Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 110

Dũng sĩ chân chính phải có gan lao vào máu tươi lâm li, nam nhân thực sự phải có gan gánh vác tai họa do lão bà gây ra, cho dù lão bà chọc thủng trời, nam nhân cũng nên giống như Nữ Oa cẩn thận tỉ mỉ khâu lại.

Đã triệt để đắc tội với Thọ Ninh Hầu rồi, Tần Kham đang chờ sự trả thù của hắn, phiền toái tránh không được thì không cần phải tránh nữa, cứ an tâm chờ đợi sự phát triển của tình thế, lo lắng trước khi tai họa đến là thừa thãi.

Sau khi Tần Kham hảo ngôn hảo ngữ dỗ Đỗ Yên đi xuống, vẫn hung hăng tét cho nàng ta mấy cái vào mông, Đỗ Yên vừa thẹn vừa giận, ôm mông thở hồng hộc lườm Tần Kham, Tần Kham lấy ra uy nghiêm của chủ nhà, không chút yếu thế lườm lại, Đỗ Yên dưới bá khí cường đại của hắn cuối cùng đành chột dạ thu cờ cất trống.

Chuyện nào ra chuyện đấy, Tần Kham tét nàng ta mấy cái là vì hành vi ác liệt lên nóc nhà bóc ngói ném xuống, bóc ngói là phải đánh, đây là quy củ truyền xuống nghìn năm qua của cổ nhân, không liên can tới việc nàng ta gây họa.

Phiền toái không tránh được thì cũng không thể giơ cổ ra cho người ta chém, Tần Kham lập tức ra lệnh cho Đinh Thuận dẫn theo thủ hạ tin cậy đưa Đỗ Yên và các la lị ra nông gia ngoại ô kinh sư ở. Đỗ Yên và Liên Nguyệt Liên Tinh khóc tới sống chết không chịu đi, Tần Kham không thể không lại nổi giận, các nàng mới ủy khuất lên xe ngựa.

Nhìn theo xe ngựa rời khỏi, trong mắt Tần Kham là một mảng lạnh lùng.

Viện tử này, sắp trở thành trung tâm của gió lốc, nam nhân cho dù không thể để vợ con có hưởng hết vinh hoa thì ít nhất cũng nên bảo hộ cho họ không bị thương tổn. Cái gì nên đến sẽ phải đến.

Khi Tần Kham tự mình đánh gia phó của phủ Thọ Ninh Hầu đã dự liệu được, loại quốc thích có hoàng đế hoàng hậu chống lưng như Thọ Ninh Hầu, người hoặc vật mà hắn muốn đoạt tất nhiên là phải đoạt được, huống chi đánh gia phó của hắn thì chẳng khác nào đánh vào mặt hắn, mặt của Hầu gia không phải tùy tiện để một Thiên hộ nho nhỏ đánh.

Sự trả thù của Thọ Ninh Hầu rất nhanh cũng rất trực tiếp, khi Đinh Thuận vừa về bẩm báo với Tần Kham đã đưa phu nhân tới địa phương an toàn, ngoài sân truyền đến tiếng ầm ĩ, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng hét thảm.

Đinh Thuận ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt biến đổi, cầm đao không nói gì liền xông ra ngoài.

Tần Kham mặt không biểu tình khoanh tay đứng trong sân. Trong đầu vận chuyển cấp tốc.

Đi tới thế giới này lâu rồi, rất nhiều nguy nan và phiền toái đều là dựa vào trí tuệ của mình mà hóa giải, hắn hy vọng lúc này mình có thể nghĩ ra một biện pháp để vượt qua nguy nan lần này.

Ngoài viện tiềng ồn ào càng lúc càng lớn, mồ hôi trên mặt Tần Kham chảy xuống từng giọt, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp, chuyện tới quá đột nhiên, căn bản khiến người không thể phản ứng. Tần Kham tuy nói sống hai đời người, nhưng mà cuối cùng cũng không phải người vạn năng, lúc này thực sự không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nào để hóa giải xung đột.

Khi ngoài sân vang lên tiếng kêu thống khổ của Đinh Thuận, sắc mặt của Tần Kham cuối cùng cũng thay đổi, giậm chân xông ra ngoài.

