Giờ tý, kinh sư là một mảng hắc ám và yên tĩnh.
Phu canh lười biếng gõ mõ một cách hữu khí vô lực, cùng với trong nhà dân chúng xa xa truyền đến một hai tiếng chó sủa, tiếng mõ càng lúc càng xa.
Đây là một buổi đêm bình tĩnh mà bình thường, cũng như vô số đêm khác, không trăng không sao, gió lạnh gào rít.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Khi Cẩm Y vệ và Đông Hán vây quanh Mã phủ bảo hộ Mã Văn Thăng, trong một tiền viện đại trạch hào hoa xa xỉ khác ở nội thành kinh sư, thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh quỳ ở trong sân, mặt sân lát bằng đá cuội của tiền viện khiến hai đầu gối hắn hoàn toàn tê liệt, nhưng Lưu Thanh lại vẫn quỳ không nhúc nhích, trán đã bị dập tới ứa những vết máu đỏ sẫm đáng sợ, giống như vô số con sông đỏ chảy qua mặt hắn, trong đêm khuya khuôn mặt trông như lệ quỷ, hết sức khủng bố.
Thần trí của Lưu Thanh đã có chút mơ hồ, thân hình lắc lư, nhưng bản năng cầu sinh vẫn khiến thân thể hắn làm ra được động tác cầu xin.
Nghỉ ngơi một lát, Lưu Thanh lại bắt đầu mặt hướng về phía trước mà dập đầu, daaoj rất nghiêm túc tỉ mỉ, để mặc vết thương đã khô trên trán lại chảy máu.
"Lão tổ tông, tiện tỳ biết sai rồi, ngài tha cho tiện tỳ lần này đi, chuyện không phải là không thể ãn hồi, chỉ đợi hơn hai mươi thích khách đó đền tội, chuyện này có thể áp chế được, xin ngài tha cho tiện tỳ, ta nguyện đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho ngài..."
Tiếng cầu xin Trầm thấp giống như có nức nở quanh quẩn trong sân vắng.
Trong Tiền đường lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lưu Thanh lạnh lòng, hắn từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi, chủ nhân của viện tử này nếu không có động tĩnh, chứng tỏ hắn nhất định sẽ trở thành một kẻ bị bỏ đi, vận mệnh của kẻ bị vứt bỏ chỉ có chết.
Không biết qua bao lâu, dưới mái hành lang gấp khúc tiền đường chậm rãi có một đạo thân ảnh đi ra, thân ảnh giấu mình dưới mái, không nhìn rõ mặt mày.
"Lão gia lên tiếng, ngươi về thu thập đi, ngươi đừng hy vọng được trấn thủ Tuyên phủ nữa, sáng mai lên đường, sung quân Phượng Dương giữ lăng. Bình an sống nốt nửa đời sau của ngươi đi."
Lưu Thanh ngây người một thoáng, lát sau thì mừng rỡ, khóc rống lên, dập đầu như giã tỏi.
Đêm khuya Mã phủ bóng người lay động, trong vô thanh vô tức lộ ra một cổ áp lực khiến người ta nặng nề tới hít thở không thông.
Nội viện Tiền viện, trong ngoài tường vây đều bố trí nhiều người, hơn hai mươi thích khách vẫn đang ẩn náu tại nơi nào đó trong kinh sư luôn như hổ rình mồi, Hán Vệ không dám có chút lơ là. Mã thượng thư nếu ở dưới mí mắt của bọn họ xảy ra chuyện, bệ hạ tất sẽ không tha cho bọn họ.
Mấy ngày nay biểu hiện của Mã Văn Thăng rất phối hợp, dù sao Mã đại nhân tuy rằng năm nay đã bảy mươi sáu tuổi, nhưng nếu sống lâu thêm một hai chục năm thì y cũng sẽ không phản đối, biểu hiện khí tiết là một chuyện, quý trọng sinh mệnh lại là một chuyện khác, hai bên không hề xung đột.
