Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 146

"Thần, Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham, phụng chiếu vào cung diện thánh." Tần Kham ở ngoài ngự thư phòng chắp tay nói với hoạn quan trị thủ.

Hoạn quan thờ ơ liếc hắn một cái, xoay người vào ngự thư phòng, rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh âm bén nhọn của hoạn quan.

"Bệ hạ tuyên Tần Kham yết kiến."

Tần Kham cúi đầu kính cẩn đi vào thư phòng, vừa vào cửa liền cảm thấy ấm áp, bốn chậu than đã khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân, Hoằng Trì đế mặc long bào, ngôi sau thư án, sắc mặt hắn rất không tốt, thỉnh thoảng lại che miệng lại ho khan hai tiếng.

Miệng Chu Hậu Chiếu thì không biết nhét đồ ăn gì, răng không ngừng cắn, ngồi ghế bên cạnh Hoằng Trì đế, hai cái đùi rất không an phận lắc tới lắc lui, thấy Tần Kham tiến vào, trên mặt Chu Hậu Chiếu lộ ra nụ cười, bảo hoạn quan mang một mâm đồ ăn tới cho Tần Kham, cười rất hàm hồ: "Tần Kham, mau tới ăn cái này đi, bánh hoa quế Giang Nam tiến cống đấy, ngon lắm."

Hoằng Trì đế và Tần Kham đồng thời lộ ra một nụ cười khổ.

Tính tình này của Đông cung... Tương lai làm hoàng đế, chỉ bằng vào dáng vẻ không nghiêm túc này, không biết sẽ phải nghe bao nhiều lời mắng của các các đại thần.

"Thần đa tạ điện hạ, thần không đói bụng..." Tần Kham cười khổ chắp tay.

Chu Hậu Chiếu mất hứng, cảm thấy Tần Kham cô phụ hảo ý của hắn, vì thế từ trên ghế bật dậy, cầm một cái bánh đưa tới bên miệng Tần Kham: "Bảo ngươi ăn chứ không hỏi ngươi đói hay không, ngon lắm, ngươi thử đi."

Thái tử nhiệt tình như vậy, Tần Kham đành phải há miệng tiếp, chắp tay mơ hồ không rõ đa tạ: "Đa tạ điện hạ..."

Hoằng Trì đế khụ hai tiếng, chậm rãi nói: "Tần Kham, Thái tử tiến cử với trẫm, nói ngươi là người có bản lĩnh có biện pháp."

Tần Kham vừa nghe thấy câu này thì trong đầu ong ong.

Lại bị Chu Hậu Chiếu chơi rồi!

Thật sự muốn ở trước mặt cha hắn đánh thằng nhóc này một trận.

"Thái tử tán thưởng, thần hổ thẹn không dám nhận."

Hoằng Trì đế mỉm cười: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, trẫm cũng vui vì Đại Minh ta nhân tài đông đúc, ngươi đừng khiêm tốn."

"Thần... thực sự không khiêm tốn!" Trán Tần Kham đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Chu Hậu Chiếu ở bên cạnh cười vô tâm vô phế, Hoằng Trì đế không chú ý tới sắc mặt khó coi của Tần Kham, nói thẳng: "Hôm nay chuyện của Thọ Ninh Hầu và Lý Mộng Dương, chắc ngươi cũng nghe nói, Lý Mộng Dương đã bị bỏ tù. Thọ Ninh Hầu... Khụ, bị trẫm hạ chỉ răn dạy, đóng cửa tự kiểm điểm, các đại thần trong triều đối với việc này rất có dị nghị, Tần Kham, ngươi cho rằng thế nào?"

"Hồi bệ hạ, thần chỉ là võ quan Cẩm Y vệ, đại sự trong triều đình thần không dám nghị luận. Tóm lại, tất cả quyết định của bệ hạ đều chính xác, bất kỳ ý chỉ nào của bệ hạ, thần cứ quán triệt chấp hành, tuyệt chẳng buồn để ý tới đúng sai."

