Vân Dương bị ăn đòn ngay trong đại thư phòng của hoàng đế mà không ai can thiệp ngăn cản, bản thân hắn cũng không dám phản kháng hay né tránh, chỉ còn cách ôm đầu chịu trận, hai lão già thuộc đội thân vệ của Vân Chiêu này xét về thứ bậc trong tông tộc, hắn đúng là phải gọi bằng gia gia.
Đợi hai hắc y nhân đó đánh chán rồi bỏ đi, Trương Tú mới cười hi hì đi tới dìu Vân Dương đứng lên, mở bản tổng cương ( Sách lược mở rộng bờ cõi Đại Minh) đưa Vân Dương.
Vân Dương không đọc, nhưng bình tĩnh lại nghi hoặc hỏi:” Chẳng lẽ trong chuyện này có mưu kế gì?”
“ Đại tướng quân nghĩ bệ hạ dễ dàng chịu thua thiệt vậy sao?”
“ Ngươi trước tiên giải thích cho ta, nói có lý thì ta thôi, nếu không, hai lão già đó đánh ta bao nhiêu, ta đánh ngươi bấy nhiêu.”
Đối với hành vi giận cá chép thớt này, Trương Tú đành chịu:” Đại tướng quân nghĩ mà xem, Mã Tường Lân, Tần Dực Minh là hai con quỷ nghèo, trừ ít sức lực ra thì đâu có gì? Lại dựa đám quân ô hợp của chúng liên kết với người Khương, người Ô Tư Tàng ở Xuyên Tây sao có thể làm nên chuyện ở Tạng Nam?”
“ Nếu chúng không làm nên chuyện gì, chúng ta làm sao có cớ đi dẹp loạn, giải cứu bách tính những khu vực đó rồi nạp vào bản đồ chứ? Tương quân nghĩ xem có phải như vậy không?”
Vân Dương từ từ hạ nắm đấm xuống:” Hình như đúng thế thật.”
Trương Tú giữ nụ cưới rất tiêu chuẩn:” Chính là như thế, giờ chúng ta chỉ sợ Tần Dực Minh, Mã Tường Lân không dám hỏi quá nhiều thôi.”
“ Ta hiểu rồi.” Vân Dương ồ một tiếng gật gù:
Bốp!
Trương Tú á một tiếng ôm mặt lảo đảo lùi lại.
“ Vừa nãy ta bị đánh, ngươi đứng cười chán rồi mới tới, tưởng ta không biết à?” Vân Dương cho một cú đấm vào mắt Trương Tú mới thỏa mãn quay lại đại thư phòng:
“ Mang khoai lang tới đó hả?” Vân Chiêu chẳng buồn ngước mắt lên đã hỏi:
Quả nhiên Vân Dương như hóa phép lấy trong lòng ra hai củ khoai lang nóng hổi bọc lá sen, đặt trên bàn Vân Chiêu, cười lấy lòng.
Vân Chiêu lấy một củ khoai, vừa bóc vỏ vừa nói: “ Nói thật, bản lĩnh nướng khoai của ngươi cao hơn bản lĩnh làm đại tướng quân đấy.”
Vân Dương nịnh nọt:” Thần cũng nghĩ thế, sau này cố gắng sửa chữa, bệ hạ xem thần có tiến bộ không?”
Vân Chiêu cắn một miếng khoai, gật gù:” Không cần sửa, thế này là tốt rồi.”
Từ lâu Vân Chiêu đã ngừng kỳ vọng quá nhiều về Vân Dương rồi.
Sau lưng hắn là vô số kiêu binh mãnh tướng, đám người này một khi muốn lên tiếng liền đẩy Vân Dương ra, để hắn làm người phát ngôn.
Hiện giờ tên binh bộ bộ trưởng này ở mặt đảm bảo lợi ích của binh bộ làm rất tốt.
Cho nên đám người kia cũng sẵn lòng để hắn chuyển lời cho Vân Chiêu, Vân Chiêu cũng thông qua người huynh đệ trung thành nhất này khống chế quân đội.
Trong quân đội, Vân Dương đánh trận không giỏi nhất, không túc trí đa mưu nhất, nhưng hắn có cái thân phận thích hợp nhất, tính cách phù hợp nhất, nên địa vị không ai thay thế nổi.
Có hắn nên tướng sĩ không lo thiếu tiếng nói trong triều, bị quan văn bắt nạt, quan văn ít nhiều xem thường Vân Dương thô lỗ, nhưng không dám xem nhẹ lời nói của hắn.
Trương Tú sưng mắt mang trà lên.
Vân Chiêu coi như không thấy chuyện Vân Dương đánh Trương Tú, Trương Tú cũng không khóc lóc với Vân Chiêu.
Vân Dương tuy là bộ trưởng binh bộ, nhưng hắn vẫn đóng ở Đồng Quan, rất ít khi về Ngọc Sơn, cho nên mỗi lần về là hắn đi bái phỏng Vân Nương.
Còn Vân Chiêu ăn hết khoai, uống hết nước thì lại làm việc của mình, nếu không gặp việc gì quá khẩn cấp thì y về nhà đúng giờ.
“ Mẹ tìm chàng đấy. “ Vừa mới đi qua cửa, Tiền Đa Đa đã nói với trượng phu là mẹ tìm y.
Vân Chiêu rửa ráy xong tới viện tử của mẹ ở hậu trạch, lâu lắm rồi mẹ không tìm y vội vàng như thế, thường là có chuyện gì thì tùy tiện nơi vài câu ở bữa ăn.
Giờ tìm gấp như thế thì chắc là có chuyện lớn rồi.
