Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 972 - Q5 - Chương 013: Con Số Là Thứ Đáng Sợ.

Q5 - Chương 013: Con số là thứ đáng sợ.

Đại thư phòng, huyện Lam Điền.

Đăng cơ hoàng đế đã ba năm Vân Chiêu chăm chỉ như cũ, ngồi sau bàn chất đống quyển tông, đặt văn thư xuống, ngẩng đầu hỏi Trương Tú: “ Trương Kiến Lương ở Gia Dục Quan thế nào rồi?”

Thư ký Trương Tú đợi bên cạnh khom người đáp: “ Hắn đã trở thành quan trị an, tuyển bộ 20 mãnh sĩ, lấy danh nghĩa đoàn luyện tiếp quản thành phòng, dưới sự đàn áp bạo lực của hắn, nơi đó đã dần khôi phục trạng thái ổn định. Tri phủ Trương Dịch tới khảo sát trị an của Gia Dục Quan, chuẩn bị khôi phục huyện Tửu Tuyền, sau này nhân khẩu tăng lên sẽ thiết lập lại phủ Tửu Tuyền.”

“ Ồ, sao hắn có lòng tin khôi phục Tửu Tuyền thế?”

“ Ở nơi cách Tửu Tuyền 70 dặm về phía tây nam, phát hiện mở sắt Kính Thiết Sơn tắt lửa nhiều năm.”

Vân Chiêu cắt lời: “ Khoan, có thấy mỏ vàng ở đó không?”

“ Vi thần thấy mỏ sắt quan trọng hơn mỏ vàng chứ ạ?”

Trương Tú nhìn Vân Chiêu lật xem văn thư do bộ giám sát gửi tới thì lấy làm lạ:” Sao bệ hạ lại quan tâm chuyện lặt vặt này như thế?”

Vân Chiêu vỗ vỗ chồng văn thư dày:” Gió nổi lên cuối buổi thanh bình, Đại Minh đã sản sinh ý nghĩa mang tính tích cực, để Trương Kiến Lương thu lại hùng tâm, nếu không thế gian có thêm một Trương Bình Trung.”

“ Mai Thành Vũ vì chửi trẫm mà bị giam, không ai vì thân phận trẫm quá cao mà bị tăng thêm tội, hắn được đối xử công bằng. Đây là chuyện nhỏ, vì đứng ở góc độ của ngươi, nhưng với Mai Thành Vũ mà nói đó là cái họa ngợp trời.”

“ Giờ thì tốt rồi, sự công bằng đã tới với bách tính bình dân, thế gian thiếu đi chút hung bạo, trẫm rất hài lòng. Đây mới chỉ là một khởi đầu. Còn về phần Đằng Văn Hổ ...”

Trương Tú chắp tay bẩm báo:” Trong ba tháng, kẻ này bắt 19 tặc khấu, giết ba tên, làm đạo tặc huyện Tích Xuyên tuyệt tích, làm kẻ trốn thuế kinh khiếp, đã lên làm bộ đầu rồi, là người tài. Sùng Trinh chỉ biết biến bách tính thành tặc kháu, bệ hạ lại biến tặc khấu thành năng thần, đó là khác biệt lớn nhất giữa hoàng đình ta và Chu Minh.”

Vân Chiêu xua tay:” Chớ tán dương trẫm vội, xảy ra sự việc của Triệu Hưng là cảnh báo cho chúng ta, đúng sai thì trẫm không bình luận, ngươi gửi văn thư cho Tiền Thiểu Thiểu, Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Lô Tượng Thăng và đặc biệt là Từ Nguyên Thọ, trẫm nghĩ họ biết tiếp theo làm gì?”

“ Một quan viên tài cán, vì sao trong thời gian ngắn quên mất sứ mạng của mình, cái chết của hắn không đủ bồi thường tổn thất của hắn.”

“ Còn người như Hoắc Hoa Đức, nhất định phải trọng dụng.”

Trương Tú nghe rất kỹ, đang định đi thực hiện thì khựng lại, không hiểu: “ Bệ hạ, Đại Minh sao lại tiếp nhận thứ rác rưởi đó? Thần chỉ thấy một kẻ cơ hội, lợi dụng người khác.”

Vân Chiêu đứng dậy đi tới quả địa cầu cực lớn trong thư phòng, xoay mạnh một cái, đợi quả cầu ngừng quay, đặt tay lên vị trí Châu Âu:” Vì hắn muốn cuộc sống tốt hơn chủ động học ngôn ngữ Đại Minh, khi ai ai cũng kiêu ngạo vì tiến vào Đại Minh ta, bách tính sẽ có thêm tự tin, tâm linh thêm cao quý, đợi sự tự tin thấm vào huyết mạch, trẫm sẽ đứng vào thế bất bại.”

“ Ngươi nói đạo lý này với quan viên của chúng ta, dưới tiền đề những người phương Tây này tuân thủ luật pháp của chúng ta, có thể đối xử tốt với họ một cách thích đáng. Ta tin các ngươi có thể nghiên cứu ra cách thích hợp dùng với họ.”

Trương Tú gật đầu, ôm văn thư rời đi.

Vân Chiêu đẩy cửa sổ, Ngọc Sơn bên ngoài đã bạc đầu phần nào, thêm chút ý vị hùng hồn, thoáng nhìn tựa như cả ngọn núi cũng trẻ trung hơn.

Mỗi năm Vân Chiêu đều sẽ tùy tiện chọn vài cái tên trên các loại tài liệu của Đại Minh, sau đó giám sát bộ sẽ điều tra họ, ghi chép toàn bộ quá trình sinh hoạt của họ, cuối cùng đưa lên cho Vân Chiêu.

