Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 114 - Chương 113: Sóng Gió Triều Đình (5)

Chương 113: Sóng gió triều đình (5)

Sắc mặt Trương hoàng hậu lờ mờ tái đi, nụ cười rõ ràng có chút cứng ngắc. Vẫn cắn răng không nói một lời, ánh mắt liếc về phía Kiến Xương Bá một cái, trong lòng thở dài ảm đạm, hai đệ đệ không ra gì này, thật hao tổn tâm trí...

Đầu Hoằng Trì đế càng đau hơn, cười khổ nhìn về phía Thái tử Chu Hậu Chiếu, không biết là khảo nghiệm hắn hay là không muốn đối mặt với đề tài.

"Hoàng nhi. Ngươi nói thử đi, ngươi là ngươi là hoàng đế, chuyện này ngươi nên xử trí như thế nào?" Trong mắt Hoằng Trì đế tràn ngập sủng ái. Hắn chỉ có một đứa con trai, không chiều không được.

Chu Hậu Chiếu tựa hồ không hề e ngại phụ thân, lúc này đang ngồi hai chân vắt lên bàn sưởi. Miệng ăn vải cung nữ đút, vừa văn miệng vừa dính vỏ, Hoằng Trì đế cười cười sủng ái, cẩn thận lau giúp hắn.

"Nếu ta là hoàng đế, ta sẽ đánh mông cữu cữu, phụ hoàng, gia phó của phủ Thọ Ninh Hầu cướp nữ nhân nhà Tần Kham, Nhi thần tận mắt nhìn thấy, những người đó rất hỗn trướng, toàn bộ đáng chết. Về phần Tần Kham kia. Ừ, Tần Kham rất oan, nên thả hắn ra, sau đó điều vào đông cung chơi với ta... Khụ khụ, không đúng. Đọc sách với ta."

Trương hoàng hậu nghe vậy, không khỏi tức giận, hắn không thể nhét nhi tử bảo bối này vào bụng rồi đẻ lại, ai cũng nói cậu là thân nhất, mà đứa nhi tử ngốc này làm sao mà khửu tay cứ treo bên ngoài vậy?

Đám đại thần Vương Quỳnh, Vương Ngao nhíu mày. Không nói đến cách xử trí việc này của Thái tử quá mức nực cười, chỉ nhìn một cách đơn thuần thái độ của hắn lúc này, một chân gác lên bàn, chân kia thõng xuống lắc lư, miệng thì tóp tép, vụn văng khắp nơi, còn cả nụ cười không đứng đắn đó nữa. Đây là bộ dạng của quốc quân tương lai à?

Tính cách của Vương Quỳnh cương liệt nhất, không nhịn được hừ một cái, vừa định mở miệng răn dạy Thái tử vài câu thì lại nghe thấy giọng the thé của hoạn quan ngoài điện: "Thọ Ninh Hầu đến, Cẩm Y vệ nội thành Thiên hộ Tần Kham đến."

Thọ Ninh Hầu là được người ta nâng vào, bộ dạng rất thê thảm, hai mắt vô thần, mắt xiêu miệng vẹo, toàn thân quấn đầy vải trắng, tỏa ra vị thuốc khó ngửi, Tần Kham chỉ một cước đá hắn hôn mê, nhưng biểu hiện của hắn lúc này giống như bị Cẩm Y vệ nghiêm hình tra tấn, cái đó gọi là hấp hối, lâm chung sắp chết.

Thật sự là một tên gia hỏa khiến người ta vừa giận lại vừa buồn cười.

Tần Kham và Thọ Ninh Hầu gặp nhau ở trước cửa cung, một người được nâng, một người thì tự đi vào cung.

Vào điện, Trương hoàng hậu vừa thấy bộ dạng thê thảm của đệ đệ Thọ Ninh Hầu, không khỏi đau lòng vạn phần, thấy Tần Kham thản nhiên mà đứng, bộ dạng không hề sức mẻ bên cạnh hắn, Trương hoàng hậu mắt phượng hung hăng lườm hắn một cái, rất bất thiện.

Chu Hậu Chiếu vừa thấy Tần Kham mắt liền sáng lên, cũng mặc kệ Hoằng Trị ở đây, từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước người hắn cười nói: "Tần Thiên hộ quả nhiên đã nhìn qua trường hợp chém giết, ngươi đánh ác nô phủ Thọ Ninh Hầu rất đã, rất hả giận."

Thái tử không đứng đắn, Hoằng Trì đế cười mà không nói, Trương hoàng hậu trợn mắt, Vương Quỳnh thì thật sự không nhìn được nữa, trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, xin chú ý dáng vẻ."

Chu Hậu Chiếu bĩu môi, nói thầm "Lão đầu làm mất hứng", sau đó thì đứng ở một bên, rất có hứng thú quan sát dáng vẻ bị thương lộ ra rất khoa trương của Thọ Ninh Hầu.

Hoằng Trì đế nhíu mày nhìn Thọ Ninh Hầu đang hấp hối một cái, lúc này mới nhìn thẳng vào Tần Kham, nói: "Tần Kham, hôm qua ngươi vì sao có tranh chấp với Thọ Ninh Hầu, ngươi cứ cẩn thận mà nói, không được có nửa câu dối trá khi quân."

