Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 104

Đỗ Yên đương nhiên không tin những lời vớ vẩn này của Tần Kham, nàng ta chỉ thấy lạ, da mặt của một người sao có thể dày tới mức này, tướng công của nàng ta nếu bỏ đi vẻ ngoài phong độ tuấn tú ấy ra thì thực sự hắn có bộ dạng gì?

Tính tình của Hiền thê không được tốt lắm, Tần Kham nói nhăng nói cuội cả nửa ngày, nàng ta cuối cùng không nhịn được vỗ bàn: "Nói tiếng người! Rốt cuộc là sao?"

"Buổi chiều sẽ có người đưa tiền tới cho chúng ta." Tần Kham chốt vấn đề.

" Người nào lại vô duyên vô cớ tới đưa tiền cho chúng ta?"

" Người Bội phục vẻ anh tuấn của ta... Được rồi, nàng khi nào tiêu không hết tiền họ đưa thì chia lại cho ta một chút."

Mắt Đỗ Yên hơi nhíu lại: "Ngươi lại đi lừa đảo."

Nàng ta là dùng câu khẳng định.

Vẻ mặt Tần Kham rất vô tội: "Vì sao lại bảo là "lại."

"Bởi vì ngươi thường xuyên lừa người ta . ." Đỗ Yên thở dài: "Hôm qua mới lừa Đông Hán, hôm nay lại muốn lừa ai?"

Vấn đề này Tần Kham không biết nên trả lời thế nào, chuyện ngươi tình ta nguyện chắc không tính là lừa chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn kiếm chút bạc nuôi ra đình, biện pháp chính đáng khẳng định là không được.

Tần Kham nói không sai, lúc cầm đèn, mọi người vừa ăn cơm xong, Tần Kham đang rảnh rang ngồi uống trà Đỗ Yên tự tay pha thì Giáo úy ở ngoài viện bẩm báo, có khách bái phỏng.

Hai mắt Tần Kham sáng ngời, bỏ ngay chén trà xuống đi ra ngoài.

Giáo úy nói sai rồi, người tới không phải là khách, mà là hộ khách.

Từng lừa người đọc sách, lừa Cẩm Y vệ, cũng lừa Đông Hán, chỉ độc có quan văn là chưa lừa, đêm nay đối với Tần Kham mà nói là khiêu chiến mới, khiêu chiến nhân sinh nhiều một chút, cuộc sống sẽ phấn khích hơn.

Lừa quan văn rất kích thích, đương nhiên, loại chuyện này nếu làm không tốt, vậy chỉ có đường chết.

Đến bái phỏng Tần Kham chính là quan văn, tên là Hồng Đồ, là một chủ sự của Công bộ kinh sư, từ tên của hắn là có thể nhìn ra được, hắn là người rất có lòng cầu tiến.

Hồng Đồ cũng không biết Tần Kham, sở dĩ buổi tối đến bái phỏng hắn, là vì hắn hôm nay trên đường nghe thấy một lời đồn, đồn ràng có vị Cẩm Y vệ Thiên hộ rất có năng lượng, trên có thể thông thiên, dưới có thể nhập địa.

Hồng Đồ không quan tâm Tần Kham có thể nhập địa hay không, điều hắn để ý là Tần Kham có thể thông thiên hay không, có thông được tới Lại bộ hay không.

Đúng vậy, chế độ kinh sát, khiến cho người ta não lòng.

Bình phẩm Quan viên kinh sư dưới ngũ phẩm hoàn toàn do quan viên Lại bộ định đoạt, Hồng Đồ tuy rằng rất có lòng cầu tiến, nhưng đáng tiếc trong mấy năm thượng nhiệm có làm mấy việc hơi chọt dạ, Công bộ phụ trách kiến tạo công trình, trong đó có một hai công trình dính án tham ô có chút liên quan tới hắn, Hồng Đồ không biết kinh sát năm nay, quan viên Lại bộ trên lời bình về hắn có viết gì hay không, nếu lời bình không tốt, sang năm hắn cũng chỉ có thể thu thập chăn gối về nhà.

Hồng Đồ không muốn về nhà, hy vọng bức thiết của hắn là góp một viên gạch trong sự nghiệp xây dựng của Đại Minh, lặng lẽ kính dâng nhiệt lượng thừa.

