Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 924 - Q4 - Chương 220: Ai Cũng Muốn Làm Hoàng Đế.

Q4 - Chương 220: Ai cũng muốn làm hoàng đế.

Quân báo thì Vân Chiêu tất nhiên phải biết trước tướng quốc phủ, ở chuyện này y có cái nhìn khác, nên rất bình thản: “ Trẫm đang đợi cuộc phản loạn này đây, sự thống trị của chúng ta ở Thục chưa triệt để, trước kia chúng ta vào Thục do tình trạng địch ta lẫn lộn, chúng ta không thể ra tay quyết liệt như ở nơi khác. Người nơi đó lại tưởng chúng ta không dám mạnh tay, dẫn tới kết quả là quan viên của chúng ta ở một số nơi chính lệnh đưa ra không được thuận lợi. Thế nên trẫm đợi đám người đó biến thành bạo dân, khiến toàn bộ vấn đề bộc phát ra, trẫm xử lý một thể. Chúng không tạo phản trẫm mới bất an, giờ tạo phản thì trẫm yêu lòng. Nhân cơ hội này xem ở Thục ai là thuận dân của trẫm, ai có dã tâm.”

Trương Quốc Trụ hít sâu một hơi:” Bệ hạ, không đơn giản vậy đâu, chuyện liên quan tới Mã Tường Lân, Tần Dực Minh, hai người này đều là mãnh tướng hiếm có của Đại Minh, thêm vào uy vọng của Tần tướng quân bao năm ở Thục, một khi khởi sự ắt tạo thành thế lửa cháy đồng hoang.”

Vân Chiêu xua tay:” Ngươi sợ các nơi khác nhân cơ hội trỗi dậy? Ha ha ha, chớ coi thường quan viên chúng ta, hai năm qua vào Thục, tích cực sửa đổi hành chính, vỗ về bách tính, cải cách ruộng đất, đều được lòng người.”

“ Mã Tường Lân, Tần Dực Minh phản loạn là vì không chịu nổi chính sách ruộng đất của chúng ta khiến chúng thiệt hại, đây là hành vi tư lợi của bọn chúng, muốn bắt quan viên của chúng ta, uy hiếp chúng ta.”

“ Bách tính là người được lợi, có trợ cấp, có đất đai, ai đi theo chúng để mất quyền lợi của mình, nên cuộc bạo loạn này sẽ dẹp nhanh thôi.”

“ Trẫm chỉ lấy làm lạ, hai tên đó không phải kẻ hồ đồ, chẳng lẽ chúng cho rằng trẫm thực sự nhún nhường, phế trừ chính sách do trẫm đề ra? Chúng không nghĩ hậu quả à?”

“ Bệ hạ đã có biện pháp, vậy thần cũng yên tâm hơn rồi.” Trương Quốc Trụ có chút nuối tiếc:” Xảy ra chuyện này, Tần tướng quân chẳng thanh tu được, không biết bệ hạ định xử lý thế nào?”

Vân Chiêu nghe hắn nói tới Tần Lương Ngọc cũng thở dài:” Không phải trẫm xử lý Tần tướng quân ra sao, mà phải xem bà ấy tự xử lý thế nào. Nhi tử và đệ đệ của bà ấy câu kết với người Ô Tư Tàng, người Khương, mưu đồ đất Thục, đây là hành vi phản quốc, trẫm muốn xem Tần tướng quân cả đời bảo vệ quốc gia sẽ làm gì?”

“ Thần nhiều lời rồi.” Từ khi Trương Quốc Trụ đảm nhận quốc tướng, hắn cơ bản không hỏi tới chuyện quân sự, lần này nếu không phải liên quan tới việc quan viên bị người ta bắt, hắn đã không hỏi tới:

Giống như Vân Chiêu không hỏi tới chuyện chấp chính của Trương Quốc Trụ, nhiều chính sách của Đại Minh bây giờ, Vân Chiêu cũng chỉ biết qua văn thư do quốc tướng phủ gửi tới.

