Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 280

Vương Hoa đi được không lâu, trước đại môn Tần phủ lại có một cỗ xe ngựa, mấy vị phụ nhụ và tiểu hài tử xuống xe, đứng thành hàng trước cửa Tần phủ, cũng quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, rồi lặng lẽ rời đi.

Mấy vị phụ và tiểu hài tử này là gia quyến của Nam Kinh Hộ bộ cấp sự trung Đới Tiển đã chết dưới trượng của Trần An, Trần An bị Cẩm Y vệ đánh thành hoạt tử nhân, thù hận đã xong, đại ân chưa báo, các gia quyến dùng loại phương thức trầm mặc này để biểu đạt lòng biết ơn với Tần Kham.

Thiện ác ân oán đều ắt có báo, trong nơi mù mịt có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mỗi một chuyện thiện ác trong thế gian, đợi thời cơ thích hợp sẽ báo đền toàn bộ.

Cũng là ban đêm, trong ti lễ giám.

Lưu Cẩn mặc áo mãng bào ngồi trước nến trắng, dưới ngọn đèn mờ, công văn do nội các Lý Đông Dương Dương Đình Hòa ký tên, Lại bộ đóng dấ đập vào mắt Lưu Cẩn.

Khuôn mặt già nua của Lưu Cẩn lộ vẻ dữ tợn, mỗi một chữ trên công văn đều giống như biến thành những mũi châm sắc nhọn, đâm vào trong lòng Lưu Cẩn.

Chịu khuất nhục nhiều năm cuối cùng cũng có một ngày nắm đại quyền nội đình, đây là quyền lực Lưu Cẩn hắn dùng ủy khuất và ti tiện cả đời để đổi lấy, hiện giờ lại bị Tần Kham giẫm đạp, bản phần bị Lưu Cẩn xé tan.

"Tần Kham! không ngờ dám làm vậy với Tạp gia."

Trong bóng tối, tiếng rít khẽ phẫn nộ tới cực độ của Lưu Cẩn vang vọng.

Ân và oán là cùng tồn tại.

Tần Kham sau khi trải qua do dự cuối cùng cũng ra tay cứu Vương Thủ Nhân, báo thù cho Đới Tiển vốn không quen biết, khi thi ân đồng thời cũng khó tránh khỏi kết oán với Lưu Cẩn.

Đây là kết quả trong dự kiến, trước khi Tần Kham xuất thủ đã đoán được, nếu đã ra tay thì không hối hận.

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa dưới sự vây thị của mấy phó nhân áo xanh, lẳng lặng ra khỏi Triêu Dương môn kinh sư, đi về phía tây.

Trong xe ngựa lót đệm giày, Vương Thủ Nhân mình đầy thương tích nằm trên đệm, thỉnh thoảng nhíu mày rên rỉ.

Vén rèm xe, Vương Thủ Nhân nhịn đau nhìn thành lâu nguy nga càng lúc càng xa của kinh sư, bỗng nhiên nhếch môi mỉm cười, vết thương trên người lại nhói đau, Vương Thủ Nhân cười mà mặt co quắp, nhưng hắn vẫn cười.

Phán quan Thành hoàng đã viết tên hắn vào sổ sinh tử, nhưng lại không thể không xóa đi, việc vui sướng nhất của nhân sinh không gì hơn được vượt qua sinh tử luân hồi.

Hôm trước sau khi Cẩm Y vệ cứu tỉnh hắn, trong đầu Vương Thủ Nhân liền lờ mờ có một loại cảm giác quán thông, rất mãnh liệt, loại ý niệm thông mà chưa thông này giống như một tờ giấy mỏng, chỉ còn chờ cơ duyên thích hợp nhẹ nhàng đâm thủng.

Loại cảm giác này so với đào thoát sinh thiên thì còn sảng khoái hơn, Vương Thủ Nhân lúc này đang hưởng thụ loại cảm giác này.

Xe ngựa chậm rãi đi trên quan đạo, xa phu đánh xe là lão bộc của Vương gia, luyện đánh xe cả đời lúc này lại rất cẩn thận, đêm qua Cẩm Y vệ Tần Chỉ huy sứ đã mời đại phu xem thương tích, cũng đắp thuốc cho hắn, đại phu nói mười cái đình trượng đã tổn thương tới gân cốt, nếu ăn thêm mấy gậy nữa thì chết chắc, dù là như vậy, thương thế của thương thế cũng phải nghỉ dưỡng hơn ba ba tháng mới khỏi hẳn được.

Xe ngựa đi ra ngoại thành được mười dặm thì bỗng nhiên dừng lại, Vương Thủ Nhân vén màn xe, thấy bốn phía quan đạo thị vệ đứng đầy, một người trẻ tuổi mặc nho sam màu trắng đang ngồi trong đình thản nhiên tự rót tự uống.

"Tần Kham!" Vương Thủ Nhân đang nằm sấp Trong xe ngựa mắt sáng rực lên.

Trong đình, Tần Kham từ xa giơ chén rượu trong tay về phía hắn, cười nói: "Có rượu có thịt có tri kỷ, đáng tiếc người nào đó bị thương nê không thể uống rượu, không có lộc ăn này."

Vương Thủ Nhân cười ha ha nói: "Chỉ cần có rượu, Vương mỗ ngay cả chết còn không sợ, để ý chi tới chút thương vặt? Vẫn là câu nói đó, Tần Kham, ngươi nếu không cho ta uống rượu, ta sẽ không nhận ngươi là tri kỷ nữa."

Tần Kham mỉm cười, lại cố ý thở dà: "Không cho rượu thì không nhận ta, đây không phải là tri kỷ, rõ ràng là bạn nhậu."

"Nếu không uống rượu thì còn nói gì tới tri kỷ?"

Vương Thủ Nhân được gia phó đỡ từng bước gian nan đi vào trong đình, trên bàn đá trong đình đã đặt thêm chén, còn có hai vò rượu còn bốc mùi đất.

Nhìn thấy vò rượu, Vương Thủ Nhân hai mắt sáng ngời, ôm lấy một bình mở lớp dán rồi ngửa đầu uống.

Tần Kham thấy tướng uống này của hắn thì không khỏi thở dài: "Đây nào có phải là thánh nhân, rõ ràng là tửu quỷ, ta có phải cứu nhầm rồi không?"

Uống ừng ực mấy ngụm, Vương Thủ Nhân buông vò rượu nhìn chằm chằm Tần Kham: "Đây chính là rượu trộm được à?"

Tần Kham cười nói: "Tên thủ hạ đó của ta không ra gì, nghe nói ta sáng nay tiễn bạn, buổi tối vội vàng lẻn vào hậu viện nhà vị bách hộ kia, lại đào ra hai vò nữ nhi hồng mười tám năm."

Vương Thủ Nhân nhịn cười nói tiếp: "Sau đó lại chôn vào hai bình giấm."

Tần Kham thẹn thùng nói: "Lần này thì tên thủ hạ của ta có chút khác người, hắn nói mùi giấm chua khó ngửi, thế là chôn hai bình nước tiểu."

Vương Thủ Nhân nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu được nữa, há miệng cười to.

Tần Kham cũng cười nói: "Tên thủ hạ này rất xấu xa, ta đã trách phạt hắn rồi."

"Ngươi, ngươi trách phạt hắn như thế nào?" Vương Thủ Nhân cười tới thở hổn hển.

"Ta lệnh cho hắn, vào tiệc cưới của con gái vị bách hộ xui xẻo kia nhất định phải uống thống khoái, bất kể trong bình rượu đào ra là dấm chua hay là nước tiểu thì cũng phải uống không sót một giọt, không say không về."

"Ha ha ha ha... Ngươi so với thủ hạ của ngươi thì còn xấu xa hơn."

Vương Thủ Nhân cười hồi lâu, lại ôm lấy vò rượu hung hăng uống, lau khóe miệng rồi thở dài: "Thật là kỳ quái, vì sao rượu trộm luôn cảm thấy đặc biệt ngon? Sau này nghiện rồi thì ta chẳng phải sẽ phải làm trộm? Nếu bị lão phụ của ta biết, kiểu gì cũng ăn mấy cá tát."

Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Có cần ta nghĩ biện pháp cho ngươi không?"

"Nói nghe thử đi."

" Sau khi đặt chân tới Quý Châu, ngươi không ngại mua mấy vò rượu ngon, lén chôn ở hậu viện nhà hàng xóm, chơ fkhi ngươi lên cơn nghiệ rồi thì vào hậu viện nhà hắn đào lên, lấy rượu mình mua thì tất nhiên không coi là trộm, nhưng ngươi lại vẫn được hưởng thụ lạc thú trộm rượu, khi đó uống rồi nhất định cũng thấy rất ngon."

" Kế này rất diệu, Tần Kham, ngươi làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp tuyệt diệu như vậy? Chẳng lẽ ngươi trời sinh đã là kẻ trộm."

Tần Kham phụng phịu nghiêm mặt nói: "Nói bậy! Ta rõ ràng là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ."

Tiếp theo Tần Kham cười một tiếng, nói: "... Thuận tiện dạy người khác làm kẻ trộm."

Hai người nhìn nhau cười to, Vương Thủ Nhân cảm xúc có chút kích động, uống rượu vừa nhanh vừa vội, không lâu sau thì khuôn mặt đang tái nhợt ửng đó, rõ ràng đã có chút chuếnh choáng.

Ngửa đầu uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong vò rượu, Vương Thủ Nhân cười ha ha hai tiếng rồi sau đó ném vò diệu, sửa sang lại y quan quỳ xuống trước Tần Kham rồi vá ba cái.

Tần Kham đỡ hắn dậy, thở dài: "Ta chỉ là mời ngươi uống rượu hai lần, ngươi nếu trong lòng thấy áy náy thì mời lại ta hai bữa là được rồi, việc gì phải hành đại lễ như vậy?"

Vương Thủ Nhân nhìn chăm chú Tần Kham, nói: "Ta nợ ngươi, không chỉ là hai bữa rượu, ngươi cho ta nhiều hơn, Tần Kham, không muốn nhiều lờ, ngày sau tất có báo đáp."

Tần Kham chắp tay với hắn: "Núi cao nước xa đường khó đi, Vương huynh đi đường cẩn thận."

Trong mắt Vương Thủ Nhân nổi lệ quang, nức nở nói: "Vương mỗ không sợ núi cao nước xa, cái ta sợ là sau này bên cạnh không còn tri kỷ mờ ta uống rượu nhưng.

Tiễn anh ngàn dặm, cuối cùng cũng tới lúc ly biệt.

Xe ngựa đợi đã lâu, ngựa kéo xa bực mình thở phì phì mấy cái, chân cào cào đất.

Vương Thủ Nhân ngà ngày say lên ngựa, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Kham nói: "Có chuyện này trong lòng ta mang nghi hoặc đã lâu, ta biết người vì ta mà phí tâm tư, thoát được đình trượng của Lưu Cẩn tất nhiên dễ nói, nhưng ta bị điều khỏi kinh là vì cớ gì? Đêm qua ta hỏi người nhà, bọn họ đều tránh không trả lờ, ngươi có biết duyên cớ không?"

Tần Kham cười một tiếng, hung hăng vỗ mông ngựa, con ngựa hít dài một tiếng, chạy về phía quan đạo.

" Tội danh ta gán cho ngươi là chơi gái không trả tiền, Vương huynh, xn lỗi, đời này ngươi sẽ bị các kỹ nữ thanh lâu khinh bỉ tới chết, sau này nếu muốn chơi gái thì trả tiền trước rồi hẵng làm việc." Tần Kham cười to về phía xe ngựa đã đi xa.

Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười mắng của Vương Thủ Nhân.

Nhìn chăm chú xe ngựa đã đi xa, Tần Kham thu lại nụ cười, bỗng nhiên vái dài về phía xe ngựa.

Chỉ buồn con đường phía trước không có tri kỷ.

Vương Dương Minh, Quý Châu long trường là biến chuyển trong cuộc đời này này của ngươi, cũng là sự thăng hoa của văn minh Hán gia, ta ở kinh sư chờ ngươi siêu phàm nhập thánh, nổi danh thiên hạ.
Bình Luận (0)
Comment