Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 980 - Q5 - Chương 021: Ta Vì Nàng Gánh Chịu Tất Cả.

Q5 - Chương 021: Ta vì nàng gánh chịu tất cả.

Nửa đêm trong đại trạch Chu thị truyền ra tin dữ, chuế tế Chu Thụy của Chu gia chết rồi.

Nghe nói lần này Chu Thụy đột ngột phát bệnh, đại phu vừa tới đã trút hơi thở cuối cùng, Chu Thụy chết không cam tâm, ít nhất là đại phu thấy như thế, thê tử đẹp kinh người, lại còn có thai, bản thân còn trẻ như vậy mà chết sớm.

Một người có gia tài vạn quán, có phu nhân mỹ lệ đang hoài thai, đây vốn là nam nhân hạnh phúc nhất, chết lúc này ai mà chẳng giãy dụa không cam lòng.

Do là chuế tế, tang sự không thể làm ở nhà chính, Chu thị chuyên môn mua một tiểu viện đặt linh đường, do phu nhân mỹ lệ dẫn theo vài nha hoàn tiễn hắn đi đoạn đường cuối cùng.

Chu thị đại trạch ở Trường An trước giờ đều rất thần bí, khắp Trường An này nhà sở hữu nha hoàn, gia đinh chân chính chỉ có họ thôi, các nhà khác đều là người làm thuê, đi lúc nào cũng được.

Theo luật triều đình, một người có phải chết hay không phải trải qua sự kiểm tra của ngỗ tác, mới thực sự tính là đã chết. Do Chu Thụy phát bệnh bất ngờ, ngỗ tác lo là bệnh lây truyền, kiểm tra xong cho Chu thị đem thi thể đi thiêu.

Cho nên lúc này trong linh đường chỉ có tro cốt.

Chu Mỹ Sác mặc đồ tang trắng xinh đẹp vô ngần, thêm vào có thai, khí chất càng biến hóa, không còn cái vẻ tội nghiệp trước kia, thêm phần ung dung ưu nhã.

Trượng phu chết rồi, nàng không khóc, nhưng từ trong tiểu trạch viện có thể nghe thấy tiếng đàn thê lương, khiến tao nhân mặc khách cảm khái .... Một viện tử hoang vu, giam một mỹ nhân cô độc.

Dáng vẻ đánh đàn của Chu Mỹ Sác mê chết người.

Đó là lời của Kim Hổ.

Kim Hổ hiện là thiếu tướng đế quốc.

Một năm trước, Kim Hổ phụng lệnh trở về Ngọc Sơn, học trong trường quân sự Phượng Hoàng Sơn, sau khi học xong hắn sẽ thành Trấn Nam tướng quân.

Kim Hổ không có bất kỳ dị nghị nào với an bài của triều đình, chỉ phiền một chỗ là, lần này học tập quá lâu.

Chương trình học mà nhà trường an bài cho hắn quá dày đặc, không chỉ phải xem các loại sách quân sự, còn có giáo viên chuyên môn dạy hắn chính trị, kinh tế và triết học.

Theo như lời binh bộ, nếu hắn không vượt qua được chương trình học này thì không thể đi nhậm chức.

Kim Hổ ngồi trong túc xá, nhìn đám tân binh hô khẩu hiệu chạy qua, hắn khẽ thở dài, quay lại cuốn sách Chính trị kinh tế học ở trên bàn.

Làm sai thì phải trả giá.

Hắn và Chu Mỹ Sác vụng trộm hơn nữa còn có con chẳng phải gì to tát, dù sao đây là chuyện riêng tư, nhưng Chu Mỹ Sác giết Chu Thụy thì đây không phải sai lầm bình thường.

Trong đêm hôm đó, Chu Mỹ Sác vừa ra lệnh giết người là người giám sát bộ đã biết rồi, nhưng bọn họ không tìm nàng mà tới tìm hắn.

Đáng thương cho Chu Mỹ Sác còn cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay.

Cấm túc ba tháng.

Đó là trừng phạt của giám sát bộ.

Kim Hổ biết, chỉ cần chuyện Chu Mỹ Sác gây ra đều tính lên đầu hắn.

Hắn không tranh cãi, càng không có bất kỳ sự phản kháng nào, bình tĩnh tiếp nhận xử phạt.

Hạ Hoàn Thuần khi rời Ngọc Sơn từng tìm hắn uống rượu, hắn không tin Hạ Hoàn Thần, chưa bao giờ tin tưởng, khi tác chiến ngự địch có thể giao cho Hạ Hoàn Thuần, nhưng về Quan Trung, chỉ cần biết Hạ Hoàn Thuần trong phạm vi 100 trượng, dù ngủ hắn cũng mở một con mắt.

Ở thư viện, Hạ Hoàn Thuần là tử địch của Một Thiên Đào hắn.

Khi ở kinh thành hai người hợp tác chặt chẽ, quay về Ngọc Sơn hoàn thành chương trình học, hắn và Hạ Hoàn Thuần đánh tới bất phân thắng bại.

Hắn chưa xem hết sách, nhưng đã tới giờ cơm, một tân binh trẻ quá mức xách hộp thức ăn tới cửa phòng hắn, sau khi hô báo cáo mới vào phòng, bày thức ăn xong rời đi.

Kim Hổ mặt vô cảm ngồi bên bàn, bắt đầu ăn cơm, thức ăn trong trường quân sự không tệ, món ăn phong phú, hôm nay Kim Hổ ăn khoai tây xào trứng, thịt lợn rang, không có cơm, chỉ có một bát mỳ và một bát canh rau.

