Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 969 - Q5 - Chương 010: Chuột Kho Thóc. (2)

Q5 - Chương 010: Chuột kho thóc. (2)

Triệu Hưng về tới huyện nha, ngồi trong thư phòng hồi lâu không nhúc nhích, cứ như pho tượng đất.

Bấc đèn cháy hết, lửa nhỏ dần cuối cùng chỉ nhỏ như hạt đỗ, quầng sáng vàng chanh chiếu không quá một bước chân.

Giống như học sinh thư viện Ngọc Sơn khác, thời gian ở trong thư viện là lúc hắn hạnh phúc nhất, vất vả nhất, khoái hoạt nhất, hắn thích nhất.

Lúc này hồi tưởng lại cuộc sống ở thư viện, ngay cả động tác múc thịt của trù nương béo cũng làm Triệu Hưng hết sức quyến luyến.

Tiệc tốt nghiệp, Triệu Hưng hắn áo trắng như tuyết, khoác vai đồng song hát vang, nhìn nữ đồng song xinh đẹp múa dưới ánh trăng, nam đồng song múa kiếm bên ao ...

Nay hắn cô phụ tất cả rồi.

Hai hàng nước mắt chảy ra, rơi xuống vạt áo, nhanh chóng bị thanh sam hút mất.

10 vạn đảm lương, có sáu vạn bảy nghìn tám trăm hai mươi tư ngân tệ mà thôi.

Nếu như tên thương tào Từ Xuân Phát không phạm sai lầm, nếu không phải huyện Huỳnh Dương toàn bọn ngốc, hắn đã không sai một ly đi ngàn dặm như thế .

Hắn còn nhớ khi mình hạch toán sổ sách thương tào, đột nhiên phát hiện dư mười vạn đảm lương, hắn nổi giận, hận không thể giết chết Từ Xuân Phát ... Những 10 vạn đảm lương, liên tục ba năm lãng phí, không thành công tích huyện Huỳnh Dương khiến đám khố tàng hưởng lợi.

Nếu ba năm trước sớm phát hiện sai sót này, ba năm qua thêm 30 vạn tiền lương, chính tích của hắn sẽ nâng lên tầm mới.

Triệu Hưng không hiểu khi đó mình nghĩ cái gì, thông qua đám tâm phúc ở dịch trạm, đem 10 vạn lương thực đó thần không biết quỷ không hay tới xưởng rượu.

Đại Minh không bài xích chuyện nấu rượu, đối với thương nghiệp, Đại Minh ủng hộ, nhưng lương thực là gốc quốc gia, nấu rượu quá hao phí lương thực, vì thế lương thực mỗi năm dùng nấu rượu có hạn.

Giờ dư ra mười vạn đảm lương, vậy huyện Huỳnh Dương có thể nấu ra rất nhiều rượu, có lợi cho sự phồn vinh của thương nghiệp.

Nấu rượu vốn là nghề mà Triệu Hưng chuẩn bị đẩy mạnh phát triển ở Huỳnh Dương, khi xây dựng kho lương, hắn đã có ý nghĩ này.

Nếu tiền bán lương thực cho xưởng rượu đó đem nhập vào sổ sách huyện nha, dù bên trên tra ra, tối đa chỉ là làm trái quy định, bì quan trên mắng một trận thôi.

Nhưng giờ ... Số tiền đó chôn dưới thư phòng của hắn.

“ Phu quân, vì sao ngồi một mình ở đó, còn không cắt bấc đèn?”

Thê tử Bùi thị từ ngoài đi vào, lấy kéo cắt đi bấc đèn cháy hết, rất nhanh, phòng lại sáng lên.

Thê tử hôm nay rất xinh đẹp, mặc một cái váy sa mặc, ngực buộc cái yếm hồng đào, ẩn hiện núi non, nhìn rất thích mắt.

Bùi thị thấy trượng phu nhìn mình, xoay tròn dưới ánh đèn: “ Thề nào, Chu bà làm đấy, chàng xem chỗ thêu này đi, hai mặt nhé, không mấy người có tài nghệ đó đâu. Biết thiếp tiêu bao tiền không?”

Triệu Hưng đoán máy móc đoán: “ Không ít hơn 20 lượng.”

Bùi thị cười khúc khích: “ 37 ngân tệ, còn là do người ta nể mặt huyện tôn ngài nên mới làm cho thiếp đấy, nhà thương cổ có bỏ 100 lượng, Chu bà cũng không làm đâu. Chàng không trách thiếp tiêu pha tùy tiện chứ?”

Thiệu Hưng đứng dậy đi quanh thê tử: “ Rất đáng, tiền không đủ ta tới kho lấy.”

Bùi thị đánh nhẹ lên người Thiệu Hưng: “ Thôi đi, đó là tiền của quan gia, thiếp không dám, cùng lắm tháng này thiếp tiêu pha dè xẻn một chút, phu quân tuy bổng lộc không nhiều, vẫn đủ cả nhà dùng.”

Triệu Hưng về chỗ cầm bút lên, lật văn thư, ra vẻ sắp làm việc.

Bùi thị bê trà lên, chợt nghe con khóc ở hậu trạch, vội vàng chạy đi.

Thê tử đi rồi, Triệu Hưng cậy ván sàn, phía dưới là hai cái rương đồng, trong đó chứa hơn sáu vạn lượng ngân tệ, rương mở ra một cái, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú của Vân Chiêu trên đồng tiền tựa hồ đầy vẻ trào phúng.

Triệu Hưng bới tiền, ngân nghệ chảy rào rào, hắn bốc một nắm to hơn, nghe tiếng động lớn hơn, khép mắt đầy hưởng thụ.

Mai nhất định nộp vào sổ công.

