hùng nhiều phen đảm bảo mình là quan phủ, không phải kẻ xấu mới được một mình đi vào bảo lũy trong ánh mắt đề phòng của những phụ nhân đó.

Tình hình bên trong bảo lũy tốt hơn so với dự liệu của Dương Hùng nhiều, nhà cửa ngăn nắp, đến cả mặt đường cũng được quét sạch sẽ, nhiều chỗ trồng hoa cỏ, rất có sức sống.

Con người thì ai ai cũng mạnh mẽ tinh thần.

Bọn họ nói không cần nam nhân cũng sống được, thậm chí còn sống thoải mái vui vẻ hơn, nếu trong tay quan phủ có phụ nhân không nhà để về thì cứ đưa tới, nếu có trẻ con càng tốt, nhưng chỉ nhận nữ không nhận nam.

Mọi thứ đều rất tốt, nhìn thì là vậy.

Thế nhưng Dương Hùng vẫn thấy chua sót cho họ nên dâng tấu đúng sự thật báo lên, Trương Quốc Trụ xem xong chuyển cho Vân Chiêu, Vân Chiêu xem xong chuyển cho Tiền Đa Đa.

Thế là Tiền Đa Đa tức giận gọi ngay đám nanh vuốt của mình đi Trường Sa.

Theo như lời nàng trước khi đi thì nàng sẽ gán cho nơi đó hai chữ hoàng gia, không biết là thành hoàng gia gì nữa.

Vân Chiêu cảnh báo nàng, nữ tử cô quả bị vứt bỏ là vấn đề mang tính toàn quốc, không phải là chỉ một hai nơi, thế nên đừng nóng đầu hành sự, cần có biện pháp thích hợp để có thể dùng ở nơi khác.

Tiền Đa Đa chỉ nói :" Lão nương nhiều tiền tới tiêu không hết đây."

Chính vì bị sự kiện đó kích thích cho nên Vân Chiêu mới phán vụ án Trương Nhị Cẩu và Lưu Tam Nương như thế.

Nhân khẩu Đại Minh suy giảm quá nhiều rồi, cho nên mỗi sinh mạng đều phải chân trọng.

Thời Đường khai quốc cũng gặp phải tình cảnh giống Vân Chiêu đang đối diện hiện nay, họ sử dụng chính sách quan phối, tức là nam nữ tới tuổi chưa có gia đình sẽ do quan phủ chỉ định hôn sự. Vân Chiêu không định dùng cách này, cho dù đám người Trương Quốc Trụ nhiều lần khuyên gián với y đây là biện pháp tốt, Vân Chiêu vẫn phủ quyết.

Y cố chấp cho rằng, không cần biết tốt xấu, dù là nam hay nữ đều nên tự chọn con đường mình phải đi.

Người của huyện Hội Ninh di cư tới Bạch Ngân Hán được quan viên đương địa hấp thu sạch sẽ, còn huyện lệnh Trương Sở Vũ thì bị giám sát ti áp giải về Ngọc Sơn, đợi pháp đi ra phán quyết cuối cùng.

Tương ứng, chuyện này gây ra tranh cãi lớn ở Ngọc Sơn, công tội của người này lên đánh giá ra sao, cho tới giờ tướng quốc phủ, giám sát bộ, pháp bộ còn chưa có câu trả lời rõ ràng.

Vì chuyện này mà Vân Trường Phong toại nguyện lấy được quyền dệt lông cừu từ tay Phùng Anh, như thế ở Bạch Ngân Hán sẽ xuất hiện một xưởng dệt lớn.

Không chỉ thế, sau này Bạch Ngân Hán sẽ có tiếng nói quyết định với nghề chăn thả ở tây bắc.

Vân Chiêu có chút phiền muộn, Bạch Ngân Hán không phải là nơi tốt để xây dựng xưởng dệt, thế nhưng y không có lựa chọn.

Bất kể là Dương Hùng ở Trường Sa để những nữ tử kia tự chủ, hay là Trương Sở Vũ di dân không có lệnh, đều không phải chuyện tốt với y.

Vì hai chuyện này nằm ngoài dự liệu của Vân Chiêu, hoàng đế ghét chuyện bất ngờ, bất ngờ nghĩa là chuyện vượt khỏi tầm tay.

Hoàng đế phải là người tay nắm trời trăng, nhìn chúng sinh xoay tròn trong lòng bàn tay của mình, chứ không phải là đang chơi với hai con chó, tự nhiên bỗng đâu xuất hiện con chó thứ ba lao vào cắn xé loạn xạ phá hỏng cục diện.

Đó là dấu hiệu không tốt.

