Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 987 - Q5 - Chương 028: Thống Khổ Trong Mộng.

Q5 - Chương 028: Thống khổ trong mộng.

Vân Chiêu ngủ mê mệt sáu ngày.

Sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Tiền Đa Đa, mắt nàng sưng húp, vừa thấy Vân Chiêu tỉnh lại liền kêu lên, sau đó nhào vào lòng y khóc, đầu ra sức rúc tới, như muốn hòa vào người y.

Phùng Anh thấy trượng phu ho liên tục, xách Tiền Đa Đa ném sang bên.

Vân Chiêu câu đầu tiên hỏi: “ Ai giám quốc?”

“ Cả Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Từ tiên sinh đều cho rằng Chương Nhi có thể giám quốc, nhưng Hổ thúc, Báo thúc, Giao thúc muốn Hiển Nhi giám quốc. Mẫu hậu gạt đi, cho rằng không cần.”

“ Thiên hạ có gì khác thường không?”

Phùng Anh lắc đầu: “ Chỉ cần chàng còn một hơi thở, thiên hạ không ai dám hành động.”

“ Nói với mọi người ta đã tỉnh.”

“ Phu quân, Vân Dương sắp phế rồi.”

Vân Chiêu yếu ớt nói: “ Bảo hắn tới đây.”

Phùng Anh lau nước mắt, đi được vài bước quay lại, nhào vào lòng Vân Chiêu: “ Thiếp luôn cho rằng chàng cường đại như ngọn núi.”

“ Núi cũng có lúc đổ mà, đi đi, mang nữ nhân ngốc đó tới đây, để nàng ấy nằm bên ta. “ Vân Chiêu vỗ vỗ vai nàng, chẳng có chút sức lực nào:

Phùng Anh bật khóc thành tiếng, lại xách Tiền Đa Đa lên, đặt bên người Vân Chiêu.

Lần này Tiền Đa Đa không dám nhúc nhích, thậm chí không dám khóc, Vân Chiêu đắp chăn lên người nàng, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà, khoogn biết nghĩ gì.

Chẳng bao lâu Vân Nương tới, mái tóc búi cao, đầu gài hai kim bộ diêu, trán trắng trèo ẩn hiện huyết quản xanh, so với thường ngày thêm phần uy nghiêm, vừa nhìn thấy Vân Chiêu, uy nghiêm đó liền biến mất, ôn nhu sờ trán nhi tử: “ Ừm, sốt lui rồi, sau này không được như thế nữa, cần xử lý thì xử lý, phải giết thì giết, Đại Minh nhiều người, chẳng thiếu ai là không thể.”

Vân Chiêu cười gượng: “ Mẹ nói phải ạ.”

Vân Nương nhìn cái chăn phồng lên, không cần nhìn bà cũng biết là ai dưới đó: “ Hoàng đế không thể sủng ái một nữ nhân cả đời, sủng ái quá mức thành họa.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Điểm ấy hài nhi là hôn quân, mẫu thân đừng trách Đa Đa.”

“ Được, nếu con đã tỉnh, vi nương cũng yên tâm, đã hứa với bồ tát tụng kinh một nghìn lần, bồ tát đã hiển linh, phải đi cảm tạ.” Vân Nương cúi xuống, ôm lấy nhi tử, áp gò má lạnh giá lên má nhi tử, má ươn ướt, không biết nước mắt của mẹ hay con.

Tiễn mẹ đi rồi, Vân Chiêu nghe thấy trong chăn ngáy nho nhỏ, Tiền Đa Đa ngủ rồi, người không run rẩy nữa.

Bên ngoài huyên náo một hồi, tin tức hoàng đế hồi tình tất nhiên kinh động vô số người, có cả tiếng bước chân gấp gáp, Vân Chương đi vào cực lực khống chế cảm xúc, không để mình khóc, Vân Hiển ôm lấy phụ thân, nước mắt nước mũi ròng ròng, còn ôm mặt phụ thân xác nhận một hồi, sau đó lại khóc, ôm lấy Vân Chiêu không buông.

Vân Chiêu khe khẽ vỗ lưng Vân Hiển, nhìn Vân Chương: “ Vì sao không giám quốc?”

“ Tổ mẫu không cho ạ.”

“ Hoàng đế không khỏe, hoàng tử giám quốc, đó là chuyện quan trọng hàng đầu của con, sao có thể vì tổ mẫu ngăn cản mà không làm?”

Vân Chương cúi đầu: “ Hài nhi tin cha sẽ tỉnh lại.”

“ Sớm trưởng thành đi.”

“ Vâng, con hiểu.”

Vân Chiêu không nhiều lờn, như y đã nói, chỉ trách chúng sinh ra trong nhà đế vương, có vài chuyện không thể tránh được, lạnh lùng chỉ ra cửa:” Giờ con nhất định có nhiều việc phải làm, con có thể đi được rồi đấy.”

Vân Chương quỳ sụp xuống đất khấu đầu, sau đó quyết đoán rời đi.

Vân Chiêu nâng đầu Vân Hiển lên, để hắn nhìn mình: “ Huynh trưởng con sắp thành trữ quân rồi, con không đố kỵ đấy chứ?”

Vân hiển lắc mạnh đầu: “ Con chỉ cần cha, không cần hoàng vị, cha đừng trách mẹ được không, mấy ngày qua mẹ sợ lắm, tự tát mình, còn cầm dao nói, nếu cha đi, mẹ cũng đi theo, bảo con chăm sóc muội muội ...”

Vân Chiêu nghe Vân hiển cứ nói về chuyện Tiền Đa Đa mãi, ngăn hắn lại:” Nói cho cùng là do cha, đi đi, chăm sóc muội muội, nó còn nhỏ chưa biết gì, không cần nói, hiểu chưa?”