Vân Chiêu vừa tới gần viện tử của mẹ thì một hồi chó chạy gà bay, đàn ngan đang đi lại như quân cảnh thấy y một cái là chạy tan tác hết sạch, nấp vào góc không con nào chịu ra nữa, đó là thành quả Vân Chiêu đàn áp mấy đời nhà chúng mà ra.
Tần bà bà đã già tới trông không ra người nữa, nhưng tinh thần vẫn tốt, ngồi dưới hiên tắm nắng, giờ bà ta chẳng hầu hạ được ai nữa rồi, lại tốn thêm một nha hoàn hầu hạ.
“ Hoàng thượng tới ...”
Cứ mỗi lần thấy Vân Chiêu là Tần bà bà lấy hết sức để hô lên câu này, sau đó được nghe Vân Chiêu ừm một tiếng là bà ta hạnh phúc lắm.
Vân Chiêu theo lệ tới bên ghế tựa nói với Tần bà bà vài câu, nghe bà nói chuyện mà y chẳng hiểu đầu đũa thế nào, sau đó cười lớn vào phòng mẹ.
Không ngờ mẹ đang xem bản đồ.
Lại còn là một tấm bản đồ quân sự cực lớn, trên đó đánh dấu chi chít thành trại, quan ải, không biết mẹ xem có hiểu gì không.
“ Làm đường sắt đi.” Vân Nương bỏ bút chì xuống, dùng khí thế hiệu lệnh ba quân nói:
“ Đang làm đấy ạ, Hạ Hoàn Thuần rất chịu khó, chẳng bao lâu nữa mẹ có thể ngồi tàu hỏa tới Trường An rồi.”
“ Mẹ nói là đường sắt từ Trường An tới Đồng Quan cơ.”
“ Dạ? Trường An tới Đồng Quan những 300 dặm, hao phí kinh người, quốc khố đang eo hẹp, không có nhiều tiền thế đâu ạ.”
“ Không cần, mẹ có tiền.”
Vân Chiêu sợ mẹ không hiểu gãi đầu: “ Mẹ, tốn kém lắm, 300 dặm này nguyên tiền khởi động cũng tốn chừng 300 vạn đồng bạc rồi.”
Vân Nương vỗ bàn: “ Vẻn vẹn 300 vạn lượng mà thôi.”
Vân Chiêu kinh ngạc nhìn mẹ: “Vẻn vẹn 300 vạn? Mà thôi?”
Vân Nương mỉm cười đắc ý, vỗ tay một cái, Lưu Như cao lớn trang phục diễm lệ từ gian trong đi ra thi lễ:” Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp ...”
Vân chiêu cắt lời:” Khoan, khoan, ngươi thành quan bao giờ thế?”
Đối diện ánh mắt như điện của Vân Chiêu, Lưu Như có chút lúng túng, nhìn Vân Nương cầu cứu.
Vân Nương hừ một tiếng: “ Lưu Như là nữ quan thiếp thân của mẹ, hàng ngũ quan văn 7 cấp, có hồ sơ ở thanh lại ti, bí thư giám, bệ hạ có muốn lấy ra xem không?”
Vân Chiêu cười nịnh: “ Quan văn 7 cấp, chức ngang tri phủ, thích hợp, thích hợp lắm ạ.”
Vân Nương trừng mắt với nhi tử, sau đó ra hiệu Lưu Như nói tiếp.
Lưu Như cẩn thận nói: “ Khởi bẩm bệ hạ, thái hậu có tiền.”
“ Bao nhiêu?”
Vân Nương không hài lòng với thái độ quan phủ tra án của nhi tử: “ Hỏi nhiều làm gì, không phải cần trước 300 vạn đồng bạc à? Lưu Như chuyển cho bệ hạ ngân phiếu 400 vạn, mua luôn cả tàu hỏa, sang năm ta muốn đi tàu hỏa tới Đồng Quan.”
Lần này Lưu Như không nói gì, nhanh chóng mở cái hộp gỗ, nấy ra cái ngân phiếu in ấn tinh xảo siêu lớn, dài tới một thước rưỡi, đưa cho Vân Chiêu.
Vân Chiêu cầm ngân phiếu xanh đỏ như vẽ bùa lên, sắc mặt không có vẻ gì là vui mừng: “ Cái này xuất hiện bao giờ?”
Lưu Như cúi đầu nói: “ Bẩm bệ hạ, đây là ngân phiếu sử dụng trong nội bộ thương nhân, miễn đi phần vận chuyển bạc phức tạp, giờ rất lưu hành.”
Vân Chiêu nhíu mày: “ Vật thế chấp là gì, còn nữa, ai có thể đưa ra ngân phiếu lớn cỡ này.”
“ Bẩm bệ hạ, đây là ngân phiếu của Phúc Liên Thăng, dùng sản nghiệp Quan Trung thế chấp, cứ thấy phiếu đổi tiền, ai dùng cũng được.”
“ Hừ, Phúc Liên Thăng là của nhà ai?”
Lưu Như quỳ sụp xuống, không dám nói một lời.
Vân Nương ở bên giọng lười nhác: “ Đó là tiền trang mẹ mở đấy, sao, bệ hạ thấy không thỏa đáng à?”
Vân Chiêu gặp khó:” Mẹ, thực sự không thỏa đáng.”
Vân Nương phất tay không nhiều lời:” Thế thì đóng cửa đi.”
Vân Chiêu thấy nhức đầu, y lại chẳng quá rõ tính tình mẹ mình sao:” Mẹ, không phải là con không cho phép, mà là thứ này dính líu quá lớn, bất cẩn chút thôi là thiệt hại nghiêm trọng. Con cho rằng chỉ quan phủ mới được ra ngân phiếu, không thể gửi gắm tư nhân, dù hoàng gia cũng không được.”