Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 343

Nội đường Chu Hậu Chiếu đang nói với Đỗ Yên tin dữ của Tần Kham, không ai ngờ rằng Kim Liễu đứng sau bình phong lại đột nhiên ngất xỉu.

Đỗ Yên ngồi ngơ ngác, vẫn chưa tiêu hóa được tin tức giống như trời sập này, đối với tất cả phát sinh bên ngoài không hề có phản ứng, Lưu Cẩn và Trương Vĩnh cùng Chu Hậu Chiếu ùa lên đỡ Kim Liễu đã ngất xỉu lên ghế, ngón tay Trương Vĩnh ấn vào nhân trung của Kim Liễu, Kim Liễu liền từ từ tỉnh dậy.

Ánh mắt đờ đẫn nhìn một vòng chung quanh, nước mắt Kim Liễu như trân châu đứt dây lã chã rơi, Đỗ Yên vẫn vẻ mặt đờ đẫn, ngơ ngác nhìn ngoại đường, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.

Chu Hậu Chiếu càng cảm thấy áy náy, Tần Kham là hắn phái tới Liêu Đông, một đạo thánh chỉ của hắn lại làm một gia đình đang hạnh phúc tốt đẹp từ nay về sau vỡ tan tành, Đỗ Yên mất đi trượng phu, mà Chu Hậu Chiếu hắn thì lại mất đi lương bằng tri kỷ, tất cả những điều này đều do một tay hắn gây ra.

Dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, sự áy náy của Chu Hậu Chiếu rất trực tiếp, thấy Đỗ Yên vẻ mặt đờ đẫn bất động không nói gì, trông như cái cọc gỗ, Chu Hậu Chiếu vừa quýnh vừa xấu hổ, miệng méo đi, oa oa bật khóc.

"Tần phu nhân, là trẫm có lỗi với ngươi, là trẫm hại chết Tần Kham, trẫm, trẫm chỉ hận không thể chết thay cho hắn."

Lưu Cẩn và Trương Vĩnh nghe vậy cuống quít quỳ xuống, không ngừng cầu xin Chu Hậu Chiếu đừng nói ra những lời xui xẻo này.

Kim Liễu vẫn cúi đầu không nói gì, nước mắt lại chảy không ngừng, tất cả mọi người trong nội đường đang đắm chìm trong bi thương, chẳng ai có tâm tình chú ý vì sao muội muội khác họ chủ mẫu Tần gia nhận lại có phản ứng mạnh như vây về cái chết của Tần Kham.

Không biết qua bao lâu, Đỗ Yên hồi thần, vẫn nước mắt một giọt cũng không rơi, thậm chí nói chuyện nói chuyện nói chuyện cũng bình tĩnh.

"Bệ hạ, tướng công nhà ta quả thực đã chết trận rồi sao?"

Chu Hậu Chiếu vừa khóc vừa gật đầu.

"Đã thấy thi thể của hắn chưa?"

Chu Hậu Chiếu lắc đầu: "Trẫm đã phái người xuất quan, tới bờ sông Liêu tìm kiếm..."

Hai mắt Đỗ Yên sáng lên, mắt đẹp trông như tro tàn giờ đã khôi phục được mấy phần thần thái.

"Sống không thấy người, chết không thấy xác, xin thứ cho cáo phụ mạo muội, bệ hạ dùng điều gì để khẳng định tướng công nhà ta đã chết trận?"

Chu Hậu Chiếu thấy Đỗ Yên Đỗ Yên càng lúc càng cháy lên hy vọng thì trong lòng càng khó chịu, không biết nên nói gì.

Trương Vĩnh ở bên cạnh thở dài giải thích: "Tần phu nhân, chẳng ai mong Tần đại nhân gặp chuyện không may cả, nhưng trận đánh ở bờ sông Liêu Tần đại nhân bị kỵ binh Thát tử bao vây là sự thật. Đại chiến sau cùng, Tần đại nhân phái quân sĩ vượt sông Liêu về báo tin, ngay cả thư tuyệt bút cũng viết rồi, một màn cuối cùng quân sĩ nhìn thấy sau khi qua sông Liêu chính là binh mã của Tần đại nhân bị kỵ binh Thát tử bao vây giảo sát, Tần đại nhân... Khó lòng may mắn."

