Tiền Thiểu Thiểu vì phân tán thù hận của Vân Chiêu mà báo lên một "tai họa quốc gia", ở Sơn Tây có thổ tài chủ đào than, vô ý đào được tảng đá trắng, trên tảng đá có chữ "long" thế là tên đó coi mình là chân long thiên tử.
Thổ tài chủ giấu tảng đá đi, đồng thời bắt đầu ngầm tính toán mình có thể làm hoàng đế hay không, để xem hoàng đế hiện nhiệm Vân Chiêu có khuynh hướng chết bất ngờ không, hắn chuyên môn tới thành Ngọc Sơn một chuyến.
Người ngoài như hắn không có thủ tục không vào được thành Ngọc Sơn, có điều hắn lang thang ngoài đường phố Trường An nghe được rất nhiều tin đồn Vân Chiêu ngày đêm ăn chơi hưởng lạc, hắn chắc mẩm Vân Chiêu chẳng sống được bao lâu nữa.
Thế là lập tức về nhà chuẩn bị thiên thu đại nghiệp.
Đúng lúc này đệ đệ hắn tới thận hình ti cố cáo ca ca hắn ngầm giữ long thạch, thận hình ti tra khắp ( Lam Điền luật) không tim thấy quy định nào liên quan tới tàng trữ long thạch, đuổi đệ đệ thổ tài chủ về.
Thổ tài chủ càng nghĩ mình là người được chọn, tai họa như thế mà còn qua được nhất định do trời cao phù hộ.
Sau đó hắn chiêu binh mãi mã, tích cực chuẩn bị quân đội của mình, đợi một ngày thiên thời tới, lên ngôi chí tôn.
Sau đó nữa hắn lại bị đại nguyên soái của mình tố cáo, lần này có chứng cứ xác thực, tên tài chủ giam vào nhà lao, pháp bộ phán ngồi tù 6 năm, đồng thời nhận định hắn là phần tử nguy hiểm, cho đi Tây Vực khai hoang.
Nếu vẻn vẹn chỉ có thế không kinh động được tới Tiền Thiểu Thiểu.
Thổ tài chủ đi Tây vực không ngờ cho rằng mình không bị chém chín tộc là do ông trời chiếu cố, lần nữa càng tin tưởng vào thiên mệnh của bản thân, cho rằng mình đang bị trời cao thử thách mà thôi, sớm muộn nghiệp lớn cũng thành. Vì thế hắn không nản chí, dựa vào chút sức lực, lại có chút tiền tài, thế là nhanh chóng tụ tập được một nhóm người ở Đôn Hoàng, giết người phóng hỏa, không chuyện ác gì không làm,
Nghe nói lúc cường thịnh nhất dưới trướng có tới 800 người, kinh động cả trú quân Đôn Hoàng, sau ba lần truy quét mới bắt được hắn.
Một thổ tài chủ Sơn Tây biến thành cự khấu như vậy đấy.
Luật pháp ngoại vực khác hẳn trong quan, làm cường đạo mà tóm được là chết rồi, thổ tài chủ cùng hơn ba mươi đầu mục lớn nhỏ bị xử bắn, ném ra sa mạc.
Cơ bản ném ra sa mạc tới tối dã thú mò đến, hôm sau xương chả còn.
Ai mà ngờ tên thổ tài chủ Lưu Phúc Quý bị trúng hai phát đạn, máu me be bét sống lại trước khi trời tối, bò khỏi sa mạc, chui vào chỗ nấp kín đáo trên sa mạc, ba tháng sau trở về, lại là hảo hán uy phong.
Lần này không cần hắn chiêu lãm đã có người ùn ùn đi theo, trong một tháng có hơn nghìn thủ hạ, lần này hắn tự xưng Bạch Thạch vương.
Một câu chuyện khó tin vậy mà là sự thực.
Tiền Thiểu Thiểu báo cáo: “ Vệ quân Đôn Hoàng huy động bốn lần vây tiễu, hắn đều thoát, khi thần nhận được văn thư này thì hắn lại thoát lần nữa, hai lần đáng lẽ chết chắc, vẫn để hắn thoát, trong đó một lần ngựa của hắn kiệt sức chết, hắn gặp được một con ngựa vô chủ.”
Vân Chiêu hít sâu một hơi: “ Vận may tên này tốt quá.”
Tiền Thiểu Thiểu cũng hết lời để nói:” Không tưởng luôn.”
Vân Chiêu không giống các hoàng đế khác nghe tới kẻ có thiên mệnh gì đó liền cuống lên sai người tiêu diệt tận gốc, ngược lại hứng thú hỏi:” Vậy ngươi định làm sao?”
“ Thần đi Đôn Hoàng một chuyến, không tin hắn thoát được.” Tiền Thiểu Thiểu khẳng định chắc nịch, hắn có đủ tư cách nói câu này, nếu mà ngay cả hắn còn không giết được thì trò cười quá lớn rồi, bọn họ phải xem lại bản thân:
Vân Chiêu ngăn cản: “ Tìm được đừng giết, mang về cho trẫm, loại người may mắn như thế hữu dụng lắm.”
“ Bệ hạ không sợ à? “ Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc, theo hắn loại người này thấy một cái là phải giết ngay, tránh thành đại họa sau này:
Vân Chiêu cười muốn đứt hơi, vỗ vai Tiền Thiểu Thiểu: “ Chúng ta từ lúc khởi binh tới nay có khi nào dựa vào vận may không? Nay căn cơ Đại Minh đã vững vàng, không phải dựa vào vận khí mà lật được, nếu xảy ra chuyện đó thì lỗi ở chúng ta, không phải do Lưu Phú Quý.”
