Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 178 - Chương 171: Nam Kinh Ám Chiến (1)

Chương 171: Nam Kinh ám chiến (1)

Tôn thất và huân quý trước nay là khối u ác tính của giang sơn xã tắc các đời, nhóm người này rảnh rỗi đẻ lắm thì không nói, công huân tổ tiên tích góp thành vốn để bọn họ tiêu xài, bọn họ ở nhà hào hoa xa xỉ, dẫn gia đinh đả thủ hung ác nhất trên đời, ức hiếp người lương thiện khắp thành, hoành hành thôn xóm, không chuyện ác nào không làm, hoàng đế rất đau đầu vì họ, nhưng nể tình tổ tiên của bọn họ vất vả đánh giang sơn cho tổ tiên mình, lại không tiện dễ dàng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn, vì thế rất nhiều lúc đối với đủ loại hành động tội ác của các huân quý đành phải làm bộ như không thấy.

Huân quý Đại Minh là một đám người không dễ chọc nhất, trên đại nghĩa mà nói thì bọn họ ủng hộ sự thống trị của vương triều Chu Minh, hơn nữa là một loại người ủng hộ triệt để nhất, trung tâm nhất, bởi vì bọn họ minh bạch, tước vị và vinh quang của bọn họ là Chu gia cho, vốn để hoành hành ngang ngược cũng là Chu gia cho, Chu gia nếu ngã xuống, giang sơn nếu thay đổi triều đại, ngàng tháng của bọn họ so với quan văn võ tướng đầu hàng thì càng khó sống hơn.

Cho nên phàm là có chiến tranh trong ngoài uy hiếp tới sự thống trị của vương triều Chu gia, những công này tuyệt đối là nhóm đầu tiên động thân đứng ra, mặc giáp trụ ra trận giết địch, mà người hoàng đế vào lúc này cũng tín nhiệm nhất cũng là bọn họ.

Đại nghĩa giữ rồi, phương diện tiểu tiết tất nhiên không cần quá câu nệ, ví dụ như thỉnh thoảng khinh nam hiếp nữ, thỉnh thoảng ức hiếp dân chúng, thỉnh thoảng lỗ mũi nghếch lên trời vài câu Hán Vệ vài câu.

Ví dụ như Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh hiện tại, chính là đang làm chuyện thỉnh thoảng này, hắn đứng ngoài cửa tòa nhà Đông Hán, dẫn một đám gia đinh ác phó, chống nạnh chỉ vào đại môn đang đóng chặt mà chửi.

Các Dân chúng sợ Hán Vệ như sợ hổ, nhưng các huân quý thì không, hành vi của bọn họ có đôi khi ngay cả hoàng đế và các Đại học sĩ nội các cũng đành bất lực, Hán Vệ tính là cái rắm.

Từ Bằng Cử và Tần Kham dắt tay nhau phát thư tới Nam Kinh đã phát huy tác dụng.

Trong thành Nam Kinh nếu luận về ngang ngược nhất, đương nhiên là tiểu công gia Từ Bằng Cử, trở thành nhân tuyển số một, ý vào gia gia nắm binh quyền Nam Kinh, Từ Bằng Cử lại là người thừa kế Quốc Công nắm binh quyền Nam Kinh đời tiếp theo theo pháp định, tiểu công gia trong giới hoàn khố phân lượng tất nhiên cao hơn đám con cháu hầu bá, cho nên tiểu công gia là người cầm đầu giới hoàn khố huân quý Nam Kinh cũng là đương nhiên, tiểu công gia từ ngoài ngàn dặm nói một tiếng. Các hoàn khố công hầu bá ứng lệnh tập hợp.

Mồ hôi lạnh thuận theo trán Lưu Trí chảy xuống từng giọt.

Tiếng chửi bậy của Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh vang vòng ngoài trạch, tiếng nào cũng chói tai, câu nào cũng tru tâm. Nếu vứt bỏ thân phận huân quý của Triệu Thừa Khánh không đề cập tới, người này quả thực chẳng khác gì lưu manh du côn trên đường phố, từ trong miệng hắn phun ra từng câu thô tục khó nghe. Giống như từng cái tát hung hăng vả vào mặt Lưu Trí.

Đúng là chuyện không trong dự triệu, Lưu Trí làm sao ngờ được toàn bộ huân quý thành Nam Kinh lại cùng lúc đỡ cho Đỗ Hoành, người phương thức ôn hòa một chút còn cố kỵ mặt mũi Đông Hán, phương thức thô bạo một chút.... Vũ Tĩnh Bá Lúc này đang ở ngoài cửa chửi đổng chính là một ví dụ điển hình nhất.