Đóng nắp lại, Triệu Hưng tiếp tục phê duyệt công văn tới thật khuya.

Khi về tới hậu trạch thì con đã ngủ, Bùi thị vừa ngủ gà ngủ gật vừa khe khẽ vỗ lưng con, khẽ trách: “ Không phải bảo nàng đừng đợi rồi sao?”

“ Thế sao được, phu quân vất vả vì nước, thiếp phải hầu hạ chàng rửa ráy mới được. “ Bùi thị vừa dụi mắt vừa nũng nịu hết sức đáng yêu:

“ Sau này ta cố gắng xử lý công vụ xong vào ban ngày.”

Triệu Hưng rửa ráy xong lên giường, cách con nhìn thê tử, sau đó thổi tắt nến, đi ngủ ...

Mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên một bức tranh mà hắn không muốn thấy.

Lúc này Hậu Khuê hẳn đã đưa Từ Xuân Phát ra khỏi nhà lao rồi.

Lúc này Từ Xuân Phát chắc đã bị bãi nôn làm chết rồi?

Ngủ đi, ngủ đi, mai thức dậy là không có chuyện gì nữa ...

Trời chẳng mấy chốc đã sáng, Triệu Hưng vội vàng rời giường, rửa mặt, ăn sáng xong tới huyện nha, hôm nay là mùng 1, huyện nha theo lệ mở hội nghị, hắn có nhiều việc quan trọng phải an bài.

Hắn là người vào phòng hội nghị cuối cùng, huyện thừa, chủ bạ, huyện úy, hộ tào, công tào, thương tào ... Hắn cứng người nhìn thương tào Từ Xuân Phát, Từ Xuân Phát nhìn hắn mặt đầy bi ai tiếc nuối.

Triệu Hưng chỉ thoáng bất ngờ, sau đó mặt không đổi sắc, ho một tiếng:” Bắt đầu họp.”

Cuộc họp ngày hôm nay đặc biệt dài, Triệu Hưng tựa hồ muốn an bài toàn bộ công việc trong hội nghị này.

Kết thúc cuộc họp, Triệu Hưng về thư phòng, nhìn thấy Hậu Khuê ngồi trên ghế, hắn chẳng ngạc nhiên.

“ Tiền ở dưới ghế.”

Hậu Khuê gật đầu:” Ta biết.”

“ Ngươi là hắc y nhân chuyên môn tới giám thị ta sao?”

“ Không, ta là tuần thị viên cấp hai thuộc giám sát ti Lạc Dương phủ, ta ở đây là để giám sát huyện Huỳnh Dương.”

“ Kết cục của ta sẽ thế nào?”

“ Bọn ta đã thảo luận cả đêm, vì Từ Xuân Phát không chết, nên tội của ngươi không tới mức chết, nhưng phải ngồi tù mọt gông, hoặc đi Tây Vực cả đời không về.”

Triệu Hưng mỉm cười:” Ta không lựa chọn cái nào cả.”

Hậu Khuê sửng sốt:” Ngươi chạy không thoát đâu.”

“ Ta đứng thứ 37 trong tốt nghiệp sinh khóa 8.”

“ Thế thì sao?”

“ Tức là ngươi không đánh nổi ta.”

Triệu Hưng nói xong vung quyền đấm ra, Hậu Khuê không dám có chút lơ là nào, vắt chéo tay chống đỡ, nhưng nắm đấm không chạm vào tay hắn mà thu lại. Chỉ thấy Triệu Hưng co người phi thân lao qua cửa sổ.

“ Ngăn hắn lại.” Hậu Khuê quát lệnh:

Đáng tiếc, thực lực của Triệu Hưng quá cường hãn, không ngờ chỉ trong thoáng chốc đánh bại người cản đường, vươn tay bám lấy tường cao, vọt người qua trường.

Khi Hậu Khuê cầm súng ngắn chạy tới thì người Triệu Hưng đã biến mất sau tường rồi.

“ Đuổi, bất kể thế nào cũng phải bắt được hắn.” Hậu Khuê phẫn nộ vô cùng:

Đợi khi Hậu Khuê lần nữa gặp được Triệu Hưng thì hắn ôm gối ngồi bên con kênh phía đông huyện Huỳnh Dương, từ đống vò rượu vứt quanh đó mà xét thì đã ngồi đây rất lâu rồi.

“ Triệu Hưng, theo ta về, như thế ngươi còn có đường sống.”

Triệu Hưng tóc tai tán loạn, nâng một vò rượu lên đổ ồng ộc vào miệng:” Môn hạ đệ tử của Ngọc Sơn, sao có thể chịu hình nhục, sỉ nhục ta tự gây ra, chỉ có con kênh này mới rửa sạch được. Đợi ngươi tới là muốn nói với ngươi một câu, chuyển lời với bệ hạ, nói Triệu Hưng biết sai rồi.”

Nói rồi vứt vò rượu đi, Triệu Hưng hướng về phía Trường An trịnh trọng quỳ bái, sau đó chỉnh lại y phục, đầu tóc, ôm lấy tảng đá lớn, cứ vậy đi từng bước xuống dưới kênh.

Bước chân của hắn rất kiên định, tới khi bị nước nhấn chìm.

Hậu Khuê ở bên bờ nhìn, hắn thấy Triệu Hưng làm thế không tính sai, thanh danh thư viện Ngọc Sơn không thể bị vấy bẩn.

Hắn ngồi bên kênh suốt đêm, đến khi thủ hạ tìm được xác Triệu Hưng mới thở dài rời khỏi nơi làm hắn thấy không thoải mái này.

....

Hôm nay dừng ở đây, quyển cuối rồi đó, truyện sắp hết.

Bình Luận (0)
Comment