Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 339

"Sát nhân thành nhân", mục tiêu tối cao Nho giả suốt đời theo đuổi, ở cái thời đại nho gia là chính thống này, quân vương chết vf xã tắc, nho giả chết vì công nghĩa, đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tần Kham không ngờ, một tên ngụy nho sinh ngay cả chữ phồn thể của tứ thư ngũ kinh cũng không biết lại cũng có một ngày sát nhân thành nhân.

Mắt đỏ rực, kỳ lân bào của Tần Kham rách tả tơi, Tú Xuân đao trong tay máu chảy từng giọt.

Trong núi thây biển má, Tần Kham cắm mũi đao xuống đất, chống đỡ thân thể đã mệt mỏi, thở hổn hển.

Mấy chục thị vệ Chung quanh người chết người bị thương, trung quân đã bị đột phá, chỉ còn lại hơn một ngàn tướng sĩ khổ sở chống cự.

Chém giết trên Chiến trường, Tần Kham không phải người trong nghề, khí lực và kỹ xảo chém giết cũng không bằng quân sĩ bình thường, có thể sống đến bây giờ toàn là dựa vào thị vệ dựa vào liều chết chu toàn, thường thường một đao bổ tới, các thị vệ liền vừa đúng lúc giúp hắn ở phía sau đánh trả người Mông Cổ, mấy tên thị vệ khác thì thình lình một đao đâm ra, công kích, phòng thủ và đánh trả, bái việc như thiên y vô phùng, mấy chục người hợp cùng một chỗ biến thành một loại trận thức có chút cổ quái, trong nhất thời làm người Mông Cổ cũng đành bất lực.

Đành bất lực chỉ là tạm thời, thắng nhỏ không cứu vãn được bại lớn, về phương diện chém giết trên chiến trận, người Mông Cổ già dặn hơn tướng sĩ Minh quân rất nhiều, mấy nghìn người rất nhanh tách hoá thành mười mấy tiểu đội, bao vây phân tách tướng sĩ Minh quân còn sót lại thành hơn mười nhóm nhỏ, rồi tiến hành tiêu diệt.

Về phần Tần Kham, là đối tượng chiếu cố trọng điểm của người Mông Cổ, tựa hồ nhìn ra được kỳ lân bào trên người Tần Kham đẹp đẽ quý giá, người Mông Cổ không nặng tay, ý tứ bắt sống hắn rất rõ ràng, mấy lần Tần Kham lộ ra sơ hở, rõ ràng có thể một đao chặt phăng đầu hắn, nhưng khi lưỡi dao chạm tới da ở phần cổ Tần Kham thì lại nhanh như điện giật thu hồi lực đạo.

Chung quanh chết bao nhiêu người Tần Kham đã chẳng đếm nổi, hắn chỉ biết là khí lực của mình cũng sắp hết rồi, một tia một tia cuối cùng hắn vẫn cố giữ, một tia khí lực này là dùng để tự cứa cổ mình.

Quan lớn Đại Minh tuyệt đối không thể làm tù binh của người Mông Cổ, đãi ngộ nhục nhã và cuộc sống không thuộc về mình nắm giữ sau khi làm tù binh thì so với chết còn khó chịu hơn.

Cánh tay vung đao đã dần dần tê đi, không khí trong lồng ngực tựa hồ càng lúc càng ít, bất kể mở to miệng thế nào cũng không hít đủ, tai cũng chẳng nghe thấy tiếng hét thảm của thuộc hạ, cũng không biết những khuôn mặt quen thuộc ấy bao nhiêu người còn sống, bao nhiêu người đã chết, điều duy nhất Tần Kham có thể làm đó là không ngừng vung đao chém, bất chấp mỗi lần vung đao là đằng sau sơ hở, hắn biết những sơ hở này các thị vệ sẽ giúp hắn ngăn cản.

"Đại nhân! Bọn thuộc hạ giúp ngài mở một con đường máu, ngài chạy trước đi, xin ngài đấy."

Không biết khi nào, Đinh Thuận cả người đẫm máu giết tới bên cạnh Tần Kham, cùng Tần Kham dựa lưng vào nhau mà thở dốc.

Nhân lúc giằng co, Tần Kham há to miệng thở, lời nói của Đinh Thuận hắn đã lười chẳng muốn đáp lại.

"Đại nhân, đủ rồi, ngài làm tướng sĩ vì triều đình làm đến mức như vậy là đủ lắm rồi! Chạy đi, nhảy xuống sông Liêu, thuộc hạ tìm mấy tên huynh đệ tinh thông kỹ năng bơi đỡ ngài trong nước."

Tần Kham mệt mỏi thở dốc: "Đinh Thuận, ta. . . Nếu thật sự muốn giữ mang thì đã sớm chạy rồi, việc gì phải chờ tới bây giờ?"

Đinh Thuận khóc nói: "Đại nhân, ta minh bạch ý của ngài, nhưng, ngài việc gì phải làm vậy? Ngài sao có thể như đám người chỉ biết chém giết chúng ta."

