Cả nồi canh hầm lớn đã hết, hai đứa bé còn nhỏ, lần đầu chịu khổ như thế, ăn rất nhiều, giờ toàn thân ấm áp, ôm nhau ngủ tít như lợn con rồi.
Tiền Đa Đa vừa thu dọn bắt đũa vừa hỏi nhỏ: “ Phu quân, chàng thấy Từ tiên sinh dạy con chúng ta không tốt sao?”
Vân Chiêu gật đầu, sắc mặt hết sức âm trầm:” Ta vốn nghĩ tiên sinh chỉ dạy chúng học vấn, không ngờ tiên sinh dạy chúng thuật đế vương, người không nên học thuật đế vương nhất là bọn chúng.”
“ Tại sao? “ Tiền Đa Đa hoảng sợ, nếu không phải linh đường thì nàng hét lên rồi, trong lòng nàng có nỗi sợ mơ hồ, ngày nào đó trượng phu học thánh nhân truyền ngôi cho người khác, không phải con mình, điều đó nàng không chấp nhận:
Vân Chiêu khẽ vỗ vai bảo nàng ngồi xuống, chuyện này phức tạp, muốn giải thích cho nàng hiểu không đơn giản, y chỉ dùng lời dễ hiểu nhất: “ Đế vương vốn không có hình thái cố định, phải thông qua quá trình trưởng thành, học lấy mưu lược, khí độ, kiến thức. Giả sử học đế vương thuật mà thành đế vương tốt, sử sách đã chẳng có bao nhiêu đế vương chết thảm, chẳng có nhiều vương triều đổi thay rồi.”
“ Năm xưa Lý Thế Dân viết tác phẩm nổi tiếng ( Đế phạm), cho rằng con cháu dựa theo sách mình viết sẽ thành đế vương anh minh. Kết cục hoàng triều Lý thị thế nào thì nàng thấy rồi.”
“ Mỗi đế vương có đặc điểm của bản thân, học không được, dạy ra không ra, chỉ có thể dựa vào tích lũy từng chút trong quá trình trưởng thành, dựa vào cảm ngộ đúc rút đạo lý nhân gian thành kiến thức của mình, như thế mới cai trị được thiên hạ.”
“ Nếu tiếp tục đem con giao cho Từ tiên sinh, không tới 200 năm nữa, Vân thị sẽ đối diện với tận thế như Chu Minh vừa rồi, ta tin đó không phải là điều tiên sinh muốn thấy đâu.”
Từ Nguyên Thọ không có ý xấu, thậm chí có thể nói ông ta một lòng một dạ nghĩ cho tương lai Vân thị, chính vì thế mới phiền, mới làm người ta bực mình.
Vân Chiêu thấy, người tàn nhẫn nhất thế gian này lại chính là người một lòng nghĩ cho mình.
Con người sinh ra không giống nhau, dù có là song sinh cũng không đúc từ một khuôn, cách làm của Từ tiên sinh thì thành tựu lớn nhất là biến một người với tư tưởng riêng thành người sống theo kỳ vọng của ông ta.
Vân Chiêu gọi đó là tẩy não.
Chuyện đó nhiều đế vương đã làm, Vân Chiêu cũng đang làm.
Chỉ khác là những đế vương kia tẩy não hậu nhân mình, còn Vân Chiêu tẩy não hậu nhân của người khác.
Khi đế vương định ra quy củ, nhất định là cực kỳ thiên hướng bản thân, quan phủ cũng thế.
Cho nên trong luật pháp Đại Minh có vô số điều lợi cho bản thân, rồi lại quan phủ thêm vào lợi ích của bản thân, vậy còn lại bao nhiêu cho bách tính. Thế nên bách tính không có chút quyền lực nào cả, phải thông qua hối lộ kẻ cầm quyền đạt mục đích bản thân.
Cứ lâu dần mới khiến quan viên nhận của đút thành chuyện hiển nhiên, rồi từ bị động chuyển thành chủ động bóc lột bách tính, tự đặt mình ở tầng cấp khác, coi bóc lột là đường nhiên, làm việc đúng phận sự thành thi ân bách tính. Lợi ích hai bên đối lập gay gắt, tiếp đó là sinh ra những người như Lý Hồng Cơ.
Bởi thế khi Vân Chiêu định ra quy củ, đầu tiên là những quy củ có lợi cho bách tính, sau đó mới là hoàng tộc và quan viên.
Dù là vậy, quyền lợi của bách tính vẫn không thể so với hoàng tộc và quan viên.
Ở cơ sở này Vân Chương, Vân Hiển sinh ra đã không cùng vạch xuất phát với người ta rồi, cho nên Vân Chiêu không để Từ Nguyên Thọ dạy con mình chạy nhanh hơn, thậm chí chưa gì đã đứng ở vạch đích nhìn người khác, coi mọi chuyện hiển nhiên.
Lòng tham con người là vô đáy, khi hai huynh đệ chúng ý thức được lợi thế của bản thân, lại được dạy lợi ích khi đứng ở vạch đích, chúng khả năng sẽ muốn nhanh tới đích hơn nữa, hoặc từ bỏ người gần đích hơn mình, hoặc uy hiếp tới mình.
Bởi thế chúng phải tới trấn Ninh Hạ, xuất phát cùng những đứa trẻ khác, như thế có lợi cho chúng.
