“ Muốn bố trí cho những nữ tử đó ở đương địa là không thể rồi.” Lương Anh tinh thần sa sút đi gặp Từ Ngũ Tưởng, Tả Mậu Đệ, nàng đã làm rất nhiều công tác, thậm chí nâng cao nhiều phúc lợi, vẫn không ích gì:
Tả Mậu Đệ cười không ra tiếng: “ Kinh thành, kinh thành, người nơi này sống vì thể diện, họ cho rằng mình người thấy nhiều biết nhiều, cho mình cao hơn người thiên hạ một bậc. Mặc dù khi tặc khấu tới, biểu hiện bọn họ chẳng ra gì, nhưng không chịu hạ mình.”
“ Đại lý trưởng nếu dùng cái uy của hoạt diêm la thì chuyện này có thể thành, song lòng thế đám nam nhân kia chịu bao nhiêu kìm nén ở chỗ cô, họ sẽ trút lên nữ tử đáng thương kia bấy nhiêu, nên đó là hạ sách.”
Từ Ngũ Tưởng cau mày: “ Lương Anh, đây là chuyện của cô, làm không tốt thì cứ cô hỏi tội. Chịu khó suy nghĩ thì thế nào cũng có cách thôi, không thể cứ có khó khăn thì đẩy cho quan trên được.”
“ Lão Tả, ông đừng thấy Lương Anh đáng thương mà mềm lòng, ta đoán chừng nha đầu này có cách rồi đấy, nói không chừng tới đây kêu ca chỉ để có người gánh tội thay mình mà thôi.”
Tả Mậu Đệ hơi hồ nghi, quan viên Chu Minh có thói quen gặp chuyện đi tìm quan trên, chủ yếu để nịnh bợ, nghe vài câu chỉ dẫn vô nghĩa, sau đó nếu làm tốt có cớ "tạ ơn" thân cận rồi.
Ở Làm Điền, hình như ngược lại, phía dưới đẩy khó khăn muốn thượng quan gánh tội.
Từ Ngũ Tưởng nghiêm giọng hỏi: “ Nói đi, cô định làm gì?”
Lương Anh biết không qua mặt được học trưởng, đành nói: “ Đem phụ nhân quanh kinh thành gả tới kinh thành, gả phụ nhân kinh thành ra ngoài.”
“ Chuyện này có thể che mắt nhất thời sao giữ kín được cả đời, hậu họa vô cùng. “ Từ Ngũ Tưởng lắc đầu:
Lương Anh khinh bỉ nói:” Các vị thượng quan quá đề cao người kinh thành rồi, đúng, bọn họ sĩ diện lắm, nhưng không phải là nhà thanh bạch giữ thể diện gì đâu, chỉ có vỏ sĩ diện đó mà thôi.”
“ Không tiếp nhận những phụ nhân kia là vì thế, nếu bưng tai trộm chuông được thì họ chả ngại gì, trước kia chuyện bỏ tiền nhờ trung nhân mua nữ tử nơi khác về còn ít chắc, nữ nhân qua tay lai lịch không rõ trong sạch được sao, chẳng qua là làm việc bưng tai trộm chuông thôi. Có điều nếu hai vị thượng quan không đồng ý hôn phối khác vùng, vậy thì cho hạ quan chút hỗ trợ, để giúp đỡ nữ tử đáng thương kia, để đám khốn kiếp hôm nay coi thường họ, ngày sau có với cũng không tới.”
Từ Ngũ Tưởng ném cho Tử Mậu Đệ đang há hốc mồm ánh mắt, ông đã thấy chưa.
Khi Lương Anh về quan nha của mình, rửa ráy xong liền nằm xuống giường, dùng chăn cuốn chặt lấy người.
Những nữ tử kia với Lương Anh mà nói kỳ thực không quan trọng, nếu thực sự cần thì dùng quan phối, không thể có vấn đề không an bài được.
Chuyện quan phối thì triều đại nào cũng có, trong đó triều Đường là thịnh hành nhất.
Chiến loạn mấy chục năm rốt cuộc kết thúc, nam nhân đã chết gần hết, dân gian để lại vô số phụ nhân cô độc.
Lúc đấy vương triều mới cần gia tăng nhân khẩu, tăng thuế thu, vì đạt được mục đích đó, thường dùng bao tải bắt những nữ tử đáng thương kia, một số bán lấy tiền, một số mang quan phối.
Lão bà do quan phân phối là được quan gia thừa nhận, vứt bỏ là trọng tội.
Khi đó phải xem vận khí, lão hán 50 vác cái bao tải về, bên trong có thể là nữ tử 18, chàng trai 17 vác một cái bao tải về, có thể là phụ nhân trung niên.
Vác ai về là phải sống cùng cả đời.
Quan phối là thế đấy.
Mặc dù nói mềm lòng là bản tính của nữ tử, có điều phải xem là ai, nếu là người mật điệp ti lựa chọn, chắc chắn không phải người dễ mềm lòng, nữ tử như thế còn cứng rắn hơn nam nhân.
Lần này Lương Anh sở dĩ hoàn toàn đứng về phía những nữ tử đáng thương kia là vì ... Tiền Đa Đa.
Trường Sa tri phủ Dương Hùng dựa theo ý nguyện những nữ tử kia, làm chuyện hoang đường cho phép họ kết bạn tụ cư, sống trong thành bảo riêng, bọn họ tự chải tóc, coi mình đã gả cho thành bảo bảo vệ mình, đươc gọi là tự sơ nữ.
Làm như vậy ở góc độ triều đình là không thích hợp, nhưng lại là ý nguyện của những nữ nhân đó.