Thần sắc của Hoằng Trì đế rất vui, lời nói của Tần Kham nói rất thẳng, thậm chí có chút không biết xấu hổ, nhưng những lời này lại đi vào tâm khảm của Hoằng Trì đế, văn võ cả triều trăm miệng một lời phản đối, sớ hạch tội quở trách như tuyết chất đống, Hoằng Trì đế đang cảm thấy mình bốn bề thọ địch, không được ai giúp. Một Thiên hộ Cẩm Y vệ nho nhỏ không ngờ không chút do dự đứng ở bên hắn, ít nhiều cũng khiến Hoằng Trì đế có chút cảm động.

Hoằng Trì đế trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Chuyện này quả thật là trẫm làm sai, ngươi đừng sợ, trẫm không phải bạo quân, sẽ không vì lời nói nghịch ta mà trị tội đâu."

Do dự một lúc, Hoằng Trì đế vẫn quyết định ở trước mặt ngoại thần Tần Kham này thừa nhận sai lầm của mình, chuyện này nếu bắt hắn giải quyết thì đầu tiên phải nói rõ thái độ của mình. Tự nhận sai lầm ngươi chẳng sao, nhưng vừa phải chiếu cố tâm tình của các đại thần, vừa phải hoàng hậu tâm tình của hoàng hậu, đây mới là chuyện khó, nếu thái độ của hắn còn chưa rõ ràng. Rất có thể sẽ dẫn tới Tần Kham hiểu lầm ý tứ của hắn,khiến chuyện càng lúc càng gay.

"Thọ Ninh Hầu cấu kết nha môn diêm đạo kinh sư bán diêm dẫn, gian thương mua năm phân bạc một dẫn, tư diêm liền thành quan diêm (diêm là muối), vụ án này đã làm hỏng diêm pháp của Đại Minh ta. Khiến quốc khố tổn thất rất lớn, giá muối dân gian bị gian thương đẩy lên, có thể nói là tội ác tày trời..." Hoằng Trì đế nghiêm mặt chậm rãi nói: "Tần Kham, trẫm hôm nay gọi ngươi vào cung là muốn ngươi giải quyết chuyện này, ngươi có biện pháp gì không?"

Mí mắt Tần Kham giật giật, chuyện này nhìn thì đơn giản, kì thực là rút giây động rừng, không nói đến sau lưng gian thương có bao nhiêu thế lực và bối cảnh, chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt ngoài cũng rất phiền toái rồi, mặt mũi của các đại thần, mặt mũi của Thọ Ninh Hầu, mặt mũi của hoàng hậu, cùng với mặt mũi của bản thân Hoằng Trì đế.

Nhiều mặt mũi như vậy xung đột với nhau, vô luận như thế nào cũng không thể cả nhà đều vui được, một Thiên hộ nho nhỏ như mình, hắn có thể đặc tội được với ai? hắn dám đắc tội với ai?

"Bệ hạ, thần... Không có cách nào." Tần Kham thở dài.

Đây là lời nói thật, hoàng đế ngươi còn không thể thì ta có thể có biện pháp gì?

"Thái tử nói ngươi là người có bản lĩnh, trẫm mới tuyên ngươi vào cung tấu đối, Tần Kham, đừng cô phụ sự tín nhiệm của trẫm đối với ngươi." Hoằng Trì đế chậm rãi nói.

Nói rất bình thản, nhưng Tần Kham lại cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đang đè lên vai hắn, ép cho hắn không ngẩng nổi đẩu dậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cúi đầu trầm tư một lúc, Tần Kham chắp tay nói: "Thần cả gan xin hỏi, bệ hạ muốn xử trí việc này đến mức nào?"

Hoằng Trì đế mỉm cười, nói: "Trẫm đem việc này toàn quyền giao cho ngươi giải quyết, đồng thời trẫm sẽ hạ chỉ lệnh, Cẩm Y vệ trên dưới toàn lực phối hợp với ngươi, trẫm muốn ngươi xử lý sạch sẽ chuyện diêm dẫn, những gian thương này phá hỏng diêm pháp của Đại Minh ta, không thể nuông chiều, nên bắt nên giết thế nào do ngươi quyết định..."

Tần Kham nghe đến đây mí mắt liền lại bắt đầu giật giật.

