Hạ Hoàn Thuần nghe xong tên nha dịch đó mặt mày tươi hơn hớn ba hoa luôn mồm kể về cái chết của Triệu Vạn Lý, bực mình tung chân đá lộn nhào tên trộm bị buộc vào cột đang vỗ đùi cười khành khạch bên cạnh.
Nha dịch vội chạy tới chắn đường, bảo vệ cho tên trộm: “ Huyện tôn, không được vô cớ đánh tội tù.”
“ Thế à, ta không biết đấy, sau này không đánh nữa. “ Hạ Hoàn Thuần nói xong đá thêm một phát cho bõ tức:
Tên trộm bò dậy ôm lấy cái cột tru tréo: “ Ôi dời ơi, xem này, xem này, bà con tới mà xem này, người đọc sách đánh người, người đọc sách đánh người này.”
Đám đông bên kia đang bàn tán xôn xao, nghe vậy kéo tới, bỏ qua Triệu Vạn Lý được cho vào cái bao tải.
Hạ Hoàn Thuần bỏ đi, mặc tên trộm ra sức đơm đặt bôi nhọ mình, hắn không mặc quan phục, chẳng sợ.
Triệu Vạn Lý tự sát, vì ông ta cùng đường rồi.
Lúc mới làm đường sắt Hạ Hoàn Thuần đã triệu tập toàn bộ người mở hãng xe ngựa tới, nói với họ đường sắt xây xong sẽ có ảnh hưởng lớn với chuyện làm ăn của họ, nên cần chuẩn bị tâm lý từ bây giờ.
Người khác ít nhiều còn nghe, cầu xin quan phủ cho một con đường sống, quan phủ tất nhiên tạo điều kiện cho họ ...
Những hãng ít xe thì được tới bến xe đón khách, nhiều thì chuyển sang vận chuyển đường dài ở những nơi ngoài phạm vi đường sắt.
Càng có nhiều người chuyển sang vận chuyển đường ngắn từ công xưởng ra bến tàu.
Chỉ Triệu Vạn Lý không chịu từ bỏ lợi ích quá lớn, cũng là vì ông ta quá kiêu ngạo, cho rằng mình làm ăn lớn, chẳng sợ. Thế nên khi các hãng khác nghe lời khuyên của quan phủ dần rút ra khỏi sản nghiệp này, ngược lại Triệu Vạn Lý tranh thủ lúc đường sắt chưa làm xong người khác rút lui để lại khoảng trống, ông ta kiếm lớn, thậm chí đầu năm nay còn vay tiền mở rộng chuyện làm ăn.
Lúc đó ông ta cười nhạo Hạ Hoàn Thuần, quan phủ ấy à, trước giờ vẫn là những kẻ không thể tin được.
Đến khi tàu bắt đầu lăn bánh, tình thế thay đổi nhanh không tưởng, ông ta muốn chuyển hướng thì muộn rồi, tất cả các con đường ông ta nghĩ tới để cứu vãn tình thế đều bị các hãng xe ngựa khác chiếm lĩnh.
Bất kể là chở khách, chở hàng, hay là đi Thục đạo, thậm chí là vận chuyển quãng ngắn vài dặm đều có người làm rất tốt, ông ta không chen vào được.
Bọn họ nhìn ra sau này đường sắt càng ngày càng mở rộng, phạm vi sinh tồn của họ bị co hẹp, lúc này ai cũng phải cố gắng hết sức làm thật tốt, làm gì có cơ hội cho người chậm chân như Triệu Vạn Lý nữa.
Chuyện tới mức này ngoài lý do khách quan, còn tới từ chính bản thân Triệu Vạn Lý.
Ông ta không tin quan phủ, chưa bao giờ tin, nội tâm ông ta luôn hết sức cảnh giác với quan phủ, từ sâu thẳm trong lòng, người sống sót qua thời loạn lạc, cho dù quan phủ Lam Điền tỏ ra thiện chí thế nào, ông ta không tin quan phủ làm chuyện tốt, giúp đỡ thương cổ.
Ông ta cho rằng mọi việc quan phủ làm chỉ hòng mưu đoạt gia nghiệp của ông ta.
Nhờ đề phòng quan phủ, ông ta mới tồn tại tới giờ, chính vì thế ông ta sụp đổ khi thời đại mới tới.
Triệu Vạn Lý chết chẳng gây ra chút gợn sóng nào ở Lam Điền.
Mỗi ngày ở Lam Điền có vô số cửa hiệu mới mở ra, có vô số hiệu buôn từng cực thịnh một thời phải đóng cửa, ở thời kỳ chuyển biến mạnh mẽ này, đó là chuyện bình thường.
Phàm Triệu Vạn Lý có lòng tin quan phủ, ông ta không nên giải tán, mà đi tìm quan phủ, Hạ Hoàn Thuần có cách giải quyết cho ông ta, như điều đình với chủ nợ, cấp giấy phép vận chuyển hàng hóa, dù sao khi số tàu hỏa tăng lên, lượng hàng tăng lên, làm không hết việc.
Hạ Hoàn Thuần thở dài một tiếng, sau đó quên luôn Triệu Vạn Lý.
Chỉ có tên nha dịch kia chuyên môn ghi lại, để sau này gặp thương cổ không nghe lời, lấy ra làm bài học giáo huấn.
Rồi nhiều năm sau, trong sách thương nghiệp của học sinh Lam Điền, Triệu Vạn Lý thành cái tên không thể không nhắc tới.