Tới ngay cả đàn ngan trong nhà còn có ý thức lãnh đại, nói gì tới người quyền cao chức trọng.

Vân Chiêu nhìn có vẻ chuyện gì cũng quản, kỳ thực trừ quân sự ra y ít quản chuyện khác, lập pháp nằm ở hội đồng nhân dân, tư pháp nằm ở pháp bộ, giám sát ở giám sát bộ, chấp pháp ở pháp vụ bộ, quốc tướng phủ chỉ nắm quyền dân chính.

Sau này quyền lực các bộ phần còn tăng cường, Trương Quốc Trụ sẽ không còn được hỏi tới chuyện của pháp bộ và giám sát bộ nữa.

Nếu không quyền lực tướng quốc phủ quá lớn thì Vân Chiêu ngủ sao yên.

Xuyên Tây phản loạn đối với đế quốc khổng lồ mà nói như mụn ngứa ngoài da, lúc này Cao Kiệt hẳn đã hành động, không lâu sau sẽ có tin tốt truyền về.

Vân Chiêu cũng muốn nhân cơ hội này dẫn trọng binh tới Xuyên Tây, từ nơi này trực tiếp uy hiếp tới Ô Tư Tàng.

Nếu Mã Tường Lân, Tần Dực Minh cho rằng chúng chỉ cần tiến vào nơi vắng bóng người, đường xá gập ghềnh khó đi, lại thêm khống chế quan viên Lam Điền, thì quân triều đình sẽ phải chùn chân.

Từ đó có thể cùng đám thổ ti tiếp tục cuộc sống phú quý, bóc lột bách tính, vậy chúng sai rồi.

Lúc này Ô Tư Tàng đã chia cắt mấy trăm năm, người duy nhất có thể thống nhất nơi này chỉ có Phật Sống.

Có điều vì nhiều năm qua hoàng giáo và hồng giao tranh đoạt quyết liệt, làm quyền lực Phật Sống sẽ lên tới đỉnh cao.

Lần này có lẽ sẽ khác, Tôn Quốc Tín có thể thống nhất được cao nguyên Ô Tư Tảng đủ giáo phái lạt ma.

Cao nguyên rất lạnh, Hàn Lăng Sơn tới đó thiếu chút nữa chết cóng, trong căn thư hắn gửi về, miêu tả nơi này thành vùng đất ma quỷ, đi một đoạn thì tuyết, đi đoạn nữa thì mưa, khi thì có cả mưa đá rơi vỡ đầu.

Vân Chiêu đã tới Thanh Hải, Đảo Thảng Hà, Nhật Nguyên Sơn, nơi đó có phong cảnh tuyệt mỹ, tất nhiên nói câu đó khi có đủ phương tiện giữ ấm mới thấy được vẻ đẹp đó.

Còn Vân Chiêu năm đó lạnh tới co lại như rùa đen, làm gì mà thưởng thức nổi phong thổ nhân tình.

Mà có gì để thưởng thức đâu, khi y tới cả thành phố Tây Ninh bốc lên mùi hôi của dê, gồm cả giường trong nhà khách, cái mùi đó chui cả vào trong óc, tới khi Vân Chiêu uống trà bơ thì mùi đó mới biến mất.

Khi đó cửa chiếc lều trắng bên đường luôn có mục dương nữ ăn mặc đẹp đẽ, chỉ cần có nam tử cường tráng đi qua, họ sẽ nhiệt tình mời người ta vào lều uống cốc trà bơ, thuận tiện treo giày khách ở cửa,

Rất tiện.

Khi đó Vân Chiêu còn trẻ người non dạ, lãnh đạo dẫn Vân Chiêu đi qua những cái lều đó cứ quay đầu nhìn mãi, sợ lơ là một chút y sẽ bị mục dương nữ hung hãn bắt đi.