Nói thật ra, nếu không phải xuất hành không quá tiện, Mã thượng thư cũng muốn kiếm một cỗ quan tài rồi chui vào đinh khắp cả thành, sau đó ở nơi nhiều người nhất trong kinh sư làm một bài diễn thuyết, cờ xí tiên minh thể hiện quyết tâm thề sống chết không thỏa hiệp với tặc nhân của mình, đúng là một cơ hội mua danh chuộc tiếng cực tốt,, đáng tiếc bên ngoài rất nguy hiểm, hai chữ "Thề sống chết" Thét to một chút thì được, nhưng chớ có làm thật.
Ngọn đèn trong thư phòng Nội viện như đậu, lão gia phó lại châm thêm hai ngọn nén, để căn phòng được sáng sủa hơn một chút.
Thư phòng là cấm địa của là nam nhân, người bình thường không thể ra vào, Mã thượng thư càng vậy. Ngay cả lão thê kết tóc ngẫu nhiên tiến vào giúp y thu dọn ột chút, Mã Văn Thăng cũng phụng phịu mất hứng vài ngày.
Nhưng mà trong thư phòng lúc này lại có Tần Kham và Mã Văn Thăng đang ngồi, dưới ánh đèn có chút mờ mịt, cúi đầu nhìn chăm chú bàn cờ ở giữa, vẻ mặt của hai người ngưng trọng, Vắt hết óc suy nghĩ đối sách.
Người nhà cũng không cho phép tùy tiện vào thư phòng, Mã Văn Thăng lại để một ngoại nhân vào, thật là có chút kỳ quái. Lão quản gia của Mã phủ đứng xa xa ngoài cửa thư phòng, không ngừng kiễn chân dòm vào trong, vẻ mặt khó hiểu.
Càng không hiểu hơn là cờ mà hai người chơi, bàn cờ ngay ngắn, quân cờ mượt mà, chính hợp với chính đạo trời tròn đất vuông, nhìn như cờ vây, nhưng cách hạ cờ của hai người.
" Ngay cả sống ba, chết năm cũng được, Mã thượng thư, ngài lại thua rồi." Tần Kham cười cười hạ cờ.
Mã Văn Thăng vội vàng xoa xoa đôi mắt đục ngầu, phát hiện thằng nhóc này quả nhiên thắng rồi, sắc mặt lập tức có chút khó coi, vươn tay ra oán hận móc vào trong tay áo, vừa móc vừa giận dữ.
"Hừ! Kỳ dâm xảo kỹ mà thôi, cờ năm quân này rốt cuộc là vị tiên hiền nào sáng chế? Có chút không hợp lắm với đạo của nho gia ta.."
Tần Kham cười dài nhìn y, cũng không phản bác.
Mã Văn Thăng móc ống tay áo, móc vạt áo, móc đi móc lại bỗng nhiên động tác khựng lại, mang theo ngữ khí đau lòng lải nhải: "Chơi cờ thì chơi thôi, một thằng nhóc mới hai mươi tuổi như ngươi việc gì phải thêm phần thưởng, hai lượng bạc một ván, ngươi tưởng tiền bạc của lão phu là gió đông thổi tới à? Bệ hạ từ năm Hoằng Trị thứ mười hai đã hạ lệnh cấm, cấm dân gian cờ bạc, lão phu đường đường là thượng thư nhị phẩm, ngươi không ngờ làm hỏng danh tiết của ta, hơn nữa làm hỏng danh tiết của lão phu hơn mười lần, quả thực là hỗn trướng..."
Tần Kham không nhịn được nói: "Lão thượng thư trước tiên cứ trả tiền đi đã rồi hẵng lải nhải, lớn tuổi như vậy rồi mà còn ăn quỵt, danh tiết sẽ mất sạch đó."
"Lão phu thua hết rồi, cứ nợ đã! Tuổi còn trẻ mà như vậy, khó thành đại khí."
Tần Kham đành phải cười khổ.
Thượng thư Nhị phẩm muốn ăn quỵt, Thiên Vương lão tử cũng không làm gì được hắn y, muốn rủa y sinh con không có lỗ đít, nhưng rõ ràng là không còn kịp rồi.
Tiền thua hết, lão đầu nhi kỳ hứng không giảm, hứng trí bừng bừng kéo Tần Kham chiến thêm một ván.
