Phải bịa ra những lời dối trá thật logic mới qua được cửa này! Hơn nữa tuyệt đối không thể nói là mình viết, bằng không sau này các quan văn sẽ chụp mũ Tần thánh nhân hoặc là Tần tử lên đầu mình, mình sẽ bị ghen ghét cả đời, hơn nữa cái danh hiệu này không biết sẽ mang tới cho mình bao nhiêu kẻ địch cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Tần Kham cắn chặt răng, nói: "Thần khải bẩm bệ hạ, Thái căn đàm này chính là thần mấy năm trước khi đi qua một cổ tháp cũ tại gia hương, tình cờ tìm được..."
Nói còn chưa dứt lời, Thái tử điện hạ ngây thơ nhảy ra, đứng bên cạnh Tần Kham chen vào, vô ý lại chơi Tần Kham một vố, vố này có vẻ thảm, Tần Kham ngã vào hố cuối cùng không bò lên được.
"Đúng đúng đúng, phụ hoàng, Nhi thần nghe Tần Kham nói qua, hắn là là ở trong cổ tháp cảm thụ được phật quang bao phủ, vì thế trước bàn thờ Phật múa bút thành văn, viết xuống Thái căn đàm, chung chứng đại đạo."
Xong rồi Chu Hậu Chiếu còn lén chớp mắt với Tần Kham, bộ dạng tâm hữu linh tê.
Trong Điện Văn Hoa im phăng phắc, Hoằng Trì đế vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Tần Kham, Chu Hậu Chiếu đứng bên cạnh Tần Kham thì mắt la mày lém, Tần Kham cúi đầu vô lực quỳ trên thảm, nước mắt, một giọt, lại một giọt...
Ngẩng đầu, Tần Kham hai mắt đẫm lệ nhìn Chu Hậu Chiếu, hạ thấp giọng bi thương nói: "Điện hạ à... người lớn đang nói chuyện, trẻ con có thể đừng chỗ miệng vào không.
Chu Hậu Chiếu quá nhỏ nên còn ngây thơ, hắn chưa kinh lịch qua tranh đấu cung đình và triều đình, không biết giang hồ hiểm ác, không biết lòng người khó dò, có những lời thốt ra, cũng không nghĩ tới hậu quả...
Chu Hậu Chiếu ngây thơ, nhưng Tần Kham thì không ngây thơ, kiếp trước trong công tytừ một nghiệp vụ viên giẫm lên đầu người khác từng bước đi lên vị trí phó tổng, tất nhiên không phải dựa vào vận khí mà được, hắn biết hậu quả của việc hôm nay, chỉ tiếc lúc này hắn muốn cãi mà khó cãi, câu nói chen vào của Chu Hậu Chiếu đã bịt kín tất cả đường lui của Tần Kham, tiến thối không được.
Lời tâm huyết, Tần Kham thật sự rất muốn bóp chết Chu Hậu Chiếu, trẻ con nói chen ngang chẳng những không lễ phép, hơn nữa có đôi khi sẽ chết người, ví dụ như hiện tại...
Trong Điện Văn Hoa yên tĩnh không tiếng động, Chu Hậu Chiếu cười hì hì khẽ gật đầu với Tần Kham, giống như tự hào không thôi vì hành động vĩ đại đưa Tần Kham lên bảo tọa thánh nhân, Hoằng Trì đế mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Tần Kham, mãi lâu sau không nói một câu.
Không biết bao lâu, Hoằng Trì đế che miệng ho khan vài tiếng ho khan vài tiếng, phá vỡ sự trầm mặc trong điện.
"Tần Kham, lời nói của Thái tử là thật hả? Thái căn đàm quả thật là ngươi viết?"
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Kham càng lúc càng nhiều, hắn bị một câu nói chen vô tâm của Chu Hậu Chiếu bức vào tuyệt lộ rồi.
Thừa nhận ư, cách xưng hô Tần thánh nhân này thật sự rất ghê tởm, hắn không chịu nổi vô số ánh mắt ghen tị của quan văn cả triều, không thừa nhận... Vừa rồi Chu Hậu Chiếu đã nói quá tuyệt tình rồi, phủ nhận thì sẽ dính cái hiềm lừa gạt đông cung.