Đỗ Yên lạnh lùng nói: "Tướng công tự tay viết thư tuyệt bút ư? Vậy thư đâu?"

Chu Hậu Chiếu từ trong ngực lấy ra thư của Tần Kham đưa cho nàng ta.

Đỗ Yên vội mở ra, càng đọc người càng run rẩy, vẻ mặt cũng càng tuyệt vọng, cắn chặt môi dưới, dù đã cắn tới chảy máu nhưng nàng ta vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Vò thư tuyệt bút, Đỗ Yên lạnh lùng nói: "Quả thật là chữ viết của tướng công Quả thật, nhưng, phụ vẫn nói câu đó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Không thấy thi thể của tướng công nhà ta, cáo mệnh tuyệt đối sẽ không tin hắn đã chết."

Trương Vĩnh thở dài nói: "Tần phu nhân, việc gì phải vậy."

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Đỗ Yên bướng bỉnh lặp lại những lời này, cũng giống như Tần Kham tử thủ ở sông Liêu, nàng ta vẫn giữ một tia hy vọng cuối cùng này.

Chu Hậu Chiếu thở dài không nói gì, đạo lý người chết không thể sống lại hắn sớm đã minh bạch, nhưng mà Đỗ Yên vẫn kiên trì cho rằng Tần Kham chưa chết, trong nhất thời Chu Hậu Chiếu cũng không lấy ra được lý do gì để thuyết phục nàng ta.

Nhìn khuôn mặt quật cường không chịu nhận mệnh của Đỗ Yên, Chu Hậu Chiếu ưỡn ngực, đứng lên bỗng nhiên vái dài Đỗ Yên, lớn tiếng nói: "Bất luận Tần Kham sống hay chết, từ nay về sau, trẫm dùng tẩu lễ để đối đãi với Tần phu nhân, còn trẫm ở đây, Tần gia với đây Tần gia."

Lưu Cẩn và Trương Vĩnh bị một câu không đầu không đuôi này của Chu Hậu Chiếu làm cho ngây dại.

Tần gia không phải đại gia tộc, toàn bộ gia đình hoàn toàn dựa vào một nam Tần Kham chống đỡ, Tần Kham đã chết, sự suy tàn của Tần gia đã là tất nhiên, nhưng mà Chu Hậu Chiếu nói ra những lời này, Tần gia tất nhiên không suy tàn được, phải cho tới lúc Chu Hậu Chiếu băng hà, hoặc là Đỗ Yên qua đời, Tần gia lúc này mới tính là biến mất.

Lưu Cẩn đã sớm quen với thánh quyến chi long của Tần Kham lúc này cũng không nhịn được mà tặc lưỡi không thôi, miệng chua loét, nhưng lòng ghen tị so với trước kia thì bớt đi nhiều, dù sao với phóng cách cao nhã của Lưu công công, chẳng thể nào lại đi tranh tình cảm với người chết.

Trương Vĩnh thở dài tiếc hận: "Đáng tiếc Tần đại nhân quá trẻ tuổi, chưa kịp lwua lại nhất nam bán nữ cho Tần gia, nếu không có thánh sủng của bệ hạ, thừa kế tước vị thế tập, còn lo không thể dữ quốc đồng thích sao?"

Vừa dứt lời, nội đường truyền ra đau thương thanh âm đau thương nhưng bình tĩnh.

"Tần Kham có hậu."

Một lời nói làm dậy sóng.

Mọi người trong Nội đường kinh ngạc tới cực độ quay đầu lại, nhìn người lên tiếng, ngay cả Đỗ Yên vẻ mặt đờ đẫn cũng kìm lòng không đậu mà phải quay đầu nhìn lại.

Người lên tiếng chính là Kim Liễu.

Nước mắt của nàng ta vẫn chưa ngừng rơi, lúc này nước mắt thấm đẫm mặt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.

"Ngươi. . . Nói cái gì? Tướng công có hậu?" Đỗ Yên nhìn chằm chằm nàng ta, giống như không quen nàng ta vậy.

Kim Liễu cười buồn bã, đi tới cầm tay Đỗ Yên, nhẹ nhàng đặt tay nàng ta lên bụng mình.

Đỗ Yên sắc mặt kịch biến, từ kinh nghi, đến tức giận, cuối cùng thở dài, đau thương vô cùng.

"Kim Liễu, ngươi và tướng công. . . Là chuyện khi nào?"

Kim Liễu quỳ xuống trước mặt Đỗ Yên, khóc không thành tiếng nói: "Tỷ tỷ, tha thứ cho ta, ta và Tần Kham kỳ thật đã quen biết từ lâu rồi, năm đó Thiệu Hưng ở Thiệu Hưng, Tần Kham là án thủ thi viện Thiệu Hưng, ngày đó hắn và bạn cùng trường tới tiểu lâu của ta..."

Đỗ Yên ai thán nói: "Nghe nói tướng công từng có cố sự bỏ mình tìm chết, nghe nói là vì một nữ tử, ta nghĩ, người đó chắc là ngươi rồi? Về sau ngươi và tướng công gặp lại ở kinh sư à? Ta không ngờ lại coi ngươi là nữ tử gặp hạ mà đón về phủ, từ sau khi ngươi vào phủ, ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hiện tại nghĩ lại, chắc là ngươi và tướng công khi đó đã ám sinh tư tình?"

Kim Liễu khóc nói: "Tỷ tỷ, ta không phải là cố ý giấu tỷ, hai năm nay ta và Tần Kham đều sống rất khổ, ông trời an bài cho ta và hắn gặp lại ở kinh sư, ta thật sự không muốn bỏ đi hạnh phúc mất rồi lại được, xin lỗi."

Đỗ Yên thở dài: "Thôi, nói ra thì ngươi và tướng công quen nhau yêu nhau trước ta, việc này sao có thể trách ngươi?Việc trước kia không nhắc tới nữa, Kim Liễu ta hỏi ngươi, đứa con trong bụng ngươi quả thật là cùng tướng công. . ."

Kim Liễu gật đầu, thấp giọng nói: "Tần Kham đêm trước khi rời kinh, hắn có vào phòng ta, không ngờ một lần đó lại..."

Đỗ Yên nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của Kim Liễu, vẻ mặt biến ảo khó đoán, có ghen tị cũng có lấy làm mau mắn.

Chu Hậu Chiếu vẫn lẳng lặng nhìn một màn phát sinh bất ngờ này của Tần gia, ngơ ngác không biết nói gì mới tốt. Trương Vĩnh ở bên cạnh thì như vô tình lẩm bầm: "Tần đại nhân có hậu rồi, đây là việc vui, nếu Tần đại nhân có tước vị, cũng có thể truyền cho đời sau."

Chu Hậu Chiếu giật nảy mình, lập tức hưng phấn hưng phấn nói: "Hay, có hậu là tốt rồi, hai vị Tần phu nhân chớ buồn, trẫm giờ triệu tập đại thần, thương nghị việc phong tước cho Tần Kham, tước vị thế tập đời đời..."

Chỉ vào bụng Kim Liễu, Chu Hậu Chiếu nghiêm mặt nói: "Nếu Tần phu nhân sinh nam, thì kế thừa tước vị, nếu sinh nữ, trẫm nhận làm nghĩa nữ, chỉ phối cho Thái tử tương lai của trầm làm chính phi, Tần gia sẽ không ngã, Tần gia không được ngã."

Nói xong Chu Hậu Chiếu xoay người kích động rời Tần phủ.

Hiện tại điều duy nhất có thể làm cho Tần Kham cũng chỉ có chuyện này, chuyện này nhất định phải làm tốt!

Kinh sư lớn như vậy không giấu được tin tức, bất kỳ gió thổi cỏ lay gì cũng không thể qua được tai mắt của các đại thần.

Quân sĩ vào kinh báo tin được hơn một tiếng, toàn bộ kinh sư liền biết Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham chết trận sông Liêu.

Tin tức này ở trong giới quyền quý và đại thần kinh sư làm dậy lên sóng lớn, nói không rõ tốt xấu, có người vui mừng có người sầu.
Bình Luận (0)
Comment