Trong quá trình giám sát, không được làm ảnh hưởng tới cuộc sống của họ, chỉ ghi chép lại ... Đem chính xác của sống của bách tính Đại Minh đặt ở trước mắt y.

Trương Kiến Lương có tụ tập tạo phản cũng không can thiệp, Mai Thành Vũ bị chặt đầu cũng không cứu khỏi nhà lao, Đằng Văn Hổ, Triệu Hưng, Hoắc Hoa Đức, đều thế cả ...

Thời khắc này Vân Chiêu là vị thần ở trên cao, cúi đầu nhìn bi hoan ly hợp thế gian, không mang theo chút tình cảm nào.

Đúng vậy, trong mắt Vân Chiêu, những người kể trên không còn là người sống sờ sờ nữa, mà là con số sống động.

Từ những con số đó, Vân Chiêu nhìn thấy Đại Minh đang phát triển lành mạnh trật tự, một khi những con số này xấu đi, Vân Chiêu phải điều chỉnh sách lược.

Những con số này là phong vũ biểu của xã hội.

Xem xong hết con số, Vân Chiêu rất cao hứng, cho dù trong đống số liệu dày kia, có những thứ không hợp tâm ý, nhưng không nhiều, kém xa số tốt.

Ba năm trôi đi, Vân Chiêu không thông minh hơn, nhưng y trầm ổn kinh nghiệm hơn.

Nghĩ tới hôm nay là ngày đại nhi tử Vân Chương về nhà thăm người thân, Vân Chiêu cũng không muốn ở lại thư phòng lâu. Ba năm qua, Vân Chương chỉ về nhà hai lần, thêm nửa năm nữa đứa bé này sẽ hoàn thành chuyện học tập ở hạ viện thư viện, tham dự khảo thí thượng viện.

Hơn một năm không gặp đại nhi tử rồi, Vân Chiêu nhớ lắm, vội vàng về nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng Phùng Anh, Tiền Đa Đa và Vân Chương nói chuyện, y bước chậm lại.

Ho một tiếng, Vân Chiêu đi vào viện tử mình sống, Vân Chương đang nói chuyện với hai vị mẫu thân, thấy phụ thân về, lập tức quỳ xuống: “ Hài nhi không có nhà, phụ thân có an khang không ạ?”

Vân Chiêu nhìn Vân Chương cao hơn, đen hơn, đã phần nào có sự chững chạc của thiếu niên, lại nhìn Vân Hiển đang tranh xích đu với muội muội Vân Xước, nói với Phùng Anh:” Đứa bé này không xong rồi, giờ biến thành bộ dạng hèn mọn nhất của ta khi còn nhỏ.”

Phùng Anh lườm y một cái, Tiền Đa Đa cười ha hả.

Vân Chương kệ phụ thân nói gì, hoàn thành hết nghi lễ thỉnh an mới đứng lên.

Nhi tử đã cao một mét rưỡi rồi, Vân Chiêu cảm thán không thôi, đời sau thúc đời trước già đi chính là thế này đây, Vân Chiêu bóp vai nhi tử: “ Ừ, rắn chắn lắm.”

Phùng Anh ở bên nói: “ Sao chàng không hỏi chuyện học tập của con?”

“ Với ta mà nói, nhi tử tráng kiện, cao lớn mới là chuyện quan trọng, còn về phần học tập, con biết nỗ lực là đủ, không cần hỏi nhiều.” Vân Chiêu vỗ vai nhi tử: “ Hôm nay cha xuống bếp làm cơm cho con, muốn ăn gì nào?”

Phùng Anh mừng lắm, trượng phu đã lâu lắm rồi không xuống bếp nữa.

Vân Chương lễ phép nói:” Con nhớ nhất thịt hấp của phụ thân.”

Vân Chiêu xoa đầu con: “ Ừ, vậy thì ăn thịt hấp.”

Vân Chương quay ra sân hỏi: “ Lão Nhị, phụ thân xuống bếp làm thịt hấp đấy, đệ muốn ăn gì?”

Vân Hiển bế Vân Xước đặt lên xích đu, đẩy một cái thật mạnh, làm Vân Xước hoảng sợ la hét inh ỏi, sau đó hắn chạy tới trước mặt Vân Chiêu :” Cha tới giờ rồi mà còn thích ăn mấy thứ cho người cùng khổ thế à?”

“ Cha khi còn nhỏ ngày ngày ăn cơm kê, đến nằm mơ cũng ăn thịt, tiếc là tổ mẫu con ít khi làm, ăn thịt hấp là chuyện cha thích nhất. “ Vân Chương nói với Vân Hiển: “ Vân thị ta tôn quý, nhưng phụ thân nói, chúng ta làm quý tộc ở tinh thần, chứ không làm quý tộc ở thân thể.”

Vân Hiển nhìn ca cao cao lớn hơn hắn, đứng thôi cũng nề nếp tiêu chuẩn, thở dài: “ Đệ đã quên đệ là hoàng tử, sao huynh còn nhớ mình là hoàng tử?”

“ Bớt khảo nghiệm ta đi, lời hòa thượng nói không hợp với nhà ta.”

“ Huynh xem xem, bề ngoài huynh ăn mặc không khác gì học tử khác, nhưng cổ áo trắng như tuyết, tóc chải không rối một sợi, giày da trâu không có hạt bụi nào, huynh đã tự chia tách mình với đồng song rồi.”

Vân Chương cười: “ Thả chẳng lẽ suốt ngày lười nhác như đệ, y phục không chỉnh tề, mới gọi là hòa mình với quần chúng à?”

“ Người thích chơi với đệ nhiều hơn huynh.”

Vân Chiêu quay sang bảo Tiền Đa Đa: “ Kệ chúng nó cãi nhau, chúng ta đi làm thịt hấp thôi.”

Bình Luận (0)
Comment