Trí tuệ và mưu kế không thể giải quyết được tất cả nguy nan, trên đời này luôn có những chuyện khiến cho người ta tránh cũng không thể tránh, không thể không lấy cứng chọi cứng, chuyện trước mặt cũng vậy, một khi đã như vậy. Vậy thì liều đi, mỗi lần đều dựa vào thông minh vặt vượt qua, chắc ông trời cũng nhìn không vừa mắt.

Hít sâu một hơi. Tần Kham định cất bước ra ngoài thì lại nghe đại môn ầm một tiếng bị người ta đá văng.

Một nam tử trung niên mặc áo dài thêu hoa màu đen đi vào, nam tử diện mạo bình thường, da ngăm đen, ánh mắt hung ác lộ ra mấy phần gian tà, giống như cố ý khoe khoang sự giàu có, hai tay cố ý mà như vô tình giao nhau đặt trước cái bụng phệ, mười ngón tay có tới sáu ngón đeo nhẫn vàng và nhẫn phỉ thúy, mặt nhẫn cực lớn cơ hồ che kín cả ngón tay thô to của hắn. Hình tượng nhà giàu mới nổi Điển hình.

Thần thái cũng rất giống Từ Bằng Cử, đi không thèm nhìn đường, lỗ mũi nghếch lên trời cực kỳ cao ngạo, thần thái ngang ngược đồng dạng, nhưng Từ Bằng Cử làm ra thì lộ ra mấy phần đáng yêu. Người này thì lại khiến người ta phản cảm.

Tần Kham trong lòng sáng như gương, hắn biết, vị này đại khái chính là Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh trong truyền thuyết, tên rất êm tai, nhưng người thì có chút phá hoại. Bất luận diện mạo hay là khí chất đều là lưu manh du côn mười phần, không có lúc nào là không khiến người ta mắng cha mẹ hắn khi chế tạo hắn chỉ chú trọng khoái cảm, không chú trọng chất lượng.

Ngay sau đó, Tần Kham liền nhìn thấy một màn khiến hắn phẫn nộ dị thường.

Phía sau Trương Hạc Linh, một đám gia phó đả thủ áp giải mấy người tiến vào, cầm đầu rõ ràng là Đinh Thuận, má phải sưng húp, khóe miệng không ngừng chảy máu, hốc mắt thâm quầng, cúi đầu vô lực lắc lư, hai gã ác phó một tả một hữu giữ hắn, không cho hắn ngã xuống đất, mấy tên bộ hạ cũ từ Nam Kinh dắt tới cũng bị thương không nhẹ, vây quanh ở đám ác phó này đều là bộ hạ cũ từng tham dự Sùng Minh chi chiến với Tần Kham, mọi người vẻ mặt phẫn nộ,tay nắm chuôi đao đã rục rịch.

Trương Hạc Linh ánh mắt ngạo nghễ đảo qua, cao giọng nói: "Đám quân hộ thối Các ngươi, xem ai dám động nào! Cẩm Y vệ thì hay à? Ta chính là đệ đệ của đương kim hoàng hậu, thiên tử khâm phong Thọ Ninh Hầu, dám động thủ với ta, không sợ bị tru di à? A Phi!"

Trong mắt Tần Kham phun ra lửa giận, tay đút trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười.

"Thì ra là Thọ Ninh Hầu, kính đã lâu. Hầu gia có gì bất mãn thì cứ nhắm vào ta đây này, lấy mấy tên quân hộ không nên thân ra trút giận, truyền ra lại khiến người ta chê cười Hầu gia không có tiền đồ, hạ quan vì thanh danh của Hầu gia, xin Hầu gia giơ cao đánh khẽ, thả người đi."

Cái mặt đang ngửa lên trời của Thọ Ninh Hầu lúc này mới hơi hạ thấp xuống một chút, ánh mắt nhìn thẳng với Tần Kham, giống như lúc này mới thấy Tần Kham.

Mắt hơi nhíu lại, Thọ Ninh Hầu cười lạnh nói: "Vị này chắc là Thiên hộ nội thành? Chỉ huy sứ Mưu Bân của các ngươi thấy ta cũng phải chủ động vái chào, ngươi cảm thấy ngươi lớn hơn Mưu Bân à?"

Thở dài thở dài: "Ta đương nhiên không lớn hơn Mưu soái, chỉ có điều thắt lưng của ta có bệnh, không biết vì sao mà không cúi được."

Nụ cười của Thọ Ninh Hầu càng lạnh lùng: "Thắt lưng và chân quá cứng là vì ngươi còn trẻ quá, chưa thấy qua thế đạo như thế nào, đứng thẳng quá thì sẽ chết nhanh đó."

