Đưa đám người Vân Văn rời eo biển Mã Lục Giáp là Lại Quốc Nhiêu thuyền trưởng phân hạm số một hạm đội một hải quân Đại Minh.
Hắn vốn là người ưu tú trong thế hệ mới, xuất thân thế gia đi biển ở Quảng Châu, tốt nghiệp đứng thứ sáu ở thư viện Ngọc Sơn.
Nhiệm vụ lần này hắn đoạt được từ tay ba đại lão Lôi Áo Ny, Trương Trguyền Lễ, Lưu Minh Lượng, thống lĩnh bảy chiến hạm, không chỉ phải đánh tan hạm đội bảo vệ của Cty Đông Ấn Anh, còn phải đưa 3000 người đổ bộ thành công, đây là khảo nghiệm không nhỏ.
Mặc dù tướng quân nói, đây là cuộc đột kích bình thường, nhưng Lại Quốc Nhiêu sao không biết đây là đội quân do con cháu Vân thị tạo thành, nếu gặp phải thương vong cực lớn, sẽ có hậu quả gì?
Về quân luật thì hắn sẽ chịu tội gì cả, nhưng cha Vân Văn là Vân Dương, bộ trưởng binh bộ đế quốc, ở trong quân, là nhân vật số hai sau bệ hạ.
Nếu như ...
Lại Quốc Nhiêu lắc đầu xua đi suy nghĩ hỗn loạn.
Hôm nay là ngày 15 âm lịch, thủy triều lên tới mức cao nhất, đưa hạm đội tới thẳng bờ biển, thời gian tấn công của bọn họ là hai canh giờ trước khi thủy triều rút, nếu trong thời gian đó mà không tiêu diệt được Lôi Mông Đức thì cuộc đột kích này sẽ thất bại.
Trên boong tàu, Vân Văn cổ vũ sĩ khí:” Các huynh đệ đừng lo, đây là cuộc chiến bình thường, chỉ cần xuống thuyền, chèo thuyền, lên bờ, giết hoặc bắt sống Lôi Mông Đức, sau đó ngồi thuyền quay về, đơn giản vậy thôi. Các ngươi có lòng tin không?”
“ Có.” Đám bộ hạ la hét:
Vân Văn hài lòng, học phụ thân xoa đầu, đáng tiếc hắn có rất nhiều tóc, sờ đầu không oai phong như phụ thân.
Ở góc Vân Văn không nhìn thấy, hán tử có vết xẹo dài trên mặt đang nói chuyện với một tên ăn mặc kiểu thương cổ.
“ Lão Thường, chuyện an bài xong chưa?”
“ Lão Chu, ngươi yên tâm, mười ngày trước Lôi Mông Đức mua 600 nô lệ da đen, trong đó một nửa là hắc chiến sĩ của chúng ta. Thiếu gia lần này đột kích Lôi Mông Đức, tất nhiên phải thắng.”
Lão Chu nhìn Lại Quốc Nhiêu trên thuyền khác:” Làm cho kín, đừng để hắn phát hiện, bất kể thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho thiếu gia.”
Lão Thường khó xử:” Lão Chu, đây là đánh trận thật đấy, làm sao đảm bảo được, nếu ngươi lo chẳng thà tìm Hàn tướng quân, sớm gọi thiếu gia về.”
“ Ai dám nói với Hàn tướng quân loại chuyện này, không khéo thiếu gia bị Hàn tướng quân nhét vào đại pháo bắn thẳng lên đảo Vi Tư Đặc ấy chứ. Đừng nói chúng ta, dù bộ trưởng cũng chẳng dám.”
Trên thuyền đã làm xong lễ động viên, không khí im lặng hẳn xuống, đám con cháu thế hệ mới của Vân thị nửa kích động nửa hồi hộp nhìn chằm chằm phía trước, không biết có vài người lặng lẽ trà trộn vào đội ngũ của mình.
Một tuần trà sau, Lại Quốc Nhiêu rống lớn:” Căng hết buồm, đột kích.”
