Lý Song Hỉ đứng gác bên cửa nghe hoàng hậu giáo huấn Hồng Nương Tử, lòng hết sức bất an.
Hắn nhìn Hồng Nương Tử lúc thì căng thẳng, lúc phẫn nộ, khi thì đầy thù hận, rồi cuối cùng sụp đổ, không còn dũng khí sống nữa.
Trong mắt hắn, chuyện này không khác gì dùng vu thuật với một người, chỉ vài câu thôi khiến người ta chỉ muốn chết, rồi lại thêm vài lời khơi lên ý chí sinh tồn của người đó.
Đợi Hồng Nương Tử đi xa rồi, phát hiện nghĩa mẫu đứng bên cạnh, hắn cảm giác như bị mãnh hổ theo dõi, lông tóc toàn thân dựng lên, cơ thịt cứng lại.
Cao Quế Anh đặt tay lên đầu Lý Song Hỉ mới 15 tuổi, nhẹ nhàng nói: “ Ngươi thấy rồi chứ, một nữ nhân với nam nhân mà nói là rất quan trọng. Nghĩa phụ ngươi là tên tặc khấu, nam nhân như hắn nếu cưới mỹ nữ, hoặc đại gia khuê tú thì người sẽ khiến đầu hắn xanh rì, người khiến hắn hổ thẹn.”
“ Hắn mà cưới tặc bà như ta sớm thì đâu có nhiều phiền nào như thế.”
Lý Song Hỉ lập tức nói: “ Sau này mẫu thân chỉ đâu con đánh đó.”
Cao Quế Anh vỗ mạnh lên đầu hắn: “ Là nghĩa phụ ngươi chỉ đâu đánh đó mới đúng, đương nhiên cũng phải nghe lời ta.”
Lý Song Hỉ gật đầu ngay.
“ Nghĩa phụ ngươi giao trọng trách bổ xung lão doanh cho chúng ta, chứng tỏ chúng ta mới là người được nghĩa phụ ngươi tin tưởng nhất. Song Hỉ, ngươi thấy chúng ta nên ra tay từ đội quân nào?”
“ Lý Cẩm ạ.”
“ Vì sao?”
“ Vì binh mã của hắn cường tráng nhất.”
Cao Quế Anh lắc đầu:” Sai rồi, phải là quân Lưu Tông Mẫn.”
Lý Song Hỉ không hiểu:” Hài nhi nghe nói lòng quân của hắn đã tan rã, thuộc hạ của hắn còn ra tay ám sát hắn.”
Cao Quế Anh cười:” Nếu lòng quân của hắn không tan rã, chúng ta làm sao có thể làm suy yếu tên thợ rèn không biết tôn ti trên dưới này. Hừ, tên thợ rèn đáng ghét, chính hắn làm càn ở kinh thành đã phá hỏng đại kế nghìn năm của Sấm vương. Giờ suốt ngày chỉ biết rượu và phụ nhân, hắn phế rồi.”
“ Vậy hài nhi tới chỗ hắn.”
“ Ta đi, ngươi theo.”
Đó là phụ nhân nói là làm, về phòng thay y phục rồi nhanh chóng đi ra.
Lần này nàng mặc áo vải thô, đầu buộc khăn xanh, hông đeo thanh trường đao rất cổ, phối với vóc người dong dỏng cao, trông đầy hào hùng, chẳng hề giống hoàng hậu nước Đại Thuận.
Dáng vẻ trí tuệ ở lão doanh cũng không thấy đâu, bây giờ như một phụ nhân bình thường, đây ưu lo.
Tướng mạo nàng không có gì xuất sắc, phụ nhân như thế ở Quan Trung nhan nhản khắp nơi.
Nàng tới quân doanh của Lưu Tông Mẫn không gặp bất kỳ vấn đề gì, binh sĩ vẫn còn tôn trọng nàng, danh tiếng của nàng ở quân Lý Hồng Cơ luôn rất tốt.