Đây là mục đích Hồng Đồ bái phỏng Tần Kham, có chút mù quáng, nhưng loại kinh quan thất phẩm không có hậu trường và bối cảnh như hắn, nghe gió chính là mưa, người đã nhảy vào sông, cho dù thuận tay vớ được cọng cỏ cũng chỉ có thể lấy lấy để cứu mạng.

Hồng Đồ ngồi trong nội đường, vẻ mặt có chút khẩn trương, thỉnh thoảng giơ tay lên lau mồ hôi, nhìn người trẻ tuổi năm nay mới khoảng hai mươi này, thực sự là không có lòng tin đối với hắn cho lắm

"Tần. . . Tần Thiên hộ, ngươi thực sự quen biết quan viên Lại bộ?"

"Đương nhiên."

"Không biết ngài quen vị nào ở Lại bộ?" Hồng Đồ rụt rè thử hỏi.

Tần Kham không đáp lời, trong lỗ mũi như có như không hừ một cái.

Vẻ mặt Hồng Đồ càng xấu hổ, vội vàng nói xin lỗi.

Hắn biết mình đã phá hoại quy củ, mọi người không quen, chuyện mẫn cảm như vậy người khác sao có thể nói thật lòng với hắn?

"Như vậy, mấy ngày sau khi Lại bộ phê lời bình, xin Tần Thiên hộ nói giúp." Hồng Đồ là người biết quy củ, vừa nói vừa chỉ một một cái hộp hạ nhân mang bên ở trong viện, bên trong ước chừng có một hai ngàn lượng bạc.

Tần Kham thở dài, lắc đầu: "Hồng chủ sự, chuyện của ngươi có chút phiền toái, vụ án tham ô của Công bộ đó không có liên lụy, nếu muốn lời bình tốt, chỉ sợ không dễ dàng, lời xấu nói trước, nếu đến lúc đó ta không làm được gì cho ngươi, chỗ tiền này sẽ trả lại ngươi không thiếu một đồng, ngươi cũng chớ trách ta cầm tiền không làm việc."

Hồng Đồ liên tục gật đầu: "Vâng vâng, tất cả xin Tần Thiên hộ giúp đỡ."

Tần Kham cười như trấn an: "Ta sẽ tận sức, ngươi biết mà..."

Nói xong thần bí địa chỉ chỉ xà nhà trên đầu: ". . . Ta bên trên có người."

Hồng Đồ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn xà nhà, tuy rằng không nhìn thấy trên xà nhà rốt cuộc có ai, nhưng cảm thấy rất lợi hại.

Liên tục mấy ngày, Tần Kham bận rộn tiếp đãi những kinh quan đang lo sợ bất an này, những người này có đặc điểm rất phổ biến, nhát gan hơn nữa không có bối cảnh, nếu không cũng không thể lâm thời nước đến chân mới nhảy đi tìm một Cẩm Y vệ Thiên hộ hỗ trợ, Tần Kham xuống tay rất có chừng mực, quan viên trên lục phẩm tuyệt đối sẽ không tiếp đãi, để tránh tìm phiền toái cho mình.

Đỗ Yên mấy ngày nay một mực yên lặng một mực yên lặng quan sát, đến bây giờ cuối cùng cũng phẩm ra chút hương vị.

Nàng ta không đoán sai, tên hỗn trướng này quả nhiên đang lừa người.

" Ngươi ở Lại bộ thật sự có người?"

"Không, nửa người cũng không." Tần Kham lão bà trước mặt lão bà vẫn luôn thành thật.

Đỗ Yên mặt tái rồi: "Ngươi ngay cả bạc của người ta cũng cầm rồi, đến lúc đó không làm được thì sao?"

"Không làm được ta đương nhiên sẽ trả lại tiền cho người ta, làm người phải giữ thành tín." Tần Kham cười rất tự tin.

Đỗ Yên chán nản, nàng ta thật sự rất không hiểu, vị tướng công này đầu óc rốt cuộc thế nào.

Trong những ngày này, thu hoạch khá phong phú, bất tri bất giác không ngờ có hơn hai vạn lượng bạc, có thể thấy được các kinh quan Đại Minh chột dạ tới mức nào.

Đỗ Yên sợ tới mức tay phát run, bạc nhìn trắng trắng tròn tròn hiện giờ chất đầy gầm giường, nàng ta ngay cả đếm cũng không dám, giống như chúng nóng bỏng tay vậy.