Tần Kham chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hoằng Trì đế, hai tay xòe ra, triển lãm áo tù nhân màu xám vẫn chưa thay của mình, buồn bã cười nói: "Bệ hạ, bộ dạng của thần như vậy, kỳ thật đã nói rõ tất cả, việc gì phải nhiều lời."

Kiến Xương Bá nhìn Tần Kham, trong mắt đầy vẻ uy hiếp: "Tần Thiên hộ, các vị đại nhân trong điện nói huynh trưởng ta muốn cướp mỹ tỳ trong nhà ngươi, cho nên các ngươi mới xảy ra tranh chấp, có phải thế không? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.

Tần Kham cúi đầu không nói gì, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ ngập trời.

Đây là thời đại gì vậy? Quyền quý hoành hành, người tốt không nơi nương tựa, Thọ Ninh Hầu một câu ta muốn đôi song sinh đối với, mình lại không thể không đưa các nàng và thê tử đi tránh họa, cuối cùng hắn còn rơi vào kết cục chốn lao tù, ngay cả lúc này trước mặt hoàng đế, bọn họ không ngờ cũng dám uy hiếp như thế.

Chẳng lẽ nhân sinh đã tới nước phân ba bảy loại rồi à?

Thản nhiên đón ánh mắt uy hiếp của Kiến Xương Bá, Tần Kham cười lạnh lùng: "Bệ hạ, Thọ Ninh Hầu quả thực muốn chiếm mỹ tỳ trong nhà thần, thần chức nhỏ tiếng bé, nhưng lại to gan lớn mật, quốc thích coi trọng mỹ tỳ của thần, thần nên hai tay dâng tặng, thần không biết tốt xấu, nhưng biết liêm sỉ biết có trách nhiệm, ngay cả thê trong nhà cũng không bảo vệ được thì còn có tư cách làm nam nhân không? Thọ Ninh Hầu dùng quyền tướng, dồng thần vào tù oan, cầu xin bệ hạ giải oan cho vi thần!"

Những lời của Đương sự Tần Kham không nghi ngờ gì nữa đã định tính việc này, Trương hoàng hậu rốt cuộc không nhịn được, nàng ta muốn bảo vệ đệ đệ.

Sóng mắt khẽ chuyển, Trương hoàng hậu mỉm cười nói: "Bệ hạ, cái gì dùng quyền ức hiếp, cái gì chiếm lấy mỹ tỳ, nô tì nghe mà mây mù dày đặc, có điều, Thọ Ninh Hầu bị đánh cho thương tích đầy mình, ngay cả tiến cung cũng phải nhờ người ta đỡ vào, mà vị Tần Thiên hộ này hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây, đây chính là điều mọi người tận mắt nhìn thấy, nếu nói Thọ Ninh Hầu dùng quyền ức hiếp, chỉ sợ không đáng tin? Nô tì nhìn thế nào cũng thấy là Tần Thiên hộ bắt nạt Thọ Ninh Hầu?"

Bất kỳ chuyện nào chỉ cần nữ nhân nhúng tay vào, nhất định là chuyện xấu, cho dù nữ nhân này là hoàng hậu cũng vậy.

Những lời giả ngu giả ngốc, hoàng hậu cười dài nói ra, tính chất của sự việc hoàn toàn biến đổi.

Tất cả mọi người Trong điện nhìn hắn, Chu Hậu Chiếu vẫn cười hì hì, Thọ Ninh Hầu được nâng trên giường mềm thì hợp thời phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, càng thể hiện ra tình trạng bi thương bị Tần Kham khi dễ đến thảm.

Kiến Xương Bá nghe thấy lời nói của hoàng hậu tỷ tỷ, không khỏi tinh thần nhất chấn, quỳ gối trước mặt Hoằng Trì đế than thở khóc lóc: "Bệ hạ không thể tin lời đồn, huynh trưởng ta an phận thủ pháp, tuy là hầu tước nhưng không dám làm ra những chuyện ức hiếp bắt nạt người khác, thế nhân nhiều lời đổ oan, huynh trưởng khó lòng giãi bày, hôm nay bệ hạ thấy rõ rồi đó, xin hỏi các vị đại nhân đang ngồi đây, nói huynh trưởng ta Thọ Ninh Hầu khi dễ Tần Thiên hộ, các vị thấy rõ ràng rồi nhé, có đâu người khi dễ lại bị nằm thoi thóp trên giường, còn người bị khi dễ thì bình yên vô sự hay không?"

Lý Mộng Dương hừ lạnh nói: "Tranh chấp rồi đánh nhau, đánh nhau tất nhiên có thua có thắng, thắng thua thì có thể nói rõ đạo lý thị phi sao? Lời của Kiến Xương Bá không khỏi nực cười rồi."

Trương hoàng hậu hơi biến sắc, lời nói của Lý Mộng Dương là nhằm vào Kiến Xương Bá, nhưng câu chuyện lại do nàng ta bắt đầu, lời này chẳng phải là ám chỉ nàng ta nực cười sao?

Tần Kham không khỏi cảm kích nhìn Lý Mộng Dương một cái.

Bình Luận (0)
Comment