Khi gặp Lưu Tông Mẫn, Cao Quế Anh chẳng lên mặt hoàng hậu, rụt rè nói:” Quế Anh bái kiến thúc thúc.”
Lưu Tông Mẫn chỉ liếc một cái:” Tẩu tẩu tới quân ta có việc gì?”
Cao Quế Anh rụt rè:” Mùa đông năm ngoái binh mã lão doanh tổn thất nghiêm trọng, Quế Anh nghĩ mãi, thấy tình nghĩa Sấm vương và thúc thúc sâu nặng nhất, nên mới tới đây mượn chút binh mã.”
Trong mắt Lưu Tông Mẫn chẳng có nàng, với hắn, Cao Quế Anh là phụ nhân biết bổn phận, biết ăn ở nên được lòng người, song nữ nhân đến thế mà thôi, hắn không nghi ngờ gì:” Tẩu tẩu cứ đi mà chọn, đưa đi được, mỗ không giữ.”
Cao Quế Anh thở phào, nói với Lý Song Hỉ:” Còn không mau tạ ơn thúc thúc.”
Lý Song Hỉ vội chạy tới bái tạ, biểu hiện hết sức nhút nhát nãy giờ vào trướng chỉ dám chào lí nhí một câu.
Lưu Tông Mẫn lấy trong giáp ra nửa tấm hổ phù thuận tay ném tới:” Đi đi, mang được bao nhiêu xem bản lĩnh của ngươi.”
Chuyện thuận lợi hơn cả tưởng tượng, Lý Song Hỉ mừng rỡ bái tạ lần nữa đi ngay.
Cao Quế Anh lúc này nhìn trái nhìn phải:” Chỗ thúc thúc sao vắng vẻ thế, một người quét dọn cũng không có?”
“ Vốn là có, đáng hận tên tặc Lý Định Quốc dùng độc kế, quân ta muốn đi, phải mang theo phụ nhân trong quân chạy. Vì ổn định lòng quân, lão tử giết hết rồi.”
“ Không quyến luyến mỹ sắc, lấy đại cục làm trọng, thúc thúc đúng là hảo nam nhi.”
Phản ứng này khác suy nghĩ của Lưu Tông Mẫn, hắn thấy thoải mái hơn, quan tâm hỏi:” Không biết bệnh của Sấm vương đã đỡ chưa, đám lão huynh đệ bọn ta đã lâu không tụ tập, cứ thế này sợ làm nguội lòng mọi người.”
Cao Quế Anh thở dài:” Không giấu thúc thúc, ta vì khuyên gián Sấm vương vài câu, bảo trọng sức khỏe, nên bị đuổi khỏi hoàng cung, sống cùng phụ nhân già yếu ở lão doanh. Giờ ta muốn duy trì chút thể diện Sấm vương cũng chẳng làm được, trước khi tới chỗ thúc thúc, ta còn tới quân Lý Cẩm, nhưng hắn ...”
Nói tới đó lấy khăn tay chấm nước mắt.
Lưu Tông Mẫn nổi giận:” Lý Cẩm dám vô lễ với tẩu à?”
“ Không trách hắn, là tại ta, trong quân do các thúc thúc lo liệu, một phụ nhân không nên lắm mồm, bị mắng là đúng. Chỉ là đứa bé Song Hỉ .. Ít nhiều nên cho cho chút thể diện, không thể chịu nhục.”
“ Lần sau gặp Lý Cẩm, ta sẽ lý luận với hắn .”
“ Thúc thúc còn chưa biết cái tên Hác Diêu Kỳ ...”
Một phụ nhân nhu nhược gặp được người thân có thể dựa dẫm, nhất định có vô số lời để nói, có vô số ủy khuất để thổ lộ, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới chiều rồi.
Sau khi Cao Quế Anh lần nữa hứa tặng Lưu Tông Mẫn một đội phụ nhân, Lưu Tông Mẫn đích thân tiễn nàng đi, nhìn đến khi bóng dáng nàng khuất sau rừng cây mới trở về, sau đó bắt gặp phó tướng Lưu Chiêu đùng đùng nổi giận đi tới.