Vân Văn cảm giác huyết dịch trào lên đầu, rống lớn:” Các huynh đệ, rốt cuộc tới lúc chúng ta lập công rồi.”
…… …..
Lôi Ân rốt cuộc cũng gặp được nữ tử truyền kỳ Hàn Tú Phân.
Trong ấn tượng của ông ta, Hàn Tú Phân là người mọi rợ, thô tục, vì nhiều năm qua hai bên tác chiến, hắn nghe không ít truyền thuyết giết người như ngóe của nữ nhân này, nghe nói ả thích nhất tráng hán cao lớn, chỉ cần trong số tù binh có người như thế là không thoát khỏi ma trảo ả.
Ả có vô số người tình, giết vô số người tình, là nữ hải tặc khủng bố nhất.
Có điều khi ông ta vào thư phòng Hàn Tú Phân, thấy một nữ tử vóc người tráng kiện, da cháy nắng, tuy đen nhưng khác màu người da đen.
Nàng như nữ thần dưới ngòi bút của Hans Holbein der Jüngere, uy nghiêm hơn nữ thần.
Tóc nàng búi cao, trên đó gài trang sức vàng lay động, đeo kính, mở miệng ra là dùng khẩu âm Ba Phạt Lợi Á làm Lôi Ân nghe thoải mái.
Y phục trên người nàng bằng lụa vô cùng đẹp đẽ, xung quanh chất đống sách vở, vừa nhìn thấy Hàn Tú Phân, ông ta xác nhận đó là một quý tộc phương đông.
Đứng bên cạnh nàng có hai nam tử mặc thanh sam, nụ cười hòa nhã, ông ta biết một người trong đó, là tên quan viên Minh Lượng Lưu, thứ ác độc, vô sỉ, yêu nghề nhất mà ông ta từng gặp, là thứ chó săn đội lốt người.
Vị còn lại là Truyền Lễ Trương, cũng rất nổi tiếng trên biển.
Cả hai lúc này hèn mọn như linh cẩu dưới sự chỉ huy của sư tử cái, ân cần mà nịnh nọt.
“ Bá tước Lôi Ân, ngồi xuống nếm thử trà ta mang từ Đại Minh tới đi.” Hàn Tú Phân ngồi ở cuối cái bàn dài, giọng không lớn, nhưng rõ ràng:
“ Nghe Lôi Áo Ny nói, bá tước Dung Cách đã tuyên bố trừ bỏ tước vị bá tước của ta rồi, giờ trước mặt ngài chỉ là Lôi Ân - Ni Khắc Lao Tư, không xứng được tướng quân khoản đãi.” Lôi Ân khiêm tốn nói:
Hàn Tú Phân rót chén trà hoàng kim, đẩy nhẹ một cái, chén trà rót đầy một nửa lướt đi, dừng chính xác trước mặt Lôi Ân:” Ở Đại Minh ta, tôn trọng cường giả, kính trọng trí giả, lễ độ với thiện giả, chỉ cần có những phẩm chất đó, dù là một nông phu cũng là người cao quý. Mà Lôi Ân tiên sinh là vị cường giá kiêm trí giả.”
Lôi Ân nâng chén trà lên nhấp một ngụm bỏ xuống:” Mùi vị tuyệt diệu.”
“ Uống trà này cần tâm tình, tiên sinh uống trà như thế thật lãng phí.”
“ Ta chỉ là một tù binh, tất nhiên không có tâm cảnh đó rồi.”
Hàn Tú Phân cau mày nhìn Trương Truyền Lễ:” Ta nhớ ngài Lôi Ân đã trả đủ tiền chuộc rồi kia mà?”
Trương Truyền Lễ khom người:” Bẩm tướng quân, Lôi Ân tiên sinh là người tự do, ông ấy có thể cùng năm phó nhân sống ở Đại Minh, không có bất kỳ ai quấy nhiễu.”
Lôi Ân đứng dậy ngay:” Nếu vậy ta có thể xin một chiếc thuyền ở chỗ tướng quân, coi như phần thêm của phí chuộc thân không?”