Kim Hổ đem hai loại món ăn đổ vào bát mỳ, quấy lên, sau đó ăn từng miếng lớn.

Thời gian học tập kéo dài thêm ba tháng, nhưng lệnh bổ nhiệm sẽ không thay đổi, chỉ cần hắn tách mình ra khi giám sát bộ tra hỏi, những chuyện này sẽ biến mất một cách thần kỳ.

Nhưng Kim Hổ không làm thế, còn nói Kim Hổ là do hắn giết, một nữ nhân yếu ớt không gánh được chuyện này.

Hắn rất rõ một nữ nhân ẩn nhẫn bao nhiêu năm vì sao lại mạo hiểm giết Chu Thụy, tất cả đều là vì hắn, không muốn hắn chịu chút cảm giác nhục nhã nào.

Ăn hết bát mỳ, Kim Hổ thấy toàn thân tràn trề sức mạnh, sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của Vân Chiêu.

“ Mạt tướng tham kiến bệ hạ. “ Kim Hổ quỳ một chân xuống:

“ Ngươi cầu xin cho nữ nhân ngu xuẩn kia?”

“ Bẩm bệ hạ, đó là nữ nhân của mạt tướng, con của mạt tướng, nếu mạt tướng cả chút trách nhiệm cũng không có, bệ hạ càng xem thường mạt tướng.”

“ Khốn kiếp. “ Vân Chiêu rít qua kẽ răng: “Ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi đấy.”

Kim Hổ cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt Vân Chiêu, bản thân hắn cũng rất day dứt, nhưng hắn rơi vào hoàn cảnh đó không có lựa chọn nào khác.

“ Đừng ỷ được chiều sinh kiêu.”

“ Bệ hạ nói phải ạ.”

Vân Chiêu chắp tay sau lưng đi lại ngoài cửa sổ: “ Ngươi chung quy vẫn phải lựa chọn, trên đời chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ rất ít, ngươi cứ cố chất như thế, nói không chừng sẽ mất hết.

Kim Hổ ngẩng đầu lên: “ Khi thần kinh thành về Ngọc Sơn là đã lựa chọn rồi, thề chết phục vụ Đại Minh.”

Vân Chiêu nghe vậy mặt giãn ra phần nào, khẽ thở dài:” Đại trượng phu lo gì không có thê tử, ngươi lại lựa chọn cái tệ nhất, giờ trẫm còn có thể dung thứ cho ngươi vài phần, đợi tới khi luật pháp đế quốc đã vẹn toàn, ngươi làm thế sẽ hại chết mình.”

Kim Hổ lí nhí: “ Mạt tướng sở dĩ dám gánh lấy là vì biết bệ hạ nhân từ sẽ cho mạt tướng một con đường sống.”

Vân Chiêu nhìn Kim Hổ: “ Ngươi đổ máu, chinh chiến vì nước, mỗi phần công lao trẫm đều nhớ, trong thế hệ này, trẫm coi trọng nhất là ngươi và Hạ Hoàn Thuần. Nay Hạ Hoàn Thuần đã đi Tây Vực, còn ngươi định ở đây tiếp tục đọc sách à?”

Kim Hổ dập đầu rơi lệ: “ Bệ hạ, mạt tướng là thế đấy, không thể phản bội đế quốc, nhưng cũng không thể vứt bỏ nữ nhân đáng thương đó. Chu Minh đã mất rồi, bọn họ không thể gây sóng gió gì cả, nếu có, bệ hạ chỉ cần nói một câu, mạt tướng sẽ giết sạch. Xin bệ hạ khai ân.”

Vân Chiêu hậm hực: “ Cho bọn chúng sống đã là nhân từ lớn nhất của trẫm rồi.”

“ Xin bệ hạ gia ân, thần nguyện lấy tính mạng cả nhà ra đảm bảo.”

“ Trẫm chuyên môn đổi tên cho ngươi, là để ngươi cắt đứt với quá khứ, nhưng ngươi quá vô dụng, vì một nữ nhân, vứt bỏ cả tiền đồ tốt đẹp, còn cược cả tính mạng Mộc vương phủ vào, đáng không?”

“ Vi thần nhìn thấy hoàng đế Sùng Trinh tiền triều, khi đó ông ta điên rồi, tay cầm một khẩu hỏa súng, chạy đông chạy tây như con ruồi không đầu.” Kim Hổ liên tục dập đầu tới tóe máu: “ Khi Hàn bộ trưởng uống rượu với ông ấy, thần ở gần bên, thần nhìn thấy ông ta bỏ rượu ngon, chọn rượu độc, uống hết cả ấm đầy, uống tới thất khiếu chảy máu vẫn uống mãi. Trước khi chết còn hô lên, Đại Minh hết rồi, Đại Minh hết rồi."

“ Bệ hạ Chu Minh đúng là hết rồi, khi đó trong lòng thần còn thống khoái vô cùng, vì thần hiểu, chỉ có Chu Minh sụp đổ, Lam Điền ta mới có thể cứu vớt bách tính. Không chết không có sinh, thần vì bệ hạ reo hò, vì Đại Minh mới mà reo hò.”

“ Nhưng Chu Mỹ Sác chỉ là một nữ tử đáng thương, mọi chuyện nàng làm đều vì sợ hãi mà ra, vi thần có thể vứt bỏ hoàng đế Chu Minh, nhưng không thể vứt bỏ nàng.”

“ Vì nàng chính là chút lương tâm còn sót lại của thần.”

Bình Luận (0)
Comment