Ông ta dùng chính sinh mệnh của mình bi tráng nói giải thích cho các hậu bối biết thế nào là thương cổ thời đại mới.
Vì có trạm tàu hỏa, thế nên không gian xung quanh đó nhanh chóng biến thành nơi xây nhà xưởng, cửa hiệu tốt nhất, thế là phạm thành có trạm tàu hỏa, trên bản đồ đột nhiên có một phần nhô ra.
Phần đó cứ mỗi lúc một mở rộng, cuối cùng hòa vào làm một với thành trị, thành một phần mới của thành trì.
Nhưng đó là chuyện trong tương lai xa, Đại Minh bây giờ vẫn còn nghèo, không thể thấy thay đổi trong một sớm một chiều. Vân Chiêu thay đổi Lam Điền mất mười lăm năm dồn toàn tinh lực, nếu muốn người Đại Minh đều có cuộc sống như thế, sẽ mất cả đời người mới được.
………… …………
Mùa xuân Liêu Đông luôn tới muộn hơn nơi khác, may là nó còn tới, vì thế Lưu Tông Mẫn không oán trách nhiều nữa.
Chỉ là nữ nhân trong quân trướng của hắn ngày một ít.
Đám nữ nhân này quá yếu ớt, mới qua một mùa đông thôi mà đã chết gần hết rồi. Hắn không hiểu, rõ ràng đám nữ nhân đó được ăn no, mặc ấm, vậy mà chết cái vèo.
Sở dĩ hắn cảm thán như vậy là vì đám thân vệ của hắn lại lôi ra một thi thể từ trong lều, tới bên rừng vứt đi.
Chỉ là hắn không biết rằng thi thể đó vào trong rừng sẽ sống lại, sau đó là vội vàng chạy đi.
Một đám hán tử ăn mặc lam lũ đuổi theo nàng, không ai dám mạo phạm, dù nữ nhân đó trông rất xinh đẹp, rất sạch sẽ, nhưng không ai dám có chút tâm tư xấu nào.
Lưu Tông Mẫn hiện giờ thống lĩnh hậu quân, nói cách khác hắn là người đang đối đầu trực diện với đại quân Lý Định Quốc.
Nhiều lúc hắn chỉ muốn cùng Lý Định Quốc quyết một trận tử chiến, thắng hay bại hắn cũng không có gì phải nuối tiếc.
Thế nhưng Lý Định Quốc sau khi đoạt được Bút Giá Sơn, Ma Thiên Lĩnh thì án binh bất động, hắn từng dẫm bộ hạ xông lên tấn công cứ điểm quân sự đó, đáng tiếc, trừ để lại đống thi thể ra thì không có chút hiệu quả nào.
Làm Lưu Tông Mẫn tức giận nhất là những cứ điểm đó từng thuộc về bọn chúng, sau đó bị Lý Định Quốc công phá.
Vì nguyên nhân đó mà Lưu Tông Mẫn không trú quân ở Cẩm Châu, chỉ có thể vào rừng sâu dựng bảo lũy bằng gỗ.
Trước khi tới Liêu Đông, Lưu Tông Mẫn chỉ huy sáu vạn quân, chỉ mới một năm thôi nhân số giảm quá nửa.
Tới giờ Lưu Tông Mẫn đã chẳng buồn kiểm kê quân số rồi, mỗi lần kiểm kê lại có thêm người bỏ trốn, làm lòng hắn như tro tàn.
Trước kia quân hắn cũng trốn nhiều lắm, nhưng lúc đó ở địa phận Đại Minh, trốn bao nhiêu bắt thêm bây nhiêu là được, ở Liêu Đông chỉ gấu là nhiều, chứ muốn tìm thêm người rất khó.
Lúc này Lưu Tông Mẫn đứng trên ngọn đồi cao, nhìn dám quần áo rách nát vác một nữ nhân tới Ma Thiên Lĩnh.
Tiếng súng liên tục nổ vang, có kẻ ngã xuống, lại có kẻ khác chạy vào vác nữ nhân, tới khe núi hẹp.
Lưu Tông Mẫn quay đầu nhìn thân vệ, đám thân vệ lại chẳng tỏ ra sợ hãi ánh mắt đầy uy hiếp đó, tên nào tên nấy đá bùn dưới chân làm như không biết gì.
Chẳng cần hỏi Lưu Tông Mẫn cũng biết những kẻ đó nghĩ gì.
Đều là người theo hắn từ Quan Trung tới giờ, nói họ phản bội hắn thì vô lý, nếu thế hắn chết lâu rồi.
Bọn họ sẵn sàng theo hắn vào sinh ra tử, thế nhưng đối với nhi tử, chất tử hoặc người thân thì họ không muốn chết cùng, cho nên mới mượn nữ nhân lão đại, kiếm lấy con đường sống cho người thân.
“ Chúng ta chưa chắc đã thua, Sấm Vương đang nghĩ cách, thế nào cũng có con đường sống. Các huynh đệ, nghĩ mà xem, bây giờ tuy gian khổ, nhưng so được với lúc ở Sơn Tây chỉ còn hơn trăm người không?”
Đám thân vệ vẫn cúi đầu, bọn họ đã trơ lỳ rồi, vì Đại Minh yếu ớt, thất bại kia đã biến mất, thay vào đó là một Đại Minh còn cường đại hơn họ.
Đại Minh đó đã đóng cửa với họ, không về được nữa.