“Con hiểu, cha yên tâm.” Vân Hiển biết cha còn nhiều việc nên lau sạch nước mắt nước mũi, rồi dùng ống tay áo lau cả nước mắt dính lên người cha rồi mới, quyến luyến rời đi.

Vân Chiêu nhè nhẹ cử động cánh tay tới tê, nhìn quanh phòng nói với Vân Xuân đực mặt nhìn nãy giờ: “ Gọi Trương Tú vào đây.”

Vân Xuân gật đầu, mồm mếu máo, sợ nói ra miệng sẽ khóc, vội vàng chạy đi.

Trương Tú đi vào vái một cái thật sâu, không đợi hỏi đã nói: “ Bệ hạ, loạn thiên hạ khó giải quyết nhất là nhìn bề ngoài yên bình, nhưng lại chứa ẩn họa khó lường.”

Vân Chiêu phất tay:” Xem ra ngươi biết phải làm gì, đi đi.”

Đợi Trương Tú đi rồi, Vân Chiêu cúi đầu nhìn Tiền Đa Đa nấp ở dưới chăn, nàng đã tỉnh rồi, đang chằm chằm nhìn y. Vân Chiêu lục lọi trong lòng nàng lấy ra cái chùy thủ, ném cho Vân Hoa.

Tiền Đa Đa rúc đầu dưới nách Vân Chiêu, không muốn thò đầu ra.

“ Lát nữa Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn tới, nàng cứ nấp vậy à?”

“ Giờ nhiều người muốn giết thiếp lắm. “ Tiền Đa Đa ra sức lắc đầu:

“ Nàng và bọn họ là đồng mưu kia mà.”

“ Bọn họ muốn giết người bịt miệng.”

“ Nàng nghĩ nhiều rồi.”

“ Có giết cũng chỉ phu quân được giết thiếp, thiếp không đi đâu cả, đây là nơi an toàn nhất.”

Vân Chiêu không nói nữa, y cũng vừa một phen suy sụp, không thể trách Tiền Đa Đa sợ bóng sợ gió.

Gặp trọng thần trong triều, Vân Chiêu tất nhiên không thể nằm trên giường, mặc dù toàn thân y không còn chút sức lực nào, tay chân cứng đờ, vẫn kiên trì bảo Vân Xuân, Vân Hoa thay y phục cho mình, ngồi dậy húp bát cháo loãng, thân thể thoải mái hơn nhiều.

Vài ngày không gặp Trương Quốc Trụ, tóc trắng bên mai hắn có xu thế lan đi, Hàn Lăng Sơn thì râu ria lởm chởm, hai mắt đỏ như lửa.

“ Thiên hạ bình an. “ Trương Quốc Trụ trịnh trọng vái một cái:

“ Trong quân không có việc gì. “ Hàn Lăng Sơn cũng bẩm báo:

Vân Chiêu ngồi sau bàn, thong thả uống nước: “ Trẫm cũng không sao.”

Trương Quốc Trụ mặt giãn ra: “ Đây là kết quả tốt nhất.”

Hàn Lăng Sơn nói: “ Mấy ngày qua thần giúp bệ hạ triệu con cháu Vân thị, thành lập tân hắc y nhân, chỉ cần bệ hạ cho họ phiên hiệu là thành.”

Vân Chiêu xua tay: “ Không cần thiết.”

“ Bệ hạ, nên thành lập đi, loại chuyện này xảy ra một lần quá nhiều, nói thật, khi bệ hạ hôn mê, thần cứ nghĩ, vì sao bệ hạ vì một chuyện nhỏ mà sợ hãi tới mức đó.”

“ Biết làm sao, trẫm anh minh thần vũ hai mươi năm, không cho trẫm sụp đổ một lần à, ngươi cũng biết, trẫm lần đầu làm hoàng đế, không có kinh nghiệm.”

Hàn Lăng Sơn và Trương Quốc Trụ nhìn nhau, ai không lần đầu làm hoàng đế, ai mà có kinh nghiệm chứ, hoàng đế nói thế thì bọn họ chịu chứ biết làm sao.

Vân Chiêu mới ốm dậy, mới ngồi một lúc cảm giác đầu óc có chút váng vất, không thoải mái rồi, dựa người vào lưng ghế:“ Trẫm gặp một cơn ác mộng như không có điểm kết, trong ác mộng, Trương Quốc Trụ ngươi bóp cổ trẫm hỏi, vì sao khiến ngươi suốt ngày vất vả, Hàn Lăng Sơn ngươi thì xách đao từng bước áp sát trẫm, không ngừng hỏi vì sao trẫm quên lời hứa ngày xưa.”

“ Còn có rất nhiều, rất nhiều người nữa, trẫm nhìn không rõ, chỉ nghe các ngươi ồn ào chất vấn, các ngươi cho rằng trẫm không phải hoàng đế tốt, phụ sự kỳ vọng của các ngươi.”

“ Các ngươi cứ nghĩ mà xem, bao nhiêu người bao vây quanh trẫm như thế, kẻ nào cũng hùng hùng hổ hổ, trẫm muốn tử chiến với các ngươi.”

“ Nhưng Trương Quốc Trụ ngươi ôm chân trẫm, Hàn Lăng Sơn ngươi giữ tay trẫm, đám khốn kiếp Từ Ngũ Tử, Lý Định Quốc không ngừng đâm dao vào bụng trẫm. Rồi thình lình sau lưng trúng một đao, miễn cưỡng quay đầu lại phát hiện người đâm trẫm là Đa Đa và Phùng Anh.”

“ Khốn kiếp, giấc mơ đó quá chân thật, các ngươi nghĩ xem, khi ấy tâm tình trẫm sẽ thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment