Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 223

Một tấm danh thiếp, một bức thư ngắn gọn, ở trong tay Chu Thần Hào được lật đi lật lại, bên trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, nhưng mà mấy chữ ít ỏi này lại khiến tâm tình Chu Thần Hào biến thành rất tốt, rất mỹ diệu.

"Tần Kham chịu thua rồi." Chu Thần Hào vỗ vỗ danh thiếp, cười nói với Lý Sĩ Thực đứng ở bên cạnh.

Lý Sĩ Thực cũng cười: "Họ Tần này cuối cùng cũng kiến thức sự lợi hại của Vương gia rồi, cũng nên chịu thua thôi."

"Dự tiệc Yến Lai lâu? Ha ha, rõ ràng là muốn cầu hòa với bổn vương." Chu Thần Hào cười lạnh.

"Vương gia không muốn dự tiệc?"

Chu Thần Hào hừ một cái: "Đương nhiên. Từ hiện tại cho thấy, nhiều lắm chỉ hai ba ngày, mấy vị ngự sử trong triều liền có thể triệt để lật đổ Tần Kham, khiến hắn vĩnh viễn không thể lật mình, bổn vương dự tiệc có cần thiết không?"

Lý Sĩ Thực nói: "Có thể không lật đổ thì tận lực không lật đổ đi, Tần Kham khác với người ngoài, hắn là người tâm phúc bên cạnh tiểu hoàng đế, rất được hoàng đế tín nhiệm, cho dù hôm nay Vương gia lật đổ hắn, không quá mấy tháng nữa, tiểu hoàng đế lại sẽ đề bạt lại, Vương gia việc gì phải làm chuyện không có ý nghĩa này."

Chu Thần Hào cười âm sâm: "Nếu hắn ngã, còn có mạng sống đến mấy tháng sau ư?"

Lý Sĩ Thực lắc đầu: "Môn hạ khuyên Vương gia đừng hạ sát thủ, đặc biệt là giết loại thiên tử cận thần như Tần Kham, nơi này... Dù sao cũng không phải là ."

Chu Thần Hào quay đầu nhìn hắn: "Ý tứ của ngươi, là khuyên bổn vương dự tiệc hoà giải với Tần Kham?"

"Đúng vậy, Tần Kham hôm nay gửi phong thư này, chứng tỏ hắn đã biết sự lợi hại của Vương gia, Vương gia hôm nay mua chuộc được hắn cũng không phải không thể, với giao tình của Tần Khamvà tiểu hoàng đế, lại thêm những đại thần trong triều bị Vương gia mua chuộc, phục một quân cờ bên cạnh tiểu hoàng đế. Đối với nghiệp lớn tương lai của Vương gia có tác dụng không nhỏ, vụ mua bán này rất có lời."

Thấy Chu Thần Hào trầm ngâm không nói, Lý Sĩ Thực bổ sung nói: "Nghiệp lớn nặng hơn tư thù, xưa nay bao nhiêu anh hùng vì công lao sự nghiệp, ngay cả thù giết cha còn có thể tha thứ, Vương gia và Tần Kham chẳng qua chỉ có hiềm khích nho nhỏ, chẳng lẽ Vương gia ngay cả chút lòng dạ ấy cũng không có?"

Chu Thần Hào bị nói cho động tâm. Trầm ngâm hồi lâu, vỗ nhẹ danh thiếp, cười nói: "Lý tiên sinh nói không sai. Vì công lao sự nghiệp, bổn vương có gì mà không thể bao dung? Hôm nay tới Yến Lai lâu dự tiệc của Tần Kham."."

Kinh sư giáo phường ti nằm ở phường Nhân Thọ thành đông. Giáo phường ti là kỹ viện của phương, kỹ nư bên trong bất luận là ca kỹ vũ kỹ hay là thuần túy là nữ tử dùng sắc phục vụ người ta, đều rất có lai lịch. Tuyệt đại đa số đều là vợ con của phạm quan, ở cái thời đại nữ nhân không có bất kỳ nhân quyền nào này, người đứng đầu một nhà xảy ra chuyện, vậy cũng có nghĩa là toàn bộ gia tộc sụp đổ, gia chủ một khi bị lột đi quan y, quan phu nhân quan tiểu thư ngày trước sẽ phượng hoàng hóa gà mái, một câu của triều đình, các nàng chỉ có thể bị bắt vào giáo phường ti. Tư sắc kém thì bị cưỡng bức lao động, tư sắc được thì vận mệnh bi thảm rồi, ngàn người cưỡi ngàn người đè, sống không bằng chết.

Rất nhiều khách chơi tâm lý biến thái. Thân phận của bọn họ có lẽ là đối thủ hoặc là bằng hữu của phạm quan gặp chuyện không may đó, cũng có lẽ là phú thương người đầy hơi tiền, những người này là khách quen của giáo phường ti, nữ quyến trước kia chỉ có thể đứng xa mà nhìn, thậm chí là không dám nhìn, hiện giờ chỉ cần bỏ tiền ra là có thể đè những nữ nhân từng cao cao tại thượng ấy dưới người. Cảm giác chinh phục sung sướng như vậy có tốn bao nhiêu bạc cũng đáng.

Nhờ phúc của giáo phường ti, phường Nhân Thọ trở thành nơi lưu luyến của khách làng chơi, vì thế gần giáo phường ti lặng lẽ mọc lên rất nhiều thanh lâu sở quán, một kỹ viện quan phương vô hình trung đã kéo theo cả một ngành nghề thịnh vương.

Yến Lai lâu chính là một thanh lâu là như vậy, nó nằm ở sườn tây phường Nhân Thọ, cách giáo phường ti chỉ hơn trăm bước, nghe nói sau lưng có bối cảnh của vị Thị Lang bộ nào đó của kinh sư, chưởng quầy cũng biết kinh doanh, trong một hai nằm đã trở thành thanh lâu có danh tiếng nhất kinh sư.

Tần Kham hôm nay mở tiệc chiêu đãi Ninh vương Chu Thần Hào ở Yến Lai lâu.

Tới thời gian cầm đèn, Tần Kham mặc một thân áo lúa, bên hông dắt đai ngọc, trong tay cầm một chiếc quạt xếp bằng ngà voi mạ vàng hết mở ra lại khép lại.

Ngoài Cửa chính, Đinh Thuận đã sớm chờ, thấy Tần Kham đi tới, Đinh Thuận vội vàng chào Tần Kham, Tần Kham gật gật đầu, hai người đồng loạt đi vào trong.

" An bài xong chưa?" Tần Kham hỏi.

Đinh Thuận cười nói: "Xong cả rồi, chỉ chờ bọn Ninh vương tự chui đầu vào thòng lọng."

"Cẩn thận một chút, không thể lơ là, có đôi khi chi tiết quyết định thành bại."

"Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ chưa từng làm hỏng một chuyện nào của đại nhân cả."

Danh khí của Yến Lai lâu lớn, là vì bên trong không khí u nhã, đi vào không thấy ồn ào, tầm hoa vấn liễu tầm hoa vấn liễu vào nơi này giống như trong nháy mắt trở nên cao nhã hơn.

Hôm nay Yến Lai lâu rất vắng vẻ, đi vào nội môn, vòng qua giả sơn, loáng thoáng có tiếng đàn sáo truyền đến.

Tần Kham mắt nhìn thẳng mà đi, trong đầu tìm từ khi gặp mặt Ninh vương, Đinh Thuận cũng mặc thường phục, đi theo sau lưng Tần Kham, giống như một gã sai vặt.

Đêm nay là một cái bẫy, Tần Kham hắn tự mình đặt bẫy, nếu vận dụng đúng phương pháp, đủ để chơi Ninh vương và ngự sử Đồ Tòng Long hạch tội hắn một vố lớn.

Tần Kham nghịch quạt xếp, nụ cười ở khóe miệng quỷ dị mà thần bí.

Trù gian sau đại đường đại đường, bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ đang tức tối.

"Nói gần đây không có sinh ý, các cô nương nhiều ngày không có khách, ngươi mỗi ngày tới hỏi ta cũng chịu, nào có nhiều quần áo cho ngươi giặt? Hơn nữa, lần trước một kiện Tô trù tốt nhất của Chiết Quế cô nương bị ngươi giặt hỏng, Chiết Quế cô nương tức giận đến tát ta một cái, chuyện này ta còn chưa tính toán với ngươi đó, ngươi còn mặt mũi nào mà đến? Ra ngoài đi."

"Thường mụ mụ, lần trước là ta không đúng, xin lỗi bà, xiêm y đó của Chiết Phiến cô nương khi ta cầm đi bên trên đã rách nhiều chỗ, thực sự không phải do ta giặt hỏng, ta biết gần đây sinh ý của Yến Lai lâu không tốt, nhưng bất kể sinh ý có tốt hay không thì các cô nương mỗi ngày cũng vẫn phải giặt quần áo, bà đại phát từ bi đi, để ta giặt vài cái cho các cô nương, ta có thể lấy giá rẻ. Giặt một bộ hai văn tiền nhé?" Giọng nữ Nhu nhược đau khổ cầu xin.

Thường mụ mụ hừ nói: "Hai văn tiền không phải là tiền à? Không phải ta nói ngươi, bằng vào tư sắc của ngươi, nếu vào Yến Lai lâu của ta bồi các công tử nhà già uống vài chén, đàn mấy khúc, muốn kiếm tiền không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Vẫy tay một cái là cả núi vàng núi bạc chồng trước mặt ngươi chỉ việc vương ta ra lấy, ta thật không hiểu, cơ hội kiếm bạc tốt như vậy không nắm lấy. Ngược lại đi làm cái việc đê tiện kiếm vài đồng lẻ, ngươi ngốc quá."

Thanh âm của nữ tử Nhu nhược rất khẽ, nhưng lộ ra vẻ vô cùng kiên trì: "Thường mụ mụ, giặt quần áo cho các cô nương đâu có đê tiện, hai văn tiền này ta cảm thấy sạch sẽ."

Thường mụ mụ hiển nhiên ngây ra một lúc. Tiếp theo rít lên: "Ngươi có ý gì? Ngươi là nói Yến Lai lâu ta kiếm bạc không sạch sẽ? Ả nghèo hèn như ngươi có tư cách gì mà nói chúng ta không sạch sẽ? Đừng quên, tiền của ngươi kiếm cũng là tiền quà của các công tử cho các cô nương, được rồi, ta không nói với ngươi nữa, ngươi đi đi, sau này Yến Lai lâu ngươi cũng đừng tới nữa, nơi dơ bản như vậy, sợ làm bẩn mắt ngươi, ngươi đó, đi nói với quan gia của Thuận Thiên phủ. Lập đền thờ trinh tiết cho ngươi ấy! Đi đi, nhanh lên."

"Thường mụ mụ, ta không phải có ý đó."

"Mau cút đi."

Nữ tử Nhu nhược than khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tần Kham vẫn lẳng lặng đứng ở trong sảnh, cho tới khi thấy bóng hình xinh đẹp sau bình phong lấp loáng. Một cô nương mặc xiêm y vải thô màu lam chậm rãi đi ra, cô nương mặt mang vẻ sầu khổ, sắc mặt có chút tái nhợt, tuy rằng mặc xiêm y vải thô bình thường nhất giá rẻ nhất, nhưng vẫn không che đi được tư sắc khuynh thành của nàng ta, chỉ cần nhìn một cái là có một loại cảm giác kinh diễm. Chỉ tiếc chắc là do cuộc sống cùng khổ bức bách, khuôn mặt xinh đẹp hiển hiện vẻ thương tang lạc phách, bộ dạng ôn nhu yếu đuối rất khiến người ta thương xót.

Không biết vì sao, Tần Kham vừa thấy nàng ta liền cảm thấy liền cảm thấy trong lòng đau xót, giống như gặp người yêu cách một đời vậy, rung động, chua sót, ngọt ngào, còn cả nỗi phiền muộn giống như nỗi nhớ quê kiếp trước, trong nháy mắt đồng thời ùa vào đáy lòng.

Cười khổ lắc đầu, gần đây có lẽ áp lực quá lớn, có ảo giác rồi.

Nếu đem so sánh, Thường mụ mụ chỉ nghe tiếng chứ chưa thấy người lại làm Tần Kham bất giác nhíu mày.

Đinh Thuận là người lanh lợi, nói hắn lanh lợi không chỉ là làm việc đắc lực, mà bản sự sát ngôn quan sắc cũng rất cao, nếu không phải như vậy, Tần Kham cũng sẽ không coi hắn là tâm phúc thân tín.

Thấy Tần Kham nhíu mày, Đinh Thuận biết, đại nhân đang khó chịu.

Vì thế Đinh Thuận vội vàng đi tới cản cô nương kia lại, từ trong ống tay áo lấy ra hai đĩnh bạc mười lượng, nhét vào trong tay cô nương, cười nói: "những kỹ nữ này xiêm y có gì hay mà giặt, chỉ tổ làm bẩn tay cô nương, ta chính là Thiên hộ Cẩm Y vệ nội thành kinh sư, Thiên hộ sở ở ngay ngõ Hạng Hồ nội thành, trong Thiên hộ sở có gần ngàn huynh đệ xiêm y cũng cần giặt, cô nương nếu không chê chúng ta là đám hán tử ngũ thô bỉ thì không ngại nhận vụ mua bán này, mỗi một bộ năm văn tiền, cô nương ngày mai bắt đầu làm việc nhé, đảm bảo không nợ tiền, đây là tiền đặt cọc, cô nương đừng ngại cứ cầm lấy trước."

Cô nương kinh ngạc nhìn bạc trong tay mình, giống như giật nảy mình, ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt vô cùng thành khẩn của Đinh Thuận, cô nương cắn cắn môi dưới, cúi người với Đinh Thuận, động tác tiêu chuẩn mà thuần thục, tựa hồ đã được giáo dục rất tốt

"Ta cám ơn Thiên hộ đại nhân, tiền đặt cọc của đại nhân hình như nhiều quá rồi, hơn nữa ta giặt quần áo thường đều bốn văn tiền một bộ, tuyệt đối sẽ không dám lừa đại nhân, giặt quần áo cho quan gia của Thiên hộ sở cũng chỉ thu bốn văn."

Đinh Thuận cười nói: "Cho cô nương thêm một văn không được à?"

Cô nương lại dị thường kiên quyết: "Tiền không thuộc về ta thì một văn cũng không nhận, chỉ bốn văn, ta giờ mão ngày mai tới ngõ Hạng Hồ."

Hai người nói chuyện, Tần Kham vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ, nhìn chăm chú tranh thuỷ mặc trên tường nội đường tới xuất thần, cũng không dám quay lại nhìn cô nương đó một cái, vừa rồi trong lòng sinh ra quá nhiều cảm xúc, làm Tần Kham cảm thấy có chút ý sợ hãi, hắn không biết mình bị làm sao, nhưng thân ở trong triều đình kinh sư nguy cơ tứ phía, tuyệt đối không thể tùy ý để cảm xúc xâm trái tim, sẽ mất mạng.

Vì thế hắn chỉ có thể quay lưng lại, cố ý không nhìn cô nương. Đó.

Cô nương sau khi cúi người với Đinh Thuận thì cáo từ, khi đi như có cảm giác, quay đầu nhìn bóng dáng của Tần Kham, vẻ mặt của cô nương hơi ngẩn ra, chỉ tộ không nhìn thấy chính diện Tần Kham, sau một thoáng ngây người, cô nương cuối cùng xoay người rời đi.

Đinh Thuận đi đến bên cạnh Tần Kham cười nói: "Đại nhân, làm thỏa đáng rồi ."

Tần Kham xoay người mỉm cười: "Làm không tồi."

"Đại nhân, tư sắc của vị cô nương đó có thể nói là khuynh thành, chẳng lẽ đại nhân nhân đối với nàng ta... Đại nhân nếu có ý, thuộc hạ có thể làm thỏa đáng cho đại nhân." Đinh Thuận lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu với hắn.

Tần Kham cười mắng: "Ngươi cho rằng ai cũng có tâm tư xấu xa như ngươi à? Nói với người phía dưới của Thiên hộ sở một tiếng, cô nương người ta dựa vào hai bàn tay mà lao động, kiếm tiền sạch sẽ, bảo chúng đừng có bắt nạt nàng ta, ai dám xúc phạm, thiến hắn rồi đưa vào cung, nằm vùng bên cạnh Vương Nhạc cho ta."

"Vâng, tuyệt đối sẽ không dám khi dễ cô nương đó."

Tần Kham nhìn chăm chú phương hướng vị cô nương đó rời đi, bỗng nhiên ngâm: "Vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai. Yến Lai lâu, ha ha, tên rất hay."
Bình Luận (0)
Comment