Ở trước mặt Tần Kham có hai cái hố, bất luận hắn lựa chọn như thế nào thì chung quy vẫn phải nhảy xuống một cái, tư thế có thể mặc cho mình chọn, nhưng hố thì không thể không nhảy.
Cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, Tần Kham cuối cùng cắn răng một cái: "Bệ hạ, lời nói của điện hạ Thái tử là thật, Thái căn đàm là thần viết, chính là tác phẩm nông cạn, không dám thị chúng để tự rước lấy nhục, vẫn giữ lấy không đem ra, làm bẩn long nhãn của bệ hạ, thần đáng tội chết."
Không thể, Tần Kham bị Chu Hậu Chiếu bức cho nhắm mắt nhảy vào hố, tư thế tao nhã, dáng đi phong tao, nhảy một cái về phía trước, có một loại thê lương cười uống thạch tín.
Chu Hậu Chiếu nghe thấy Tần Kham thừa nhận, lập tức mặt mày vui vẻ, hồn nhiên không phát giác Tần thánh nhân ở trước mặt rất muốn giết hắn đi cho thống khoái.
Hoằng Trì đế nheo mắt lại, vẻ mặt hoài nghi: "Tần Kham, ngươi mới hơn hai mươi? Không ngờ viết ra những câu hay có lĩnh ngộ sấu sắc đối với thế đạo nhân tình như vậy? Khi quân là mất đầu, trẫm hỏi lại ngươi một lần, Thái căn đàm này quả thật là ngươi viết?"
"Hồi bẩm bệ hạ, quả thật là thần viết."
Hoằng Trì đế mỉm cười, tiếp theo thì sắc mặt lại dần dần lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Trẫm trước tiên không truy cứu những lời này của ngươi là thật hay giả, chỉ hỏi ngươi, ngươi hiến Thái căn đàm cho Thái tử có ý đồ gì? Ngươi muốn mê hoặc đông cung ư?"
Chu Hậu Chiếu khẩn trương: "Phụ hoàng. Đã nói là Nhi thần bức hắn dâng ra, việc này không liên quan gì tới hắn."
Hoằng Trì đế lạnh lùng nói lạnh lùng nói: "Câm mồm! Trẻ con không được phép nói leo! Tần Kham, ngươi nói đi."
Tần Kham cúi đầu nói: "Bệ hạ minh giám. Thái căn đàm này chính là thần đọc sách thánh hiền nhiều năm, đối với lời thánh nhân có cảm ngộ mà viết ra, thần không dám nói có thể lưu truyền đời sau, nhưng nhìn chung mỗi câu mỗi chữ trong Thái căn đàm không hề có chỗ ngụy biện tà thuyết, chỉ là dùng một loại bút pháp thông tục để dễ giáo hóa dân, ân phục vạn bang. Thần hiến Thái căn đàm cho Thái tử, là vì Thái tử chính là quân chủ Đại Minh tương lai. Lại nghe nói Thái tử thích chơi đùa, không dốc lòng cầu học, cho nên thần kính Thái căn đàm cho Thái tử, bản này thông tục dễ hiểu, nhìn một cái là rõ ý. Đạo lý Thánh hiền, nhân tình thế đạo đều được bao hàm trong đó, thần là nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Minh, mặc dù chính là chối rách không dám coi là trân bảo, bệ hạ hỏi ý đồ của thần, vậy đây chính là ý đồ của thần, thần liều chết tự biện, thực không dám nhận tội Mê hoặc đông cung.
Một chuyện ma quỷ lại nói năng hùng hồn, Tần Kham càng nói càng tự tin, càng nói càng cảm thấy ước nguyện ban đầu của mình vốn là như vậy, người đổ oan cho hắn thực sự nên bị sét đánh, vì thế Tần Kham càng nói càng kích động, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên nhìn thẳng Hoằng Trì đế, trong mắt ứa ra nước mắt oan khuất.
Hoằng Trì đế hơi động dung, nhưng bất luận lời Tần Kham nói là thật hay giả, ít nhất thì vẻ mặt bị oan uổng này cũng làm hắn sinh ra cảm giác tội lỗi, nếu xử phạt Tần Kham thì ngay cả hắn cũng sẽ tự cho rằng mình là hôn quân.