Tần Kham cười rất sáng lạn: "Thì ra Hầu gia không ngờ biết xem bệnh, hay là nhờ Hầu gia xem giúp cho hạ quan, xem bệnh ở lưng và chân ta có chữa được không?"

"Đương nhiên có thể rồi, chỉ cần bị người ta bẻ một cái, sau này lưng và chân sẽ mềm ngay." Thọ Ninh Hầu cười gằn.

Dư quang khóe mắt nhìn Đinh Thuận đang cúi đầu, vô lực xụi ra đó, miệng mũi từng giọt máu tươi chảy xuống, vây quanh đám ác phó này tất cả đều là bộ hạ cũ lúc trước, mọi người vẻ mặt phẫn nộ tới vặn vẹo, đều dùng mắt nhìn Tần Kham, tim Tần Kham đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Đây đều là huynh đệ cùng nhau đồng sinh cộng tử, đối với hắn rất trung thành và tận tâm và trung thành và tận tâm.

Kỳ quái là Tần Kham vẫn cười rất sáng lạn, rất ngọt.

"Nếu Hầu gia giỏi trị lưng và chân, hạ quan cả gan xin Hầu gia giở diệu thủ? Cũng xin Hầu gia nhìn rõ, một Thiên hộ nho nhỏ như hạ quan lưng có phải dễ bị người ta bẻ gãy không."

"Ha ha, trị cái là tốt thôi, nhân lúc ngươi còn trẻ trị đi, bằng không để bệnh càng lúc càng nghiêm trọng, sợ nguy hiểm tới tính mạng."

Thọ Ninh Hầu mắt híp lại thành một đường chỉ, Trong mắt hung quang lấp lánh.

Hai người đàm tiếu nhân gian, sát khí đột phát.

Trầm mặc một lát, một ác phó của hầu phủ đột nhiên xuất thủ, một quyền hung hăng đấm vào huyệt Thái Dương của Tần Kham.

Tần Kham nghiêng đầu né, giơ đầu gối lên thúc vào hạ thân tên ác phó, ác phó kêu thảm một tiếng, ôm hạ thể lập tức quay cuồng kêu rên.

Sống hai đời rất ít đánh nhau, nhưng Tần Kham vừa ra tay tất nhiên độc ác âm ngoan, chuyên tấn công chỗ yếu nhất của kẻ địch.

Không thể không nói. Vô luận động não hay là động thủ, Tần Kham đều rất đáng sợ.

Một cái thúc gối, Tần Kham quay đầu nhìn mọi người ngạc nhiên đứng yên trong viện. quát bộ hạ đang vây quanh ác phó hầu phủ: "Còn chưa động thủ à, chờ ai nữa?"

Chúng thuộc hạ ngẩn người, tiếp theo thì vui mừng quá đỗi, tức giận và uất nghẹn nén nhịn hồi lâu cuối cùng cũng được phát tiết.

Nhìn Đinh Thuận đang hấp hối cũng đột nhiên trở nên phấn chấn, nhấc vỏ đao dắt ở thắt lưng đột nhiên nện xuống, tên ác phó đang đỡ hắn lập tức bị đánh ngã.

Trong viện là những tiếng hét thảm, ác phó dù sao cũng chỉ ỷ quyền thế của hầu phủ, một khi có người không để quyền thế trong mắt. Động thủ căn bản không phải đối thủ của các Cẩm y Giáo úy đã tham gia chiến tranh chính thức này.

Vài ba hiệp qua đi, hai mươi gia phó Thọ Ninh Hầu mang đến không lăn tăn nằm đầy đất.

Khuôn mặt Thọ Ninh Hầu vặn vẹo tới cực độ, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm Tần Kham, điềm nhiên nói: "Họ Tần, ngươi thực sự dám động thủ. Tốt lắm."

Tần Kham cười khẩy: "Xem ra bản lĩnh trị lưng và chân của Hầu gia thiếu mấy phần hỏa hậu rồi, lưng và chân của hạ quan có tật xấu là rất cứng, ngài vẫn phải chịu bó tay."

"Tần Thiên hộ, ngươi có biết hậu quả hôm nay không?"

"Thanh danh một đời của Hầu gia lại bị gia phó nhà ngươi phá hỏng rồi. Hạ quan giúp Hầu gia quản giáo mấy con chó dữ trong phủ mà thôi, có thể có hậu quả gì? Kỳ thật Hầu gia nên cảm tạ ta mới đúng."