Sự thật chứng minh Đỗ Yên quả nhiên là phụ đạo nhân gia, sự lo lắng của nàng ta có chút dư thừa.

Mấy ngày sau, kiểm tra đánh giá của Lại bộ kết thúc, có người vui có người sầu.

Mười lăm vị quan viên đưa bạc cho Tần Kham, trong đó có tám vị bị Lại bộ gạch tên, sang năm cuốn gói về nhà, bảy vị còn lại thì bình yên vô sự, tiếp tục làm kinh quan.

Bảy người Bình yên vô sự là dựa vào chính bọn họ vượt qua sóng gió lần này, có người kỳ thật cũng không kém như trong tưởng tượng của họ, ít nhất trong mắt quan viên Lại bộ vẫn rất có năng lực, bọn họ chỉ là không có lòng tin đối với bản thân mà thôi.

Vì thế Tần Kham làm một chuyện rất thành tín, hắn trả lại tiền không thiếu một xu cho tám vị bị gạch tên, bảy vị quan viên bình yên vô sự độ kiếp thành công còn lại thì bạc bọn họ đưa tất nhiên vui lòng nhận lấy.

Sau chuyện mấy vị quan viên độ kiếp thành công mang lễ vật tới cảm tạ Tần Kham, vô duyên vô cớ, Tần Kham lại phát tài.

Đỗ Yên bị thủ pháp lừa gạt liên tiếp của tướng công khiến cho hoa cả mắt, cho tới khi mọi việc xong rồi nàng ta mới hiểu, tức giận đến nỗi kẹp cổ Tần Kham mắng hắn hỗn trướng vô lại.

************************************************** *********

Tiểu công gia Từ Bằng Cử đến kinh sư.

Tần Kham đang trốn ở trong phòng đêm bạc, vẻ mặt hạnh phúc thì tùy tùng của Từ Bằng Cử mời Tần Kham tới một gian trà u nhã trong kinh sư.

Từ biệt mấy tháng, thấy Từ Bằng Cử Tần Kham kích động vạn phần, đây là bằng hữu chân chính hắn kết giao ở Giang Nam, bằng hữu này rất có hậu đạo, ngay cả bộ dạng ương ngạnh lỗ mũi hếch lên trời đó cũng lộ ra mấy phần đáng yêu.

Từ Bằng Cử hơi béo lên, không biết ở Nam Kinh ăn bao nhiêu mỹ vị, vừa thấy Tần Kham cũng hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt giống như một miếng pizza hình người lao về phía hắn, vui mừng nhảy nhót.

Hai người gặp mặt cũng không chắp tay thi lễ gì cả, cầm tay nhau cười to, sau đó ra sức vỗ vai đối phương.

Bên cạnh Từ Bằng Cử là một người trẻ tuổi dáng người hơi thấp, hoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc hoa lụa rất quý giá, thắt lưng treo đai ngọc, môi hồng răng trắng, tướng mạo có chút anh tuấn, đứng bất động bộ dạng rất trầm tĩnh, trong mắt lại tản mát ra mấy phần sắc thái bướng bỉnh.

Khí trường Chung quanh không thích hợp lắm, mấy tên trung niên nhân mặt trắng không râu đứng phía sau thiếu niên, trong quá trà không hề có khách khứa, hiển nhiên đã bị đuổi đi hết, bốn phía nhìn như không có ai, nhưng Tần Kham cảm thấy rõ ràng giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, có chút cảm giác rợn tóc gáy, hắn hoài nghi nơi này có phải có quỷ hay không.

Hôm nay Từ Bằng Cử ở trước mặt thiếu niên này lộ ra có chút câu thúc, chắc kinh sư không phải địa bàn của hắn, không dám ương ngạnh quá mức.

Vỗ vai Tần Kham, Từ Bằng Cử cười cười long trọng giới thiệu Tần Kham với thiếu niên: "Vị này trong thư viết cho ngươi ta có nhắc tới, thần côn huynh được điều nhiệm từ Nam Kinh tới kinh sư."

" Thần côn cái con em gái mày." Tần Kham không nhịn được mắng to, vẻ vui sướng khi thấy Từ Bằng Cử mất sạch.
Bình Luận (0)
Comment