Trong đại điện lại lâm vào trầm mặc rất lâu.
Lúc sau, Hoằng Trì đế giật mình, hồi thần lại, cả giận nói: "Nhưng ngươi vì sao phải dùng tên Thái tử? Ngươi có tâm tư gì?"
Nước mắt Tần Kham lập tức phun ra như suối, vẻ mặt càng oan khuất hơn, còn chưa kịp bắt đầu kêu oan thì Chu Hậu Chiếu đã ở bên cạnh lớn tiếng: "Phụ hoàng, Nhi thần nói vô số lần rồi, là ta bức hắn phải đóng tên ta."
Hoằng Trì đế ngớ ra, không nói được gì, Tần Kham nước mắt chứa chan nghẹn ngào gật đầu: "Chính là như vậy"
Trung thần oan khuất được giải, cả điện tất cả đều vui.
Hoằng Trì đế vẫn có chút hoài nghi, nhưng không nhắc tới chuyện này nữa, việc nên tra thì cũng tra rồi, hiện tại lại nên trấn an Tần Kham một chút, tuy nói chỉ là Thiên hộ nho nhỏ, nhưng đối với Hoằng Trì đế mà nói, dù là ăn mày thì cũng là con dân của giang sơn Hoằng Trị, quân chủ anh minh sẽ không để con dân chịu ủy khuất.
Huống chi lần trước việc của Thọ Ninh Hầu, Hoằng Trì đế rõ ràng xử trí thiên vị cậu em vợ, đã khiến Tần Kham chịu ủy khuất một lần rồi, lúc này nói gì cũng phải bồi thường một chút.
" Tần Kham, nguyên quán của ngươi là ở phủ Thiệu Hưng Chiết Giang?"
"Đúng vậy, "
"Trước kia từng là người đọc sách? Có công danh?" Hoằng Trì đế cuối cùng bắt đầu nhìn thẳng vào người thanh niên trước mắt này.
"Hồi bệ hạ, thần từng có công danh tú tài, là tú tài năm Hoằng Trị thứ mười lăm, được Thiệu Hưng học chính đại nhân trao cho danh hiệu đệ nhất, đáng tiếc sau lại bị cách công danh."
Hoằng Trì đế hơi có chút kinh ngạc nhìn Tần Kham, hắn không ngờ người trẻ tuổi hơn hai mươi này có thể giành được vị trí đầu thi viện, tài hoa như vậy, nếu nói Thái căn đàm đó thật sự là là tác phẩm của hắn thì cũng không phải việc không thể.
" Vì sao bị cách công danh?"
Tần Kham cúi đầu kể lại ân oán của hắn cùng với với Đông Ứng Long, công tử của nguyên tri phủ Thiệu Hưng.
Hoằng Trì đế nghe đến cùng, hung hăng vỗ bàn, cả giận nói: "Lại là Đông Trân này! Ở Thiệu Hưng càn quấy làm bậy, tội người này đáng tru."
Đối với Đông Trân, Hoằng Trì đế vẫn có chút ấn tượng, dám tham ô cống phẩm hoàng cung, còn đánh tôn tử của lão Quốc Công, tên người này muốn quên cũng khó.
"Tần Kham, nếu như thế, trẫm sẽ hạ một đạo đặc chỉ, khôi phục công danh tú tài của ngươi, hơn mười năm gian khổ học tập, công danh vất vả lắm mới có được không thể nói bỏ là bỏ, chuyện đó không phải ngươi sai, không nên bị trừ công danh."
Tần Kham lập tức vui mừng quá đỗi, đây đại khái là chỗ tốt lớn nhất có được hôm nay vào cung.
"Thần... Khấu tạ thiên ân, Ngô hoàng vạn tuế!"
Dung hợp với thời đại này càng lâu, Tần Kham càng minh bạch sự trọng yếu của công danh, tuy chỉ là tú tài nho nhỏ, nhưng mà cũng đã chính thức một chân bước vào hàng ngũ sĩ phu, sự bồi thường của Hoằng Trì đế làm tương lai của Tần Kham rộng thoáng hơn rất nhiều.