Thế nhưng bất ngờ của Vân Chiêu chưa hết.

Tấu sớ Lý Định Quốc chuẩn bị lập đội kỵ binh hỏa thương đánh Kiến Nô từ lục địa đưa lên, tên khốn đó thậm chí đã có chiến mã tiền lương, hắn nói chỉ cần triều đình cấp thêm trang bị là đủ.

Khi Vân Chiêu chuẩn bị chửi mắng Lý Định Quốc là tên óc lợn thì Tôn Quốc Tín dâng tấu hi vọng hoàng đình Lam Điền nới lỏng trói buộc với người Mông Cổ và đối xử tốt với người Ô Tư Tàng, nói Trương Quốc Phượng muốn dùng người thảo nguyên đánh người Kiến Châu để tiêu hao cả hai đằng.

Thế là Vân Chiêu một ngày nổi giận tám lần, người sắt cũng chẳng chịu nổi, vì thế chả có gì bất ngờ, y bị bốc hỏa, má trái sưng cao, nóng tới khiếp người.

Hoàng đế như vậy thì tất nhiên không cách nào họp được.

Đúng lúc này Từ Nguyên Thọ tới.

Vân Chiêu nằm trên giường, Phùng Anh ở bên hầu hạ, không ngừng thay khăn lạnh đắt trên trán y.

Từ Nguyên Thọ tới bắt mạch Vân Chiêu, nói: “ Nội hỏa của bệ hạ quá lớn, cần giữ lòng bình thản.”

Vân Chiêu giận dữ:” Ngài là tiên sinh của trẫm, vậy thì nói xem, một hoàng đế giữ lòng bình thản thế nào?”

Từ Nguyên Thọ vén khăn lạnh xem má Vân Chiêu, lại kiểm tra miệng, vừa rửa tay vừa nói:” Năm xưa cầu học, nếu bệ hạ có lòng theo đuổi sự hoàn mỹ thế này thì thần sẽ vô cùng cao hứng. Thần biết chuyện khiến bệ hạ phiền não rồi, đều kiến nghị tốt, chỉ là không đúng lúc.”

“ Bệ hạ xem, tướng quân của bệ hạ không sợ tác chiến, làm hoàng đế không nên vui sao? Trọng thần của bệ hạ bỏ quyền lực to lớn, chỉ mong bệ hạ đối xử tốt với bách tính, làm hoàng đế không nên vui sao? Quan viên của bệ hạ vì bách tính mà bỏ tiền đồ, để giữ gìn hòa bình cho thiên hạ, làm hoàng đế chẳng lẽ không nên thấy may mắn?”

“ Thiên hạ vừa hết loạn, thần tử của bệ hạ an bài cho bách tính rất sáng tạo, tuy không phải tốt nhất, nhưng mà với những nữ tử số khổ kia đâu phải chuyện xấu.”

“ Sao bệ hạ chỉ thấy mặt không hài lòng mà không thấy mặt tích cực? Chẳng lẽ thần tử của bệ hạ sau này gặp việc gì chỉ biết báo lên đợi lệnh như con rối thì bệ hạ mới vừa lòng?”

“ Bọn họ đúng là do bệ hạ dùng 40 cân kê mua về, bệ hạ định dùng ân đó để ép bọn họ cả đời à? Bọn họ có ngày hôm nay, ai không phải rơi máu rơi lệ?”

“ Mấy hôm trước lão thần có sai người chỉnh lý danh sách học tử thư viện qua đời, mười sáu năm qua trong số tinh anh thư viện dạy ra, vì đế quốc Lam Điền này mà mất 1985 người rồi.”

“ Có người chết mệt, chết bệnh, chiến tử, bị Chu Minh giết, bị tặc khấu phát hiện, có người vì đế quốc này mà tự sát thành nhân.”

“ Bệ hạ may mắn lắm đấy.”

Rửa sạch tay xong Từ Nguyên Thọ lần đầu tiên dùng lễ nghi cổ quỳ xuống chúc mừng Vân Chiêu.

Vân Chiêu dần bình tĩnh lại, nói với Phùng Anh:” Mời tiên sinh đứng lên.”

Từ Nguyên Thọ đứng lên nói tiếp:” Thần tử thật tốt, bách tính thật tốt, bệ hạ nên vui mừng.”

Vân Chiêu thở ra một hơi dài, như phát tiết toàn bộ bực bội, xoay người vào trong, tựa hồ ngủ rồi.

Từ Nguyên Thọ mìm cười, ông biết Vân Chiêu nghe lọt những lời của mình rồi, phất tay áo rời đi.

.....

Bình Luận (0)
Comment