Thọ Ninh Hầu tức giận đến cả người run run, chẳng buồn để ý tới gia phó đang nằm trên mặt đất kêu rên, nhấc ngón tay đeo đầy nhẫn vàng lên, chỉ vào Tần Kham nói: "Hay, hay cho một tên Thiên hộ mỏ nhọn ra tay âm ngoan, ngươi đã có gan lớn, không ngại động tới ta thử xem? Hôm nay ta nói rõ cho ngươi hay, Thiên hộ của ngươi làm không được nữa rồi, nhân mã của kinh vệ Chỉ huy sứ ti lập tức sẽ tới, một Thiên hộ cỏn con như ngươi dám ở kinh sư chọc ta, bản hầu cho ngươi vào ngục."

Khi nói chuyện, ở cửa quả nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hơn trăm quân sĩ thân mặc cẩm bào màu đỏ như thủy triều ùa vào, thấy hiện trường là một mảng hỗn độn, người hầu của Thọ Ninh Hầu nằm đầy đất, các quân sĩ đều vây bộ hạ và Tần Kham lại.

Tim Tần Kham trầm xuống, Kinh vệ Chỉ huy sử ti, vừa hay là thủ trưởng trực thuộc trên danh nghĩa của Cẩm Y vệ, dùng kinh vệ bắt Tần Kham hắn, cũng là sư xuất hữu danh.

Thọ Ninh Hầu này cũng không phải ngu xuẩn, trước chuyện đã bắn tiếng cho Kinh vệ Chỉ huy sử ti, hắn hôm nay tới đây là định bắt Tần Kham, bất luận Tần Kham đột thủ hay không, kết quả đều như nhau.

Tần Kham và các thủ hạ đứng yên bất động, bọn họ dám đánh người của phủ Thọ Ninh Hầu, nhưng không dám động thủ với kinh vệ, động thủ một cái là phạm thượng, khi đó chẳng ai bảo vệ được hắn.

Thọ Ninh Hầu thấy quân sĩ kinh vệ tiến vào, thần sắc vừa rồi hơi hoang mang lập tức trở nên càn rỡ, ngửa mặt lên trời mỉm cười hai tiếng: "Tần Kham, nói thật cho ngươi hay, đôi song sinh nhà ngươi ta có chắc rồi! Ngươi ngồi trong đại lao thì có thể làm gì được ta? Ngươi không phải vẫn muốn đánh ta sao? Ngươi đánh đi, có gan thì đánh vào mặt ta đây này..."

Nói chưa xong thì trong mắt Tần Kham hiện lên một tia tàn ác, đột nhiên thúc đầu gối vào bụng Thọ Ninh Hầu, sau đó đấm móc hắn từ trái sang phải, từ phải sang trái, vừa đánh vừa mắng: "Ta đ*t em ngươi , chị ngươi ! Đồ cặn bã nhà ngươi! Mẹ ngươi sao lại sinh ra thằng chó như ngươi."

Thọ Ninh Hầu bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh cho oa oa hét thảm, đợi cho các quân sĩ kinh vệ có phản ứng kéo Tần Kham ra thì đầu của Thọ Ninh Hầu đã bị đánh thành đầu heo.

Tần Kham bị quân sĩ quặp hai bên, thở hổn hển, sau đó khôi phục phong độ chỉ có thư sinh mới có, dùng một loại vẻ mặt rất vô tội nói: "Mọi người đều nghe thấy, là Hầu gia thịnh tình mời ta đánh, tuy nói yêu cầu của Hầu gia quả thật ta cả đời ít thấy, có điều Đại Thiên Thế Giới không gì không có, tồn tại tức là hợp lý."

Một trung niên nhân bộ dạng như kinh vệ bách hộ tiến lên vỗ vỗ vai Tần Kham, khuôn mặt cổ quái mà vặn vẹo.

"Tần Thiên hộ, theo chúng ta tới đại lao kinh vệ chơi một chuyến, lúc này ngươi rất phiền toái, vốn không muốn bắt ngươi, có điều ngươi vừa rồi nói muốn đ*t tỷ tỷ hắn, tính chất so với đánh Thọ Ninh Hầu còn nghiêm trọng hơn, không thể không khen ngươi một câu, ngươi thực sự có gan.
Bình Luận (0)
Comment