Tiền Thiểu Thiểu cau mày:” Bệ hạ dùng hắn vào việc gì?”
“ Ra biển, đi nạp mạng, nhưng biết đâu hắn lại đem về cho trẫm niềm vui bất ngờ.” Vân Chiêu nói đầy trông đợi:
Tiền Thiểu Thiểu gật đầu tán đồng, hắn biết Vân Chiêu luôn muốn có một bản đồ hải trình xuất phát từ Quản Châu tới thẳng Châu Mỹ.
Mặc dù đã có hải trình từ Quảng Châu tới Châu Âu vượt Đại Tây Dương tới Châu Mỹ, nhưng Vân Chiêu không hứng thú với tuyến hải trình quen thuộc đó.
Dù sao hành vi đi vòng quanh địa cầu như thế quá ngu xuẩn.
Nay y đã có thiết chiếm hạm, đã có thuyền viên ưu tú, chỉ thiếu vật cát tường thôi, Vân Chiêu thấy dùng Lưu Phú Quý rất hợp.
“ Nếu thế thì thần sẽ dùng khoái mã tới Đôn Hoàng, đồng thời thông tri cho vệ quân Đôn Hoàng, không được giết hắn.”
Tiền Thiểu Thiểu nói xong không khỏi bật cười, tên đó lại thoát chết lần nữa rồi, cái vận may này đúng là tới mức biến thái.
…………. ………..
…………… ……..
Khi trời sáng, Vân Chiêu đang súc miệng thì chợt nghe thấy tiếng la thất thanh của Vân Xuân, vội vàng chạy ra sân, nhìn theo hướng chỉ của nàng, thấy một cái tàu lượn đang bay vòng tròn trên không.
Tiền Đa Đa đã nhanh tay lấy kính viễn vọng ra nhìn, kêu lên:” Phu quân, cái tên trên kia đang cầm kính viễn vọng nhìn xuống đây, nhìn trộm hậu cung là tội gì?”
Vân Chiêu lấy kính viễn vọng của Tiền Đa Đa nhìn lên, đúng là có kẻ ở trên tàu lượn một tay cầm kính viễn vọng nhìn nơi này, quát Vân Kỳ:” Đi, bắt tên đó cho trẫm.”
Vân Kỳ vâng một tiếng, lát sau dẫn theo đội kỵ binh rầm rập rời Vân gia đại trạch viện.
Không bao lâu sau Vân Xuân, Vân Hoa lại hò reo hưng phấn, Vân Chiêu bỏ bữa sáng chạy ra, một quả khí cầu đang bay qua bầu trời Vân gia, Tiền Đa Đa lại lôi kính viễn vọng ra, lần này nàng không nói khí cầu rình mò đại trạch Vân thị nữa, cùng Vân Xuân, Vân Hoa hò reo hết sức vui vẻ.
Vân Chiêu chỉ biết lắc đầu, đúng là nha đầu không chịu lớn, mới đó đã quên hết chuyện trước đó rồi, có giận dỗi gì với nàng cũng thật vô ích.
Tàu lượn không tự sản sinh động lực, cho nên không lâu sau tên học sinh Bùi Vĩnh khóa 19 của thư viện bị Vân Kỳ bắt sống.
Hắn không sợ, còn cười hì hì chắp tay với Vân Chiêu.
Vân Chiêu lười nhác chẳng muốn nhiều lời:” Đánh một trận, đuổi đi.”
Bùi Vĩnh không cười nồi nữa, cuống lên:” Bệ hạ, học sinh chỉ muốn khoe cái tàu lượn này với bệ hạ, không có ý rình mò hậu cung bệ hạ. Với lại Phùng hoàng hậu, Tiền hoàng hậu đều tới thư viện giảng bài, là ân sư của học sinh, sao tính nhìn trộm.”
Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Đây là cơ mật của đế quốc.”
Bùi Vĩnh rối rít nói: “ Bệ hạ, gần đây học sinh nghiên cứu ra một loại máy bay có thể tự bay được, nếu bệ hạ có thể đầu tư 1000 đồng ...”
Vân Chiêu tất nhiên chẳng tin tên này làm ra được động cơ máy bay, mất kiên nhẫn nói: “ Kéo ra ngoài đánh.”
“ Phu quân khoan đã. “ Lần này người lên tiếng là Tiền Đa Đa:
“ Xem ra nàng hứng thú với cái máy bay của hắn, vậy thì giao cho nàng đấy.” Vân Chiêu nói xong đá tên học sinh đó một cái rồi đi, dù sao làm thế nào thì làm, với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ, chơi chút khí cầu còn được, chứ máy bay à, 200 năm nữa quay lại nói chuyện.
Nhiệt khí cầu đã đành đi, giờ điều kiện làm khinh khí cầu đã chín muồi, từ sau khi Hàn Tú Phân đưa lượng lớn cao su thiên nhiên từ Nam Dương tới, tự tin của Vân Chiêu tăng mạnh.
Thời đại này nếu trên bầu trời xuất hiện vài khinh khí cầu lớn, dù không có ý nghĩa tác chiến, cũng đủ dọa rất nhiều đội quân chạy té đái vãi phân rồi.