Vô luận ôn hòa hay là thô bạo, thái độ của các nhóm đều nhất trí tới thần kỳ, lời trong lời ngoài rất rõ ràng nói cho Lưu Trí một sự thật - ngươi tốt nhất không nên đụng tới Đỗ Hoành, ngay cả một ngón tay cũng không thể đụng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Hậu quả nghiêm trọng tới trình độ nào. Các Huân quý chưa nói, có điều ngay cả tên ngốc cũng đoán được, nếu Lưu Trí đắc tội với tất cả huân quý thành Nam Kinh, hắn còn sống yên được ở đây ư? Đám sát tài này còn chưa từng để Đông Hán vào mắt.

Như si ngốc quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Hoành, Lưu Trí thực sự cảm thấy. Thái độ trên cao nhìn xuống của mình vừa rồi đối với Đỗ Hoành là nực cười cỡ nào, càng đáng mừng hơn là, vừa rồi may chưa dụng hình với hắn.

" Ngươi... Ngươi rốt cuộc làm sao mà quen với huân quýcả thành vậy?" Lưu Trí gian nan mở miệng hỏi, nhìn Đỗ Hoành đeo cùm, ánh mắt lờ mờ sinh ra mấy phần ý sợ hãi.

Đỗ Hoành ngửa mặt lên trời cười to.

Người khác không rõ. Hắn so với ai khác đều minh bạch hơn.

Huân quý thành Nam Kinh hắn không biết tới một người, nguyên nhân có thể khiến huân quý cả thành ra tay giúp đỡ một lão nhân xa lạ gặp xui xẻo như hắn, trừ đứa con rể hắn trước nay nhìn không vừa mắt ra thì còn có thể là ai nữa?

Hôm nay mới biết con rể mình ở Nam Kinh không ngờ có bản sự như vậy, có rể thế này, nhân sinh rất là sung sướng!

Đỗ Hoành là là quan văn, có tất cả ưu khuyết điểm của quan văn, như tất cả các quan văn khác, khinh thường huân quý, khinh thường Hán Vệ, nhưng mà lúc này, hắn lại cảm thấy rất tự hào vì đứa con rể đang làm Cẩm Y vệ ở kinh sư xa xôi.

Tần Kham, chung quy với là một người trẻ tuổi khác thường. Lúc trước bị ép đáp ứng hôn sự của hắn và Yên nhi đã gieo xuống một hạt mầm, hôm nay Đỗ Hoành hắn cuối cùng cũng được thu hoạch.

Nhìn vẻ mặt lo sợ không yên của Lưu Trí, Đỗ Hoành mỉm cười: "Lão phu là trung thần, trung thần đều được ông trời bảo hộ."

Lưu Trí tất nhiên không tin những lời linh tinh như trung thần đều có ông trời bảo hộ, trên thực tế trong tay hắn có ít nhất mười mấy trung thần chết ngắc rồi, những trung thần này thống khổ giãy dụa dưới hình cụ tới tắt thở, mà cũng chẳng thấy huyết giáng thần lôi đánh chết hắn, hoặc là khiến trung thần từ trong vũng máu sống lại.

Hắn không phải kẻ ngốc, tất nhiên minh bạch việc hôm nay không thoát được quan hệ với Tần Kham từng nhậm chức ở Nam Kinh. Lưu Trí cảm thấy một loại cảm giác thất bại, người ta là Thiên hộ, mình cũng là Thiên hộ, nhưng xem người ta lăn lộn thế nào kìa, thậm chí không cần chính diện giao phong với Đông Hán, vẫn giành chiến thắng từ ngoài ngàn dặm.

Đang do dự không thôi thì cửa lớn bị người ta thô lỗ đá văng.

Một đám Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục đỏ thẫm như thủy triều ùa vào, một hán tử trẻ tuổi bộ dạng bách hộ dưới sự vây quanh của các Giáo úy ngông nghênh đi đến giữa sân.

Lưu Trí ngây người một lát, tiếp theo thì vừa sợ vừa giận: "Cẩm Y vệ Khá lắm, không ngờ dám xông vào trụ sở của Đông Hán, khinh Đông Hán ta yếu đuối dễ bắt nạt à?"

Cẩm y bách hộ cũng là người quen của Tần Kham, nói chính xác thì hắn là bộ hạ cũ của Tần Kham, lúc trước là thuộc hạ trung tâm cùng nhau giết giặc Oa ở Sùng Minh, Tổng kỳ Lý Nhị.

Tần Kham điều nhiệm kinh sư dẫn theo Đinh Thuận, Lý Nhị thì ở lại Nam Kinh được hắn tiến cử thành bách hộ.

Cùng nhau giơ thương tất nhiên có giao tình sắt, có người dám làm khóc nhạc phụ của thủ trưởng cũ, Lý Nhị dám liều mạng với người ta, đá cửa lớn Đông Hán quả thực còn chẳng được tính là đồ khai vị.

Bình Luận (0)
Comment