"Đại quan và binh lính, đều là một cái mạng, không có gì khác nhau cả, sống có phong quan hay không không quan trọng, quan trọng là tôn nghiêm Hán nhân chúng ta đừng có để mất, nó đáng để dùng mạng đổi lấy."

Trên chiến trường, tướng sĩ Minh quân còn đứng càng ngày càng ít, hơn ngàn tướng sĩ co chặt hàng phòng ngự, tự động áp về phía Tần Kham, cũng dùng Tần Kham làm trung tâm, dốc hết khả năng kết thành một viên trận không nghiêm chỉnh, vây chặt Tần Kham ở giữa.

Nỏ mạnh hết đà không thể mặc lụa trắng, Tần Kham minh bạch, tất cả tướng sĩ đã kiệt sức rồi, đại thế đã mất.

Mấy ngàn binh tướng Mông Cổ này bao vây chặt tướng sĩ Minh quân, một tên trông như thủ lĩnh Mông Cổ hổn hển lớn tiếng hô quát vài câu, ngay sau đó, tiếng kèn sừng trâu thổi lên, các binh lính Mông Cổ ở bốn phía đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Tần Kham cười sầu thảm, hắn biết, thủ lĩnh Mông Cổ không định bắt sống hắn nữa, thương vong phải trả là quá lớn, thủ lĩnh không gánh được.

Vào giây phút tiếng kèn dừng lại, vô số lính Mông Cổ bắt đầu toàn lực xung phong liều chết, viên trận tướng sĩ Minh quân vừa kết thành yếu ớt như một tờ giấy trắng, chọc cái là thủng.

" Liều mạng với bọn chó Thát tử."

Trong tướng sĩ Minh quân, không biết là ai gào to một câu, các tướng sĩ còn lại đều gầm to rồi vung đao xông lên.

Giờ này khắc này, mọi người đều không còn hy vọng sống sót, trong đầu duy nhất chỉ tồn tại một suy nghĩ liều mạng, bao gồm cả Tần Kham.

Thị vệ lần lượt ngã xuống, phòng vệ bên cạnh Tần Kham càng lúc càng yếu ớt, trong hỗn chiến cũng chẳng nhớ được mình có bị thương hay không, hắn thậm chí thầm mong một đao cắt cổ tới mau một chút, để mình được sớm giải thoát.

Hắn, quá mệt mỏi rồi.

Cuối cùng, một tên lính Mông Cổ phá tan phòng tuyến cuối cùng của Minh quân, một thanh trường mâu vô tình đâm về phía ngực Tần Kham.

Tần Kham ngay cả khí lực ngăn cản cũng không có, nhìn mũi mâu cách ngực mình càng lúc càng gần, Tần Kham bỗng nhiên ném thanh đao đã quằn lưỡi trong tay đi, ngửa đầu nhắm hai mắt lại, lộ ra nụ cười thoải mái.

Kiếp sau làm người, chỉ mong được sinh ở thịnh thế huy hoàng, đừng phải nuốt hận ở sông Liêu như hôm nay!

Mũi mâu còn cách ngựa chỉ một tấc lại bỗng nhiên dừng lại.

Mãi lâu sau vẫn chưa cảm thấy đau đớn, Tần Kham mở mắt ra, thì thấy cổ tên lính Mông Cổ trước mặt cắm một mũi tên nhọn, tên lính Mông Cổ hai mắt lồi ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, sinh cơ dần dần từ trong mắt hắn trôi đi.

Không chỉ Tần Kham thất thần, tất cả mọi người trong chiến trường đều thất thần.

LÍnh Mông Cổ kinh hãi nhìn chung quanh, thì thấy ngoài trăm bước, hơn ngàn kỵ sĩ cũng ăn mặc như người Mông Cổ lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, không biết từ lúc nào dã hình tình thế bao vây đối với bọn họ, đầu lĩnh là một vị nữ tử mặc áo giáp đỏ thẫm, nữ tử này khuôn mặt diễm lệ, nhưng ánh mắt lại như băng sương, giống như một con sói cái hung tợn nhìn chằm chằm những tên lính Mông Cổ chung quanh Tần Kham.

Đám linh Mông Cổ sợ quá, những người này là từ đâu tới đây? Ánh mắt mọi người cũng bất giác hướng về phía một gò đất nho nhở ở sườn tây chiến trường, nơi đó là chướng ngại vật duy nhất trên bình nguyên.

Tháp Na chậm rãi buông cung cứng trong tay, từ túi buộc ở mông ngựa rút ra một thanh mã đao dà, mã đao sáng như tuyết ở không trung đột nhiên kêu vang.

"Công!" Tháp Na lạnh lùng hạ quân lệnh.

Đóa Nhan binh đã Sớm kết xong trận thế ầm ầm thúc ngựa, giống như một tòa núi cao không thể trèo qua, nặng nề ép xuống đầu lính Mông Cổ.

"Đóa Nhan binh! Ha ha, là Đóa Nhan binh! Tần soái, mạng chúng ta chưa tuyệt đâu." Đinh Thuận ngây người một lát rồi hét to mừng rỡ.

Tất cả tướng sĩ Minh quân cũng hoan hô, vẻ vui mừng trên mặt Tôn Anh chợt lóe, tiếp theo lớn tiếng quát: "Viện quân tới rồi, chúng ta càng phải ổn định trận cước! Các huynh đệ, kết trận cho đám Thát tử một đòn đau nào!"

Các tướng sĩ Minh quân sức cùng lực kiệt nhanh chóng kết thành một phương trận rời rạc lỏng lẻo, hàng đầu vất vả lắm một hợp lại được thành một loạt trường thương và thuẫn bài, theo chỉ lệnh của Tôn Anh, phương trận đồng loạt sải bước về phía lính Mông Cổ.

Tình thế Chiến trường thay đổi!

Quân Mông Cổ Vốn thế công mãnh liệt lúc này ở phía tây là tàn quân của Minh quân, phía đông là Đóa Nhan binh như thủy triều xông tới, quân Mông Cổ trong nháy mắt liền rơi vào thế yếu bị giáp công hai mặt.

Minh quân Lúc trước ngoan cường chống cự, liều mạng đánh trả, đã làm quân Mông Cổ tổn hại nghiêm trọng, đại quân năm ngàn đã không còn tới ba ngàn, hơn nữa lính Mông Cổ đã chém giết kịch liệt hơn một tiếng, thể lực, sức chịu đựng và sĩ khí sớm đã dần dần suy kiệt, Đóa Nhan binh sĩ khí đang thịnh xuất hiện, cuối cùng đã làm tất cả lính Mông Cổ phải sợ.

"Đâm."

Mặt tây sông Liêu, tướng sĩ Minh quân từng bước áp sát theo quân lệnh của Tôn Anh, một loạt trường thương đâm ra, mấy chục lính Mông Cổ đang kinh hoàng thất thố ngã xuống.

Tần Kham đứng ở cuối phương trận, thân hình lảo đảo sắp ngã, áo hắn đã rách tả tơi, trên người có vài vết đau, vết thương đang chảy máu, mặt cũng tá nhợt vì mất máu, nhưng lại không ngờ vẫn lộ ra nụ cười.

Đinh Thuận nói không sai, mạng chưa tuyệt. Xem ra ông trời đã thay đổi chủ ý, quyết định để hắn tiếp tục bị dày vò trong thời đại này.

Thắng bại cũng theo sự xuất hiện của Đóa Nhan binh mà dần dần nghiêng về phía Tần Kham.

Ngoài Trăm bước, chiến mã của Đóa Nhan binh cách quân Mông Cổ càng lúc càng gần, bóng hình như lửa đỏ đi trước vung trường đao...

Thân hình Tần Kham lay động mấy cái, quay đầu cười nói với Đinh Thuận: "Nói với ả Tháp Na dã man kia, cho dù nàng ta cứu mạng ta thì ta cũng sẽ không cưới nàng ta, bảo nàng ta đừng có ý đồ với ta. . ."

Nói xong Tần Kham ngả ngửa ra sau, triệt để ngất đi.

trong Mơ mơ màng màng, Tần Kham thấy rất nhiều ác mộng, cái này nối tiếp cái kia.

Trong mộng tất cả đều là máu tươi, xương trắng và thi thể, vô số khuôn mặt quen thuộc rên rỉ, hét thảm, kêu rên trước mắt hắn.

Muốn vươn tay ra cứu bọn họ, nhưng chạm vào lại là ảo tượng hư vô, đụng cái lại tan thành mây khó.

Không biết qua bao lâu, Tần Kham mới từ từ tỉnh dậy.

Đột nhiên mở to mắt, cả người mồ hôi đầm đia, một đôi tay mền đang nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, nhìn thấy Tần Kham mở mắt, chủ nhân của bàn tay lập tức vừa giật mình vừa vui mừng, tiếp theo thì đứng dậy chạy ra ngoài.

Trong mơ màng, Tần Kham nhìn chung quanh, phát hiện mình đang nằm trong một cái nhà bạt, bên trên là mái vòm màu xanh, trong nhà lót thảm lông dê đỏ, trên vách thì treo đủ loại đồ trang trí cổ quái, nhìn thì lộn xộn, nhưng mỗi một món trang trí đều tinh xảo.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, rèm nhà bạt được vén lên, mấy khuôn mặt quen thuộc của Đinh Thuận, Tôn Anh, Diệp Cận Tuyền đập vào mắt, trên mặt bọn họ toàn là vẻ kinh hỉ.

"Tần soái, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi."

"Tần soái, ngà hôn mê liền ba ngày ba đêm. Sốt cao không đỡ, thằng chó Tôn Anh này thiếu chút nữa thì một đao bổ chết đại phu Mông Cổ."

"Tần soái. . ."

Tần Kham suy yếu xua tay: "Câm miệng hết cho ta, trả lời câu hỏi của ta trước đã. Tình trạng hiện tại của chúng ta thế nào? Có bị thành tù binh của Thát tử hay không?"

"Tần soái, chúng ta thắng rồi."
Bình Luận (0)
Comment