Hàn Tú Phân cười:” Lôi Ân tiên sinh muốn đi đâu?”
Lôi Ân thở dài:” Ta hi vọng có thể về cố hương, về mục trường, nuôi lợn, nuôi cừu, sống hết cuộc đời này.”
“ Ta nghĩ Lôi Á Ny nói với ngài rồi, cổ phần của ngài đã bị 12 cổ đông khác chiếm đoạt, hai nhi tử của ngài nghe tin ngài chiến bại đã lập tức tuyên bố ngài chiến tử, cho nên bọn họ liệu có cho ngài sống sót xuất hiện trước mặt họ không?”
“ Ta sinh ở đâu, chết ở đó, chúng có thể tước đoạt tước vị, tài sản của ta, nhưng không thể tước đoạt thân phận công dân của ta.”
Lưu Minh Lượng ở bên nói:” Ngài chưa biết rồi, gia tộc Nã Tao đã tuyên bố ngài là kẻ phản quốc, nghe tin này, dù là kẻ địch của ngài, ta cũng vô cùng kinh ngạc, vì ta chiến đấu với ngài gian nan thế nào.”
Lôi Ân không lạ gì thủ đoạn quý tộc, ông ta cũng dùng nó leo lên, bần thần ngồi sụp xuống: “ Xem ra ta không còn gì nữa rồi.”
“ Ngài còn một nữ nhi là thượng tá hải quân đế quốc kia mà.” Hàn Tú Phân đi thẳng vào chủ đề chính:” Sở dĩ nói nhiều như thế là muốn hỏi, tiên sinh có muốn báo thù?”
Lôi Ân trầm ngâm:” Ta sẽ lắng nghe.”
“ Ta cho rằng khi phân chia Ấn Độ, không thể thiếu phần của bọn ta, mà Lôi Ân tiên sinh có thể giúp Đại Minh ta nắm giữ phân ngạch này.” Hàn Tú Phân thong thả nói:
Lôi Ân thất kinh không nói lên lời, không phải vì không tin Hàn Tú Phân có thực lực nhảy vào ăn chia Ấn Độ, Dung Cách là tên quý công tử huênh hoang, ông ta đã tưởng tượng được kết cục của hắn khi đối đầu với Hàn Tú Phân cường hãn.
Còn về phần Lôi Mông Đức, tuy là lão hồ ly, nhưng ông ta nhiều năm qua ở đảo Vi Tư Đắc làm thổ hoàng đế, bình yên quá lâu.
Ông ta kinh ngạc là vì Hàn Tú Phân lại rộng rãi với một tù binh như thế.
Can đảm khí phách này, ông ta chưa từng thấy người thứ hai có được.
Hàn Tú Phân cười lớn:” Lôi Ân tiên sinh cứ nghĩ cho kỹ, đợi chuyện trên Ấn Độ Dương kết thúc, chúng ta bàn thêm vậy nhé.”
Lôi Ân sực tỉnh, không hổ là người từng là tổng đốc Trảo Oa, quyết đoan rất nhanh:” Nếu tướng quân đã thấy Lôi Ân hữu dụng, vậy chúng tìm thời gian bàn bạc chi tiết, bản thân ta cũng phải nghiên cứu xem với cục diện phức tạp này, nên ra tay từ đâu.”
Hai người giao hẹn thời gian xong, Lôi Ân thi lễ cáo từ.
Trương Truyền Lễ tiễn Lôi Ân đi rồi còn cười nhạt:” Nói nhiều như vậy, rốt cuộc cũng nghe lời.”
Hàn Tú Phân nén kích động muốn đánh tên này:” Người ta quả nhiên là kiêu hùng, rất quyết đoán, hai tên ngu xuẩn các ngươi sao bì được?”
Lưu Minh Lượng kinh ngạc:” Ông ta mà thông minh hơn cả hai bọn ta sao?”
Hàn Tú Phân nổi giận:” Cút ngay.”
...
Hôm nay dừng ở đây.