Kỳ thực Vân Chiêu đã vào lều mấy lần ...

Cho nên tới bây giờ trong giấc mơ của Vân Chiêu không thiếu hình ảnh chiếc lều trắng.

Tiền Đa Đa là con yêu tinh.

Vân Chiêu về tới hậu trạch nhìn thấy Tiền Đa Đa mặc toàn thân lụa trắng, thướt tha đứng bên cái lều trắng, mời Vân Chiêu vào uống trà.

Trà này không thể uống được.

Vân Chiêu vẫn đang để tang, lúc này dù có chút hành vi thân thiết nào cũng là bất hiếu, nếu mang thai trong thời gian để tang, trời ơi, đứa trẻ đó từ khi sinh ra đã gánh tội nghiêm trọng.

“ Không làm gì cả, chỉ muốn chàng vào xem thôi.”

Tiền Đa Đa rất khinh thường bộ dạng chần chừ do dự của trượng phu, lườm một cái rồi kéo y vào lều.

Trong lều không tệ, tốt hơn lều mục dân thảo nguyên cư ngụ rất nhiều, thêm vào còn có Phùng Anh và ba đứa bé, thế nên Vân Chiêu yên tâm hẳn.

Phùng Anh ngồi bên lò nướng thịt, đa đứa bé đều ăn tới mồm đầy mỡ.

Vân Chương, Vân Hiển, Vân Xước thấy phụ thân tới đều nhích sang bên nhường chỗ, thế là bốn cha con ngồi hàng ngang đợi thịt chín.

“ Lều ở đâu ra thế?”

“ Thiếp bảo những tự sơ nữ chế tác đấy, không tệ chứ? Quân đội có nên mua một ít không?”

Vân Chiêu nghe vậy nhẹ người, không phải là muốn cái kia, mà là muốn tiếp thị lều, cái này phải nghiên cứu kỹ, với thứ liên quan tới quân đội, Vân Chiêu rất coi trọng:” Da trâu mỏng, không tốt, lều quân dụng không cần trang trí hoa văn, số lượng cán gỗ chống lều nhiều quá, lều lớn quá, không thích hợp .”

“ Được rồi, được rồi, đây là cái lều người ta chuyên môn làm tặng thiếp để đi săn.” Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu bới ra đống khiếm khuyết thì nóng mặt:” Lều quân sự tất nhiên không thể thế này, cùng lắm cho chủ soái.”

“ Ta ở trong quân chỉ muốn giấu mình đi, nàng bảo ta ở trong lều thế này, không sợ buổi tối ta bị người ta tập kích à?”

Phùng Anh ở bên nói:” Hoàng đế nên dùng lều thế này, nếu thiếp là tùy quân quan, chàng mà bị người ta mò tới lều thì thiếp đã tự sát rồi.”

Vân Chiêu phất tay:” Được, đặt 100 cái cho Lý Định Quốc.”

“ Để xem Lý Định Quốc thử xem có bị người ta giết không à?” Tiền Đa Đa hừ một tiếng:” Được, không sao cả, chỉ cần chàng nhập vào hạng mục mua sắm quân dụng là được, 100 thì 100.”

Đàm phán thương nghiệp xong rồi, Tiền Đa Đa lập tức gia nhập đại quân ăn thịt.

Phải nói tay nghề nướng thịt của Phùng Anh không tệ, Vân Chiêu thấy chỉ có kỹ thuật nướng khoai lang của Vân Dương có thể so với nàng.

Hôm nay thật lạ, Tiền Đa Đa ở nhà rất ích kỷ, dù ăn hay mặc cái gì cũng phải hơn Phùng Anh, hôm nay ăn thịt còn biết để phần Phùng Anh, dù Vân Xước thò tay ăn vụng cũng bị nàng đánh bạt tay đi.

Hai nữ nhân này có vấn đề, tuyệt đối không chỉ là chuyện bán lều đâu.

...........

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment