Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 107

Bóng đèn đong đưa, đêm xuân thanh vắng.

Mõ gõ vang hai tiếng, đã là canh hai. Dưới ánh ến lay động như mưa, Đỗ Yên mặt đỏ bừng, áo khoác xanh đã không biết bị ném đi đâu, ngẩng đầu nhìn trộm Tần Kham một cái, Đỗ Yên lại vội vàng cúi đầu, tim bỗng đập mạnh, giống như có con nai con sắp nhảy ra, khóe miệng lại lặng lẽ vẽ ra một đường cong.

Tướng công dưới ánh nến... hình như cũng rất anh tuấn.

Lúc trước luôn mặt dày tinh vi mình phong lưu tuấn lãng cỡ nào, nhưng đêm nay dưới ánh nến, tướng mạo ngũ quan sớm đã khắc sâu vào trong xương tủy nàng của tướng công lại lộ rõ vẻ đặc biệt dễ nhìn, thì ra cũng không phải là tinh vi.

Đỗ Yên cảm thấy mình rất may mắn, gả cho một tướng công vừa có bản lĩnh vừa anh tuấn, đối đãi với mình lại ôn nhu... Có điều đêm nay tướng công háo sắc quá... Tim đập càng lúc càng nhanh, bởi vì Tần Kham đã lột áo ngoài của nàng ta, chỉ còn lại áo trong...

Trong đầu Đỗ Yên kêu ong ong, màng tai chỉ nghe được tiếng tim đập bùm của mình, như trống trận trên chiến trường, dồn dập mà trầm trọng, khiến nàng ta tâm hoảng ý loạn.

Khi tay Tần Kham chạm tái áo lót của nàng ta, bàn tay ấm áp giống như chuồn chuồn lướt nước đụng tới nụ hoa trước ngực, cả người Đỗ Yên run lên kịch liệt, giống như điện giật theo bản năng túm chặt áo, mặt đỏ lên nhẹ giọng cầu xin: "Tướng công, xấu hổ lắm, ta không chịu nổi, chúng ta... Chúng ta để lần sau..., được không?"

Tần Kham ôn nhu nói: "Nương tử, đây là nhân luân chi đạo, chu công chi lễ của vợ chồng, không làm không được, sau này, chúng ta cả đời đều sẽ như vậy, nàng nếu thẹn thùng, tương lai làm sao sinh con cho Tần gia ta? Tần gia ta hiện giờ chỉ có ta là độc đinh thôi..."

Vừa nghe thấy nhiệm vụ gian khổ khai chi tán diệp của nhà chống của mình, Đỗ Yên cuối cùng cắn răng một cái, cố nén sự e lệ, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên bi tráng mà thánh khiết, gả cho làm người làm vợ nếu ngay cả hoan hảo với phu quân cũng xấu hổ như vậy, tương lai làm sao sinh con cho tướng công?

"Tướng... Tướng công, ngươi tới đi, nhẹ thôi, mẹ ta bảo, lần đầu tiên rất đau... Ngươi đừng có mạnh quá." Đỗ Yên nói xong liền xấu hổ đến nhắm hai mắt lại, lông mi dài run run, lộ ra vẻ khẩn trương vạn phần.

Tần Kham mỉm cười, trong lòng không khỏi nhu ý ngàn vạn, cưới được lão bà tốt như vậy, hắn sao nỡ làm nàng ta đau?

Tay nhẹ nhàng xoa cặp vú thánh khiết đó, ve nặn qua lớp áo mỏng, cảm thụ sự mềm mại trong ở lòng bàn tay, trong mắt Tần Kham dần dần lộ ra đóm lửa tình dục, thấy Đỗ Yên nhắm mắt lại, thân hình run nhè nhẹ, bộ dạng xấu hổ đến muốn ngất đi, Tần Kham cười khẽ, đùa dai dùng hai ngón tay kẹp lấy một nụ hoa, cong tay búng nhẹ một cái 

"A!" Đỗ Yên bỗng dưng chịu kích thích như vậy, sợ tới mức từ trên giường bật dậy.

Két.

Cửa phòng ngủ mở ra, Liên Nguyệt mặc yếm hồng dụi đôi mắt nhập nhèm đứng ở cửa, ngáp dài: "Chủ mẫu vì sao lên tiếng vậy? Là muốn đi tiểu à? Tỳ nữ giờ mang bô vào hầu hạ chủ mẫu..."

Cả phòng đang kiều diễm xuân tình, bị tiểu nha đầu phá sạch.

Tần Kham đang định đề thương lên ngựa chém giết thì lập tức giống như bị kẻ địch bắn lén, thở dài một tiếng, vô lực nằm trên người Đỗ Yên, không còn không khí, đêm nay xem ra lại ngâm nước nóng rồi.

Tiểu nha hoàn có cần chuyện nghiệp vậy không? Chuyện phòng the của Lão gia ngươi cũng quản à?

Đỗ Yên bị Tần Kham đè lên người cười một tiếng như trút được gánh nặng: "Liên Nguyệt, ngươi ngủ đi, chủ mẫu vừa rồi... Vừa rồi mơ thấy ác mộng."

"Ồ..." Liên Nguyệt dụi mắt xoay người trở lại gian ngoài tiếp tục ngủ.

Trong màn hồng, vẫn có thể thấy được Đỗ Yên còn xấu hổ đỏ mặt, vẻ mặt lại tự nhiên hơn rất nhiều, răng trắng cắn chặt môi dưới, không ngờ lộ ra mấy phần phong tình quyến rũ trước kia chưa từng có.

Tần Kham hứng trí bừng bừng lại trèo lên bộ ngực cao vút của nàng ta: "Nương tử, chúng ta tiếp tục đi, lúc nãy mới là màn dạo đầu."

Đỗ Yên gạt tay hắn ra, sẵng giọng: "Tiếp tục cái gì, người ta vừa rồi tâm lý còn có chút ý tứ, nhưng bị tiểu nha đầu phá sạch rồi, tướng công, để qua mấy ngày nữa rồi tính, đêm nay ngủ trước đã."

Tần Kham thở dài, chuyện này, không khí rất trọng yếu, tư tưởng cũng rất trọng yếu, không thể cưỡng cầu.

Hai người nằm song song, thật lâu sau..."Nương tử, khó chịu quá."

"Vậy phải làm sao?"

"Tướng công dạy nàng ngũ long ôm cọt nhé..."

Trời sáng, Tần Kham lười biếng duỗi lưng, thoải mái thở hắt ra, Liên Nguyệt Liên Tinh lập chí làm tốt nô tỳ làm tốt hầu hạ lão gia và chủ mẫu mặc quần áo, bưng tới nước ấm cho lão gia và chủ mẫu rửa mặt, hơn nữa chỉ huy mấy tiểu nha đầu vừa mua cho nội viện bắt đầu quét nhà.

Ngược lại với Tần Kham thần thanh khí sảng, sắc mặt Đỗ Yên có chút tức giận, thỉnh thoảng dùng đôi mắt xinh đẹp hung hăng lườm hắn một cái, lại bất giác xoa xoa bàn tay hơi đau nhức.

Tối hôm qua quá trình dạy công phu hơi dài, dù là Đỗ Yên với căn cơ công phu tuyệt hảo cũng có chút ăn không tiêu.

Mặt lơ đãng nỏi lên hai rặng mây đỏ, Đỗ Yên cắn môi dưới, nghĩ lại mà bật cười ra tiếng.

Tướng công nói hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử, sống hai mươi năm vẫn là gà tơ.. Gà tơ mà sao biết nhiều trò thế? Dùng đủ cách tra tấn người ta cả nửa đêm... Rửa mặt ăn sáng xong, Tần Kham nhàn nhã ngồi trong sân sưởi nắng, cầm một phần công báo triều đình đọc, vốn võ quan không có tư cách xem công báo, có điều cái thứ công báo này cũng không phải là hiếm lạ gì, trong kinh sư cho dù quan văn phẩm cấp thấp cũng đều có một bản, Tần Thiên hộ muốn xem, Đinh Thuận bọn họ tất nhiên có biện pháp kiếm được.

Tần Kham là người có ý tưởng, trong triều đình Đại Minh có hướng đi gì, hắn từng thời khắc phải chú ý, chờ cơ hội để lên cao.

Sắp tới giờ mão, Tần Kham cũng không vội tới Thiên hộ sở, gần đây kinh sư thái bình, không có đại sự gì, trước đó vài ngày mười bách hộ phía dưới cuối cùng cũng bắt đầu giao nộp bạc bình an cho Tần Kham, mười Bách hộ sở, Tần Kham lấy ba thành, tổng cộng được hơn hai nghìn lượng bạc, thu nhập khá dày. Tần gia càng lúc càng giàu có, hiện giờ Đinh Thuận đã dưới sự căn dặn của Tần Kham, bắt đầu đi khắp thành tìm nhà.

Cho tới khi giờ mão qua, Tần Kham mới đứng lên, lười biếng chuẩn bị tới Thiên hộ sở.

Lúc này có hạ nhân đến bẩm báo, nói có vị thái giám cầu kiến.

Tần Kham ngẩn người, trong ấn tượng thì mình không có qua lại thái giám, thái giám nào cản gan tới tìm hắn? Không biết Tần Thiên hộ vừa lừa Đông Hán Hán công à?

Tới tiền viện, Tần Kham phát hiện cầu kiến hắn rõ ràng là thái giám thiếp thân Cốc Đại Dụng của Chu Hậu Chiếu, tương lai là một trong bát hổ nội cung.

Tướng mạo Cốc Đại Dụng có chút bình thường, nhưng khi cười lên thì tạo cho người ta một loại cảm giác được coi trọng sùng kính, cũng không biết hắn ngầm soi gương luyện nụ cười này bao nhiêu lần, mới khiến Chu Hậu Chiếu đối với hắn có vài phần kính trọng.

Kỳ thật cạnh tranh trong cung đình so với triều đình còn tàn khốc hơn, kịch liệt hơn, bệ hạ chỉ có một đứa con trai, ai cũng biết hoàng đế Đại Minh tương lai tất nhiên trừ trừ Chu Hậu Chiếu ra không còn có thể là ai khác ra thì không thể là ai khác, cho nên không hề băn khoăn bỏ tiền cược, nếu lúc rồng được ngủ được Thái tử điện hạ nhìn trúng, điều đến thị bên cạnh hắn, dần dần ở chung tất có tình cảm chủ tớ, tương lai Thái tử đăng cơ, những bộ môn có quyền lực như ti lễ giám chưởng ấn cung đình, bỉnh bút, ngự mã giám đoàn doanh cùng với Đông Hán còn sợ không có phần mình à? Đừng nhìn hiện tại chỉ là nhân vật nhân vật cúi đầu khom lưng trong cung, tương lai phong thuỷ luân chuyển, ngày hô phong hoán vũ của bọn họ cũng sẽ tới.

Tần Kham nhìn vẻ mặt hòa khí của Cốc Đại Dụng, trong lòng đại khái minh bạch, có thể ở trong ngàn vạn thái giám được chọn lựa đến thị hầu bên cạnh Thái tử điện hạ, tất nhiên tất nhiên đã trải qua một phen cạnh tranh tinh phong huyết vũ, mới có ngày hôm nay, người này tất nhiên không thiện lương vô hại như vẻ ngoài của hắn.

Sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ, bát hổ trước kia khi còn ở đông cung rất rụt rè, thận trọng từ lời nói đến việc làm, khí diễm dần dần trở nên kiêu ngạo,, đặc biệt sau khi nắm đại quyền ti lễ giám, ngự mã giám, đoàn doanh thì càng bừa bãi, một lòng một dạ trả thù xã hội, trả thù đại thần, có điều Cốc Đại Dụng lúc này vẫn chỉ là thái giám thị hầu bên cạnh Thái tử, trong cung đình không có địa vị không có quyền lực, đương kim thiên tử Hoằng Trì đế lại anh minh, cho nên thái độ của Cốc Đại Dụng vẫn rất khiêm tốn.

Vừa thấy Tần Kham đi ra, Cốc Đại Dụng liền tươi cười thở dài: "Tần Thiên hộ, Tạp gia chờ ngươi đến khổ, ôi, ngươi sao không tới Thiên hộ sở nội thành điểm danh, Thái tử gia đang ở Thiên hộ sở chờ ngươi đó."

Tần Kham thất thần: "Thái tử điện hạ tới Thiên hộ sở làm gì?"

"Đương nhiên là muốn gặp ngươi rồi, là muốn nói chuyện với ngươi." Nụ cười của Cốc Đại Dụng làm hiện ra đầy nếp nhăn, dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn, lộ ra mấy phần thân mật.

Tần Kham vừa nghĩ tới tính tình của Chu Hậu Chiếu trên chiếu bạc, không khỏi nhíu mày: "Lại muốn đánh bài? ngại quá, làm phiền Cốc công công về nói với điện hạ, thần không làm được."

Lần trước bị Chu Hậu Chiếu dọa, nhất thời không có phản ứng, sau khi trở về thì dần dần nghĩ thông, kỳ thật Chu Hậu Chiếu chỉ là hổ giấy, hắn hiện tại chưa đăng cơ, hơn nữa bởi vì là nhi tử duy nhất của bệ hạ, được thiên hạ trọng vọng, nội các, chiêm sự phủ và các học sĩ dạy hắn đọc sách quản hắn rất chặt, hắn nếu dám vô duyên vô cớ ngược sát Cẩm Y vệ Thiên hộ, sẽ thuộc về phạm vi quản giáo không nghiêm, đại kị của nhân quân, các ngự sử ngôn quan sẽ không bỏ qua cho hắn, hiện giờ quan hệ quân thần sớm đã dần dần bắt đầu phát triển theo phương hướng ngang hàng, Chu Hậu Chiếu không có gan làm ra chuyện điên cuồng như vậy, cho nên Tần Kham cự tuyệt không hề có áp lực.

Cốc Đại Dụng hiển nhiên không ngờ trên đời này có người dám cự tuyệt Thái tử điện hạ triệu kiến, không khỏi ngây ra, sau một thoáng thì lúng ta lúng túng nói: "Cái này... thế không hay rồi? Tần Thiên hộ, đây chính là Thái tử điện hạ tương triệu đó."

Tần Kham thở dài: "Thái tử cũng phải giảng đạo lý, đánh bài chỉ có thể thắng không thể thua, sau này hắn triệu ai thì người đó cũng chẳng muốn gặp."

Cốc Đại Dụng cười khổ nói: "Kỳ thật tính tình của điện hạ rất tốt, chỉ là khi đánh bài thì có chút nóng nảy, hơn nữa lúc này điện hạ gặp ngươi cũng không phải vì bài bạc."

Vừa nghe không phải bài bạc, Tần Kham yên tâm, ngẫm lại thấy thực sự không thể không nể mặt Chu Hậu Chiếu được, một năm sau hắn thành đại lão bản của mình rồi.

Không thể lập dị được, người lập dị bình thường đều không có kết quả tốt.

Vì thế Tần Kham quyết định đi gặp Thái tử điện hạ, có điều vẫn có chút lo lắng: "Cốc công công, tâm tình của Thái tử điện hạ hôm nay như thế nào?"

"Không tồi."

"Đã ăn sáng chưa? Khụ, ta nghe nói tính tình của người chưa ăn sáng có chút không tốt."

"Ăn rồi, bữa ăn hàng ngày của điện hạ vẫn luôn đúng giờ."

"Có cười không? Cười có tươi không? Có sáng lạn không? Không phải cười âm hiểm chứ?"

Chóp mũi Cốc Đại Dụng đổ mồ hôi: "... Khá sáng lạn."

Tần Kham yên tâm, lộ ra nụ cười mỉm.

"Tần Thiên hộ, theo Tạp gia đi theo, điện hạ chờ lâu dễ bực lắm. ngài còn muốn hỏi gì không?"

"Còn một câu hỏi cuối cùng."

"ngài hỏi đi."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Ngươi có luyện qua Quỳ Hoa Bảo Điển không?"

". . ."
Bình Luận (0)
Comment