Phiền toái Rất lớn, một đám gian thương có thể bán hơn một trăm vạn diêm dẫn, bọn họ chẳng lẽ chỉ đơn giản là có tiền? Sau lưng Việc này không biết liên quan tới lợi ích của bao nhiêu quyền quý quan lớn, một Cẩm Y vệ Thiên hộ như hắn có thể làm được gì?

"Thần ngu dốt, bệ hạ sao không trực tiếp hạ chỉ xử trí?"

Hoằng Trì đế lắc đầu nói: "Trẫm không thể hạ chỉ, việc này chỉ có thể xử trí bí mật, Thọ Ninh Hầu liên quan tới án này, Trương gia không biết nhúng sâu bao nhiêu, công nhiên chỉ thì có nghĩa là chuyện này không còn dưa địa vãn hồi, các đại thần sẽ diệt trọn Trương gia, trẫm khi đó muốn che chở cũng không có cớ, trẫm chỉ có một vị hoàng hậu này, không thể không cố kỵ tình cảm phu thê, Tần Kham, ngươi minh bạch ý tứ của trẫm chứ?

Tần Kham đương nhiên minh bạch.

Vừa muốn điều tra các gian thương phá hoại diêm pháp, vừa phải chiếu cố tới mặt mũi của Trương gia, đồng thời còn phải chặn miệng của các đại thần triều đình.

Ba bên căn bản chính là mâu thuẫn với nhau, thần tiên cũng không thể làm được, Tần Kham rất muốn ước lượng thử một chút xem da mặt Hoằng Trì đế dày bao nhiêu, lòng dạ đen tối bao nhiêu, mới có thể làm khó một Cẩm Y vệ Thiên hộ nho nhỏ như hắn.

"Bệ hạ thứ tội, thần thật sự làm không được."

Mắt Hoằng Trì đế mắt hơi nheo lại: "Trẫm tin ngươi có thể, việc này nếu thành, trẫm ban thưởng ngươi trăm lượng hoàng kim, trăm thớt tơ lụa."

"Thần thật sự làm không được, bệ hạ nếu làm khó thần, không bằng ban cho thần cái chết đi."

"Việc này nếu thành. Trẫm thăng ngươi làm Cẩm Y vệ trấn phủ." Hoằng Trì đế không thể không đề cao lợi thế

"Thần thật sự không được..."

"Ban thưởng ngươi một tòa nhà trong kinh sư."

"Thần không được..."

"Tứ phong bá tước!" Hoằng Trì đế cắn răng bỏ hết vốn liếng.

"Thần thật sự..."

"Trẫm biết ngươi có thù với Thọ Ninh Hầu, trẫm có thể hứa rằng ngươi dưới điều kiện tiên quyết không gây tổn hại tới mặt mũi của trẫm và hoàng hậu cùng với không làm hại tới tính mạng của ai, cho Thọ Ninh Hầu một giáo huấn nho nhỏ, Tần Kham, ngươi nếu cự tuyệt nữa, trẫm thực sự sẽ ban chết cho ngươi đấy."

Tần Kham tinh thần chấn động, điều kiện này khiến hắn khá hài lòng, xem ra Thọ Ninh Hầu thực sự đã làm Hoằng Trì đế ghét lắm rồi.

"Thần... Lĩnh chỉ!"

Nhìn Tần Kham vẻ mặt đầy tinh thần, ngược lại hoàn toàn với thái độ suy sụp mới vừa rồi, mặt Hoằng Trì đế có chút biến thành màu đen, kiểu người gì vậy!

Chuyện đã nói xong, Tần Kham kính cẩn cáo lui, vừa lui hai bước, Hoằng Trì đế không nhịn được gọi hắn lại, có chút lo lắng nói: "Ngươi.... định cho Thọ Ninh Hầu một giáo huấn như thế nào?"

"Bệ hạ, thần muốn đánh gãy cái chân chó của hắn..."

"Hự, khụ khụ khụ.... Trẫm, không nghe thấy gì cả! Mau mau lui ra... Rời khỏi ngự thư phòng."

Tần Kham đứng trên thềm đá trong cung ngơ ngác xuất thần, gió lạnh thấu xương thổi qua, một cảm giác gai người lan ra toàn thân. Tần Kham bực bội thở ra một ngụm trọc khí.