“ Ngươi sao thế?” Lưu Tông Mẫn lập tức cảnh giác:
Lưu Chiêu cố nén giận chắp tay:” Tướng quân vì sao cho Lý Song Hỉ mang đi 3000 thiết kỵ của ta?”
Lưu Tông Mẫn ngẩn người:” Ta cho bao giờ?”
“ Ý chỉ còn đây.” Lưu Chiêu lấy ra một tời thánh chỉ và nửa tấm hổ phù:
“ Đây là hổ phù của đại tướng quân, có hai thứ này, cùng với trong quân bất mãn với chuyện đại tướng quân chém giết phụ nhân, Lý Song Hỉ mang người đi khó gì?”
Lưu Tông Mẫn cả kinh, biết mình bị mắc lừa:” Mau mau dẫn người đuổi theo.”
Lưu Chiêu ném thánh chỉ xuống đất:” Muộn rồi, kỵ binh đã đi một canh giờ, ta năm lần bảy lượt tới quân trướng, đều bị tướng quân mắng mỏ đuổi đi.”
Lưu Tông Mẫn ngửa mặt hét lớn:” Sấm vương, ngươi dùng quỷ kế với huynh đệ, không phải là hảo hán.”
Giọng hắn rất lớn, khiến tuyết tàn trên cánh cây rụng lả tả, nhưng không cách nào đưa câu này vào tai Lý Hồng Cơ.
Lý Song Hỉ dẫn ba nghìn kỵ binh phóng hết tốc lực trên hoang nguyên, Cao Quế Anh cùng đám hộ vệ đoạn hậu, bọn họ đi rất gấp, chỉ sợ Lưu Tông Mẫn đuổi theo.
Chạy suốt một ngày một đêm, không phát hiện có truy binh, Cao Quế Anh mới hạ lệnh nghỉ ngơi.
Lý Song Hỉ vẫn còn lo lắng:” Mẫu thân, Lưu Tông Mẫn có 5000 kỵ binh, chúng ta lấy đi 3000, e hắn sẽ nổi điên.”
Cao Quế Anh vừa tranh thủ ăn vừa nói:” Mẹ con ta vì giữ mình, lấy ít hộ vệ từ tay quân đội nhà mình bảo vệ an nguy có gì không ổn, chỉ cần Lưu Tông Mẫn dám tới đòi, ta dám lăn ra đất ăn vạ, xem ai là người xấu mặt.”
Nói xong thì cũng ăn xong, Cao Quế Anh lấy ít thịt khô, đứng bên nồi thái vào canh, nữ binh khác cũng làm theo, lát sau cháo cao lương vô vị đã bốc mùi thơm hấp dẫn.
Cao Quế Anh đích thân mang cháo múc cho từng tướng sĩ.
Ai nấy đều được bát đầy, nàng còn bảo họ cố ăn nhiều vào, gặp quân sĩ cao tuổi gọi thúc thúc, gặp quân sĩ ít tuổi thì nhìn với ánh mắt hiền tử, còn cho thêm ít cháo.
Rất nhiều người lâu lắm rồi chưa trải qua chuyện ấm lòng như thế, một số tụ bên Cao Quế Anh, kể khổ sở của mình.
Cao Quế Anh chẳng ra vẻ hoàng hậu, cùng đám tặc khấu ăn cơm, nghe họ kể lể, đôi khi nàng hồi ức lại những lần cùng Sấm vương gặp phải cảnh khốn cùng tưởng mọi thứ kết thúc, rốt cuộc thoát khỏi tuyệt cảnh trở thành truyền kỳ thế nào.
Chặng đường mấy trăm dặm từ Bút Giá Sơn tới Cẩm Châu, Cao Quế Anh đã rất thân thiết với số kỵ binh này, mọi người đều coi vị hoàng hậu hào sảng, ôn nhu thành trụ cột của đội ngũ.