Đêm càng khuya, trời càng lạnh, Vân Chiêu lấy áo ngự hàn Tiền Đa Đa mang cho mình đắp lên hai đứa bé, lại ném thêm vài khối than vào chậu, để lửa cháy mạnh hơn.
Cho dù Bùi Trọng, Chu Tồn Cực cùng đám quan viên Hồng Lư Tự run rẩy trong gió lạnh, nhưng không ai dám vào linh đường giúp Vân Chiêu làm việc vặt.
Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao tới, cả ba đều say khướt, đẩy hai đứa tiểu tôn tôn vào trong, ngày khó khò trong linh đường.
Để lại một mình Vân Chiêu ngồi trong gió đêm nhìn sao trời với muôn vàn suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.
Người ban ngày tới phúng viếng rất nhiều, Vân Chiêu cung kính đáp lễ mỗi người, cho dù là tộc nhân Vân thị, vẫn cố gắng nghi lễ chu toàn.
Rất nhanh lại mười mấy ngày nữa trôi đi, linh cữu Vân Mãnh rốt cuộc tới thành Ngọc Sơn.
Vân Quyền khóc lớn đưa linh cữu Vân Mãnh vào linh đường, dưới yêu cầu của đám Vân Hổ, linh cữu được mở ra.
Bên trong hương thơm ngào ngạt, không ngửi thấy chút mùi thối nào, chỉ là Vân Mãnh vốn hùng vĩ uy mãnh, giờ rất gầy gò, ngũ quan biến đổi nhỏ, may là đường nét cũ vẫn còn, Vân Chiêu vẫn nhận ra Mãnh thúc.
Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao khóc tới mức ai nhìn cũng đau lòng, mấy huynh đệ nương tượng vào nhau cả đời, giờ một người ra đi, đả kích quá lớn.
Vân Nương tới thăm thi thể Vân Mãnh, lấy trong lòng ra một đồng tiền ngọc, đặt vào lòng bàn tay Vân Mãnh, đợi Vân Thải dẫn đám con tái nhìn ngoại tổ, sau đó lệnh đóng nắp quan tài.
Quan tài của Vân Mãnh đặt ở đại trạch Vân thị chín ngày, sau đó được chính đám Vân Hổ khiêng đi, an táng trong sơn động bí mật ở Ngọc Sơn.
Đó là ý nguyện của Vân Mãnh, hắn đã nói lâu rồi, muốn được chôn cùng những tiền bối Vân thị cả đời vất vả nhưng không được lợi ích gì, hắn coi đó là niềm kiêu hãnh.
An táng Vân Mãnh xong, văn thư liên quan tới hắn cũng như tuyết đổ truyền về Ngọc Sơn.
Văn thư của Tiền Thiểu Thiểu tới nhanh nhất, khẳng định cái chết của Vân Mãnh là bình thường, không có âm mưu gì cả.
Trong thư phần lớn nội dung nhắc tới Mộc Thiên Đào và Hồng Thừa Trù.
Hồng Thừa Trù quả nhiên làm việc rất triệt để, ông ta biết mình không thể nắm Thiên Nam quân, ở Lam Điền vẫn có người không tin tưởng ông ta, vì thế chủ muốn làm tổng đốc ở hải ngoại, nay cơ bản Hồng thị cũng đem hết lực lượng đầu tư ở biển, thoát khỏi mô hình địa chủ sống nhờ vào đất, tiến nhập mô hình thương nghiệp viễn dương.
Xem ra hai năm qua Hồng thị có được lợi ích không nhỏ từ biển, khiến Hồng Thừa Trù từ bỏ chức cao quyền trọng, quay sang hướng hải dương.
Ông ta là người thông minh, nhìn ra tương lai không xa, phương hướng khai thác của hoàng đình Lam Điền là đại dương, một bước lùi này Vân Chiêu sẽ ghi nhớ.
Con người này cả đời đều lý trí, trừ lúc ở Liêu Đông quyết chiến với Đa Nhĩ Cổn thể hiện chút nhiệt huyết, còn lại lý trí làm chủ thể ông ta.
Có người như vậy, Hồng thị ắt hưng thịnh.
Còn Mộc Thiên Đào thì khó nói.
Hắn từ bỏ cựu bộ Mộc vương, Vân Chiêu chưa yên tâm, nhưng bất kể ở đông nam tiễu tặc, diệt trừ cựu thần Đại Minh, hay ở Trấn Nam Quan tàn sát Thích gia quân tới không còn chút hương hỏa nào đều cho thấy hắn quyết liệt với quá khứ.
Nếu ai còn chút lòng hướng về Chu Minh, chắc chắn Mộc Thiên Đào thành kẻ cần diệt trừ hàng đầu.
Trong di thư của Vân Mãnh cũng kỳ vọng vào Mộc Thiên Đào, thậm chí cho rằng, không ai là nhân tuyển chỉ huy quân đoàn Thiên Nam tốt hơn.
Hắn nói, nếu để Mộc Thiên Đào làm quan chỉ huy, bình định các nưức tây nam chỉ là vấn đề thời gian.
Thế nhưng Vân Chiêu không muốn đốt cháy giai đoạn như vậy, Mộc Thiên Đào hơi quá khích, hắn cần rèn luyện tâm tính thêm: “ Truyền lệnh, tấn thăng Kim hổ làm Thiên tướng quân.”