Lại một đại phiền toái!

Tần Kham ghét phiền toái, vì sao phiền toái cứ luôn tìm tới hắn?

Gian thương phá hỏng diêm pháp không khó tra, bọn họ ở kinh sư đều có là phú hào có danh có tiếng, nếu thực sự muốn bắt, đạo mệnh lệnh đạo mệnh lệnh là có thể bắt về quy án toàn bộ, nhưng Tần Kham dám bắt bọn họ ư? Sau lưng Bọn họ không biết là quan to quý nhân nào, những người này vươn một ngón tay ra cũng có thể bóp chết Thiên hộ nho nhỏ như hắn.

Nói giật lùi một vạn bước, hắn Tần Kham hắn to gan lớn mật, bất chấp tất cả bắt những người đó. Thọ Ninh Hầu xử trí như thế nào? Vụ án này hắn là tên đầu xỏ, làm tổn hại mặt mũi của hoàng hậu, không xử trí hắn, vẫn không chặn được miệng các đại thần triều đình.Việc này vẫn hỏng, Hoằng Trì đế sẽ không bỏ qua cho hắn. . .

Tần Kham cảm thấy mình đã đi vào một ngõ cụt không hề có hy vọng, có hề có đường ra, ngay cả lùi cũng không được.

Trên vai bị người ta vỗ nhẹ một cái, Chu Hậu Chiếu cười tủm tỉm xuất hiện trong mắt hắn.

"Tần Kham, ngươi chỉ cần làm tốt việc này. Chẳng những có thể được ban thưởng nhà và vàng, còn được ban tước, phụ hoàng ban thưởng tước vị cho đại thần là rất cẩn thận, giờ lại hào phóng tới mức khiến cho người ta bất ngờ. . ."

Tần Kham rất không còn gì để nói, thằng nhóc rắm tối này chẳng hiểu gì cả, phụ hoàng ngươi càng hào phóng chứng tỏ việc này càng khó giải quyết, làm tốt thì cái gì cũng dễ nói, nhưng nếu làm hỏng thì phụ hoàng ngươi liệu có bỏ qua cho ta không?

Chu Hậu Chiếu vẫn dương dương tự đắc: "Cơ hội Thăng quan phát tài tới rồi đấy, ngươi phải cảm tạ ơ tiến cử của ta, nào, đến đây, cứ mặc sức mà ca ngợi ta đi. . ."

Chu Hậu Chiếu bày ra tư thế đợi được ca ngợi.

Miệng Tần Kham hết mở rồi lại đóng.

Quên đi, không mắng hắn nữa, để tránh lại mang tới phiền toái cho mình.

Tiếng bước chân Vội vàng đã hấp dẫn sự chú ýcủa hai người, một hoạn quan vội vã chạy tới, đang muốn lao vào ngự thư phòng.

Chu Hậu Chiếu ngăn hắn lại: "Phát sinh chuyện gì?"

"Điện, điện hạ, không ổn rồi, cống sinh Quốc Tử Giám đốt phủ Thọ Ninh Hầu rồi..."

Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng lên: "Vui vậy à? AI làm?"

Hoạn quan giận dữ nói: "Cống sinh cầm đầu bị Cẩm Y vệ bắt, cống sinh đó khóc lóc thảm thiết, nói không biết tên sát tài đi ngang qua đường nào xúi giục hắn, lúc ấy đầu óc nóng nảy liền..."

Tần Kham ho khan kịch liệt: "Khụ, điện hạ, thần còn có việc, thần cáo lui..."

Tần Kham lộ ra vẻ hốt hoảng ra khỏi cửa cung.

Chu Hậu Chiếu nhìn bóng dáng Tần Kham với vẻ đăm chiêu, tiếp theo thì vội vàng đuổi theo hắn.

"Tần Kham, ngươi đừng chạy, bút tích của chuyện này rất giống với tính tình của ngươi, có phải ngươi xui khiến hay không?"

"Điện hạ đừng đổ oan cho thần, bằng không thần đập đầu vào tường chết ngay ở trước mặt ngươi để chứng minh sự trong sạch đấy."
Bình Luận (0)
Comment