Chuyện không có lợi ích Tần Kham rất ít,, có điều không lay chuyển được sự cưỡng bức của lão đầu nhi, cũng được, coi như hiến tình yêu cho người già.
Trong thư phòng Yên lặng, hai người chậm rãi hạ cờ, Mã Văn Thăng nhìn bàn cờ, nhìn như lơ đãng nói: "Tối nay bọn họ nên tới."
Tay hạ cờ của Tần Kham hơi khựng lại, rồi vững vàng hạ xuống.
"Lão thượng thư vì sao khẳng định như vậy?"
Mã Văn Thăng mỉm cười: "Lão phu tuy là văn nhân, nhưng ít nhất cũng làm Binh bộ thượng thư mấy năm, binh giả, quỷ đạo dã. Chiến thì dùng chính hợp, dùng kỳ thắng, xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị. Tối nay là kỳ hạn cuối cùng bệ hạ nghiêm chỉ, Hán Vệ lòng người hoảng sợ, sĩ khí đã mất một nửa, hơn nữa tối nay không trăng không sao. Thích khách đã mất nhân hòa, cũng chỉ có thể nắm lấy thiên thời địa lợi, tối nay là cơ hội duy nhất bọn họ có thể ám sát lão phu, bọn họ đều là tướng lãnh tinh thông thao lược, không thể bỏ qua."
Tần Kham vẻ mặt ngưng trọng, tâm tư không còn ở trên bàn cờ.
" Hán Vệ chúng ta đã vây Mã phủ ngoài ba tầng trong ba tầng, nước hắt chẳng vào, kim nhét chẳng qua. Với ý kiến của thượng thư, bọn họ sẽ dùng biện pháp gì để công tiến?"
Mã Văn Thăng trầm ổn cười nói: "Lão phu vừa rồi đã nói rồi, tập kích bất ngờ chính là đạo dùng binh, chính đạo đã vô vọng, biện pháp bọn họ dùng tất nhiên là ngươi không thể ngờ tới, nhớ năm thích khách đêm qua chịu chết không? Bọn họ sẽ không để đồng bạn chịu chết vô ích, tất nhiên là có nguyên nhân bên trong."
"Lão thượng thư lão gian cự... Khụ khụ khụ, có thể gợi ý cho hạ quan một chút hay không?"
Mã Văn Thăng trợn mắt: "Đương nhiên nên do Hán Vệ các ngươi lo, liên quan gì tới lão phu? Tóm lại. Biện pháp công vào của Tặc nhân tất nhiên bất thường, lên trời xuống đất đều có khả năng, lão phu cũng không phải là tặc nhân. Sao có thể đoán được? Liên hoạt tam, thằng nhóc, ha ha, ngươi cuối cùng cũng thua rồi, mau trả bạc đây."
Tần Kham cười khổ móc bạc, lão đầu nhi thật là hèn hạ.
Ác chiến tiếp theo, thủ phong của Tần Kham rất không thuận, bị Mã Văn Thăng thắng liền mấy ván, Mã thượng thư rất cảm thấy an ủi. Vuốt râu mừng rỡ không thôi.
Tâm tư của Tần Kham sớm đã không còn ở trên bàn cờ, miệng lặp lại những lời nói của Mã Văn Thăng, đầu óc vận chuyển phân tích rất nhanh.
"Lên trời xuống đất, lên trời xuống đất..." Tần Kham thì thào một lúc, tiếp theo mắt đột nhiên trợn to. Đồng tử co lại thành một điểm, đứng lên lật tung bàn cờ, thất thanh nói: "Không ổn! đào địa đạo."
Khuôn mặt già nua vốn đang phẫn uất của Mã Văn Thăng nghe vậy dần dần cũng trở nên ngưng trọng, vuốt râu mím môi không nói một lời.
"Lão thượng thư, chỉ sợ ngài hiện tại không nên ở lại trong thư phòng và phòng ngủ. Xin ngài và gia quyến mau mau đi ngay. Người đâu! Bảo hộ Mã thượng thư và gia quyến đứng ở trên bình địa trống trải của tiền viện, lập tức bao vây nội viện! Hỏa thương thủ tới nội viện, trận trong phòng ngủ và thư phòng, mau!" Tần Kham không phân trần, kéo tay Mã Văn Thăng đi ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng hạ lệnh.