Nếu chuyện tới đó là dừng thì cũng thôi đi, nhưng những nữ tử đó lại khiến hoàng hậu Tiền Đa Đa chú ý.
Sau đó vị hoàng hậu giàu nhất thiên hạ đó đích thân dẫn người tới Trường Sa, tuần thị các thành bảo đó một lượt, khẳng định sự tồn tại của tự sơ nữ.
Không chỉ thế, Tiền hoàng hậu còn đem mạng lưới thương nghiệp khổng lồ của mình kéo tới chỗ những tự sơ nữ đó, chiêu cáo thiên hạ, những tự sơ nữ đó là tỷ muội của mình, vấn đề của họ là vấn đề của nàng, nếu xảy ra chuyện, nàng truy tới cùng.
Nói cách khác quần thể tự sơ nữ đó có thủ lĩnh rồi, chính là Tiền hoàng hậu uy danh hiển hách.
Mà tin đồn hoàng đế Vân Chiêu yêu thích Tiền hoàng hậu truyền khắp hai bờ Hoàng Hà, nam bắc Đại Giang.
Bởi thế, Lương Anh thấy mình có thân phận nữ quan thuận lợi như thế, vì sao không theo Tiền hoàng hậu mà bôn tẩu.
Nàng tin, ở dưới trướng của Tiền hoàng hậu, không có vị trí nào mà năng lực của nàng không tới được.
Vậy nên nàng bỏ công sức như thế ở vấn đề nữ tử không nhà để về của kinh thành.
Lương Anh thậm chí tin rằng, Tiền Đa Đa đang tìm kiếm một nữ quan có năng lực, có khí phách giúp xử lý sự kiện tự sơ nữ, phải biết rằng vì danh dự hoàng gia, Tiền Đa Đa
Nấp trong chăn, Lương Anh cười đắc ý, làm nhiều như vậy chắc lọt vào mắt của Tiền hoàng hậu rồi nhỉ?
…………… ………………
Tiền Đa Đa vươn mình, khoe hết vóc dáng mỹ hảo, thuận tay ném Nhật báo Lam Điền xuống giường gấm, lười nhác gọi:” Hoa Hoa.”
Vân Hoa đáp một tiếng chạy từ ngoài sân vào.
“ Bóp chân.”
Vân Hoa gồi xuống giường gấm, ra sức bóp chân cho Tiền Đa Đa.
“ Vân Xuân đâu?” Tiền Đa Đa chê Vân Hoa mỗi lần chỉ bóp được một chân, hỏi:
“ Vân Xuân đi hầu hạ Phùng Anh rồi.”
“ Cô ta có gì cần hầu hạ chứ, khỏe như trâu vậy, ôm cô ta ngủ cứ như ôm da trâu, cứng đau cả người, không hiểu sao bệ hạ chịu được tới bây giờ.”
“ Đúng thế, đúng thế, thân thể như hoàng hậu mới làm người ta thích, hoàng hậu xem, nô tỳ không dám dùng sức, sợ bóp ra nước.”
“ Ái, vết chai của ngươi làm đau ta rồi ...”
Hai chủ phó này mỗi người một câu tâng bốc nhau, tới khi Vân Chiêu vào, Tiền Đa Đa mới bảo Vân Hoa đi chuẩn bị nước rửa ráy, thấy y không định ra ngoài, nàng đưa tờ báo tới:” Chàng xem ...”
Vân Chiêu xem lướt qua:” Đúng là tiểu phỉ cứ phải giao cho Báo thúc, Giao thúc, chậc chậc, hai tháng mà giết quả nửa thổ phỉ Hồ Nam, số còn lại chạy vào núi Tương Tây, ừm, không bao lâu nữa là giết hết thôi.”
“ Ài, không phải chuyện đó. “ Tiền Đa Đa lật trang báo Lương Anh giết người giữa phố: “ Cho thiếp nữ quan này đi.”
Vân Chiêu vừa đọc vừa gật gù: “ Chuyện có thật không?”
“ Thiếp hỏi Thiểu Thiểu rồi, chuyện này là thật.”
“ Nhưng mà người ta đã là đại lý trưởng, nàng nghĩ người ta chịu tới giúp nàng quản lý những tự sơ nữ kia à?”
Tiền Đa Đa vênh mặt:” Thiếp có thể cho cô ta nhiều hơn.”
“ Nàng có muốn đề bạt người ta phải qua chỗ Trương Quốc Trụ, nếu thẩm tra tư cách năng lực mới được, ta không nghĩ tên cứng nhắc đó nghe nàng đâu.” Vân Chiêu thấy khả năng này không có, tên đó còn dám cãi y nữa là:
Tiền Đa Đa dựa người vào vai trượng phu, ngửi cổ y, không thấy mùi hôi của Phùng Anh mới cười hì hì:” Ai cần hắn ra mặt đề bạt.”
“ Ta cũng không vô duyên vô cớ đề bạt ai đâu.”
“ Hừ, thiếp không làm hỏng thanh danh chàng.”
Vân Chiêu nghĩ:” Í, nàng không phải nàng muốn đưa đề án lên đại hội nhân dân chứ?”
Tiền Đa Đa hít sâu một hơi, làm bầu ngực càng thêm nổi bật đắc ý nói:” Đúng thế, thiếp có quyền phát động một đề án, nếu là chuyện liên quan tới đại sự quốc gia, các ủy viên khác chưa chắc ủng hộ, nếu chỉ là nghị án liên quan tới nữ nhân, thiếp liên danh với Hàn Tú Phân, Chu Quốc Bình, Trương Quốc Oánh, Tô Quốc Tú với con hồ ly Phùng Anh đưa lên, thiếp tin họ không phản đối.”