Đêm khuya, Mã phủ đang yên tĩnh lập tức trở nên nhốn nháo.
Mã Văn Thăng và gia quyến được Hán Vệ ba tầng trong ba tầng ngoài kéo ra khỏi thư phòng, người vừa đi, liền nghe thấy trong thư phòng nội viện truyền đến một tiếng ầm ầm, nội viện chấn động, một trận sương khói tràn ngập trong ngoài thư phòng.
Hai mắt Tần Kham trợn lên, ngơ ngác nhìn chăm chú thư phòng đã biến thành một mảng phế tích, vừa rồi nếu đi chậm nửa khắc, hiện tại hắn và Mã Văn Thăng chỉ sợ đã thành hai cỗ thi thể trong phế tích.
Mồ hôi lạnh nhanh chóng làm ướt sũng quần áo, gió lạnh thổi qua, Tần Kham cảm thấy cả người lạnh toát.
Tiếng nổ mạnh kinh động tất cả Giáo úy và phiên tử, mọi người mang theo vẻ mặt khiếp sợ đều rút đao ra khỏi vỏ, nhìn chằm chằm phế tích đang bốc khói như lâm đại địch.
Trong sự yên tĩnh, một cỗ sát khí vô hình và ngưng trọng dần dần ngưng kết, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.
Bóng người không ngừng chớp động, trong mấy cái hô hấp, các Giáo úy đã bố xong trận ngoài thư phòng.
Nửa nén hương thời gian trôi qua, trong phế tích bỗng nhiên có động tĩnh, gạch và xà nhà bị xốc lên, tiếp theo mấy bóng người mặc áo đen giống như ác quỷ từ lòng đất chui ra, một hai ba... Hơn hai mươi người tụ tập ngoài thư phòng, trầm mặc nhìn chằm chằm các Giáo úy đang liệt trận chờ đại ở xa xa.
Tần Kham trong lòng căng thẳng, tới rồi! Bọn họ cuối cùng cũng tới tôi, dùng loại phương thức không thể tưởng tượng vào Mã phủ, nếu không phải đoán được trước một bước, thiếu chút nữa thì trúng kế của họ.
Lĩnh ban Đông Hán hổn hển từ tiền viện đi tới, hùng hùng hổ hổ nói: "Chuyện gì thế? Cẩm Y vệ Các ngươi dỡ nhà của Mã thượng thư à? Lớn mật thật!"
Tần Kham mừng rỡ, tạm thời lười chẳng muốn so đo thù hận giữa Hán Vệ, giữ chặt lĩnh ban, chỉ vào hơn hai mươi thích khách đang trầm mặc đứng yên trên phế tích, nói: "Mau nhìn đi, thấy họ thế nào?" Lĩnh ban Đông Hán hồn nhiên không biết nội viện đã xảy ra chuyện gì, thuận theo ngón tay của Tần Kham chăm chú nhìn không khỏi ngẩn ngơ: "Bọn họ là ai?"
Tần Kham cười nói: "Đương nhiên là mục tiêu của chúng ta rồi, đám thích khách vong mạng đó, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra à?"
Lĩnh ban ngây ra, tiếp theo mừng rỡ như điên, lập tức rút đao: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta sóng vai tử.... Ê, ngươi lui về phía sau là có ý gì?"
Tần Kham lặng lẽ lui về phía sau một bước, sau đó... tung chân đá một cước vào mông lĩnh ban Đông Hán, lĩnh ban hét thảm một tiếng, bị một cỗ đại lực đá cho cả người lảo đảo lao về phía đám thích khách, thế đi bi tráng như Triệu Thử Long một mình một ngựa giết ào dốc Trường Bản, anh dũng rối tinh rối mù.
"Ngươi hèn hạ lắm..." Lĩnh ban bi phẫn kêu to.
"Vất vả rồi, ngươi trước tiên giúp ta thử thân thủ của bọn họ..." Tần Kham nghiêm túc hô về phía lĩnh ban, vẻ mặt trịnh trọng.