Lau mồ hôi lạnh quay về văn phòng, Tần Kham vẫn còn chưa bình tĩnh nổi.
Vừa rồi... hình như gặp rắc rối?
Con cái nhà ai ngồi nhà xí mà không báo cáo rõ ràng thế mới chết?
Chén trà nóng rẫy kia không biết gây hậu quả thế nào...
Có thể khẳng định là hiển nhiên sẽ không quá thoải mái, hơn nữa tâm tình người ngồi trong đó cũng sẽ không quá tốt được… Mẹ kiếp chứ ai cũng không hy vọng lúc mình ngồi ỉa thì bị trời giáng tai họa a!
Tần Kham rất nhanh quyết định coi chuyện này như không có phát sinh qua, tin rằng người bị hại kia cũng sẽ không dám gióng trống khua chiêng tìm hung thủ loạn lên trong nha môn… Đỗ tri huyện hẳn sẽ không cho phép cấp dưới làm toáng lên quá mức trong địa bàn của mình.
Mặc dù trong lòng cũng có chút áy náy nhưng tố chất tâm lý của Tần Kham cũng khá vững vàng… có bị đánh chết cũng không thể chủ động đầu thú được. Người không biết thì không có tội, nói tới thì cũng phải công nhận là nếu đầu thú thì sau này nảy sinh mâu thuẫn là việc không tránh khỏi đi, ảnh hưởng tới sự đoàn kết của đồng nghiệp trong công tác.
Vì thế Tần Kham vững tâm trở lại để chuyên tâm nghiên cứu sổ sách.
Tần Kham ngồi đọc chừng nửa canh giờ mới nắm đại khái về thuế ruộng trong sổ sách, lúc này thì Trịnh bá mới đến trước cửa cung kính thi lễ với hắn: "Huyện tôn đại nhân mời Tần tiên sinh đến nội đường."
Tần Kham bỗng căng thẳng, chả lẽ bị lộ tội rồi à?
Đỗ Hoành đã mời thì Tần Kham đương nhiên không dám chậm trễ, vươn cổ hay co đầu vốn cũng một đao là cùng, thôi thì mặc mẹ nó tới đâu thì tới.
Vì thế Tần Kham đi theo Trịnh bá tới nội đường, lại phát hiện trong đó đã có hai vị trung niên mặc lục bào ngồi sẵn. Một vị mặc lục bào ở giữa có thêu bổ tử hình chim hoàng oanh biểu lộ quan chức là tám phẩm, cả huyện nha ngoại trừ Đỗ Hoành ra thì có tư cách mặc quan phục thêu bổ tử chỉ có Huyện thừa hàm tám phẩm mà thôi.
Mặt khác một vị thì mặc lục bào không có thêu hoa văn gì cả, đầu đội khăn lụa vấn quanh, đang khí định thần nhàn ngồi trò chuyện với Đỗ tri huyện.
Thấy Tần Kham tiến vào thì ánh mắt của ba người trong nội đường đều chăm chú đặt trên người hắn.
Đỗ Hoành vuốt râu cười cười chỉ vào Tần Kham rồi nói với Huyện thừa bên cạnh: "Tân Thủ huynh, vị này chính là Tần Kham mà lão phu đã nói tới, là sư gia mới của bản huyện. Người trẻ tuổi có chỗ nào sai sót thì mong Tân Thủ huynh cùng Ngu Đức huynh chỉ dạy nhiều hơn một chút a."
Tiếp theo Đỗ Hoành nghiêm mặt quay lại nói với Tần Kham: "Tần Kham, còn không mau lại đây bái kiến Huyện thừa Lý đại nhân, Chủ bộ Tào đại nhân!"
Tần Kham vội vàng vái dài với hai người nọ, thần sắc phi thường cung kính.
Hai người nọ đứng dậy hoàn lễ, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc, bọn họ tựa hồ cũng không ngờ sư gia mới nhậm chức lại còn trẻ tới vậy. Sư gia vốn là phụ tá chủ lực của Huyện tôn đại nhân, phụ trách bày mưu tính kế, tham dự cơ yếu, xử lý hồ sơ vụ án, liên lạc quan trường… vân vân… một loạt các công tác trọng yếu, hẳn nên là một kẻ già đời thành thục ổn trọng, đa trí thiện mưu mới đúng. Huyện tôn đại nhân sao lại mời tới một người trẻ như vậy đảm nhiệm nhỉ? Hắn... hẳn cũng vừa xấp xỉ làm lễ thành niên đi a?
Mặc dù kinh ngạc nhưng biểu tình của hai người vẫn hết sức bình thường, như không có gì lạ lùng mà tán gẫu mấy câu với Tần Kham, ngôn ngữ có chút thân mật.
Hàn huyên được mấy câu thì Tần Kham cũng biết được vị Huyện thừa tám phẩm này họ Lý, tên Báu, tự Tân Thủ. Chủ bộ họ Tào, tên Chu, tự Ngu Đức.
Lý Huyện thừa dù ngôn ngữ có điểm lãnh đạm nhưng vẫn duy trì vẻ khách khí nhất định trên mặt đối với Tần Kham, hỏi han vài câu về quê quán cùng cha mẹ xong thì giống như hoàn thành hết nhiệm vụ xã giao, ngậm miệng không nói gì thêm. Ngược lại thì Tào Chủ bộ hết sức nhiệt tình, nhiệt tình tới có chút không bình thường.
Tần Kham treo ra thần thái cung kính hàn huyên mấy câu với hai người, trong lòng lại nhấp nha nhấp nhổm, ánh mắt không ngừng đánh giá toàn thân hai người đối diện.
Vừa mới rồi hắt trà vào ai nhỉ? Xem hai người này thong dong trấn định thì hẳn là không phải người bị hại vừa rồi chứ? Mà ai dám chắc được, đám làm quan thì tâm cơ đều thâm trầm lắm ấy!
Có tật thì đương nhiên là phải giật mình... chỉ có lợn chết thì mới không sợ nước sôi mà thôi!
Hàn huyên được mấy câu thì Đỗ Hoành bỗng nhìn quanh một lượt nói: "Mạc Điển sử cùng Cao Bổ đầu đâu? Sao không thấy tới hả?"
Lý Huyện thừa chắp tay nói: "Cao Bổ đầu đi tuần phố, còn Mạc Điển sử thì..."
Nói tới đây thì khuôn mặt cứng ngắc không chút biểu tình của Lý Huyện thừa bỗng nổi lên vài phần quái dị: "... Mạc Điển sử vừa mới bị chút thương tích nên người hầu đã đưa về nhà rồi a."
"Khụ khụ khụ..." Tần Kham lại khù khụ một chặp, thật sự chột dạ.
Quả nhiên có người trúng đạn.
Ba người trong nội đường đều quay lại nhìn Tần Kham khiến hắn đành đỏ mặt mà chắp tay tạ lỗi.
Đỗ Hoành tỏ ra thân thiết hỏi: "Mạc Điển sử bị thương làm sao vậy?"
Lý Huyện thừa lắc đầu thở dài: "Không biết kẻ trời đánh nào ác độc hắt cả một chén nước bỏng rẫy vào đầu Mạc Điển sử, mà Mạc Điển sử lúc ấy đang... đang đi ngoài, chạy cũng không có chỗ nào mà chạy, bị hắt tới cả mặt phồng rộp lên cả."
Đỗ Hoành kinh ngạc há hốc miệng: "......"
Lý Huyện thừa chắp tay với Đỗ Hoành cảm thán: "Mong Huyện tôn đại nhân hạ lệnh điều tra rõ ràng, trong huyện nha ta thế mà lại phát sinh thảm án như vậy quả thật là táng tận thiên lương a. Huyện tôn đại nhân ngài còn chưa thấy, Mạc Điển sử thực thảm a, vách tường nhà xí đều bị hắn cào nứt toác cả, sau tới quần cũng chưa mặc hết thì đã dùng đầu húc vỡ cửa tre lao ra, quả thực là không còn chút uy nghiêm nào..."
Đỗ Hoành cả giận: "Lúc ấy đám tạp dịch quanh đó chẳng lẽ không có ai thấy được hung thủ à?"
"Tạp dịch nói hung thủ là một người lạ mặt tuổi còn trẻ, trước kia chưa thấy qua..."
Đỗ Hoành vuốt râu trầm giọng: "Người trẻ tuổi, lạ mặt? Chẳng lẽ là kẻ ác bên ngoài lẩn vào mà không phải người trong nha môn ta hả? Vậy cũng không dễ tìm a..."
Tần Kham đổ mồ hôi lạnh tong tỏng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Dưới chân nến thì tối" – này quả thực là quá có đạo lý. Ba vị đại nhân không hẹn mà cùng đem hắn bỏ qua, hồn nhiên không để ý thấy trước mặt bọn họ đang ngồi một người trẻ tuổi lạ mặt.
Đỗ Hoành cảm thán một lúc thì quay lại chậm rãi nói với Tần Kham: "Ngươi cần xem xét lại cho thật kỹ sổ sách ta đưa lúc nãy đấy, đó là các khoản thu chi về thuế ruộng tô đinh của huyện ta năm trước, không thể có chút sơ suất nào được… giả như năm sau có Tuần án ngự sử tới mà phát hiện ra sai sót thì cả huyện nha ta đều phải chịu can hệ rồi."
"Vãn sinh nhất định hết sức!" Tần Kham nhanh chóng đứng lên thi lễ.
Trong khi đứng dậy hắn lại lơ đãng bắt được một nét kinh hoàng thoáng qua trong mắt Tào Chủ bộ.
Trừ Đỗ Hoành thì cả ba người đều quay trở về phòng tiếp tục xử lý công việc, Lý Huyện thừa tựa hồ cũng không coi trọng Tần Kham là mấy nên chỉ nhàn nhạt đi qua người hắn ra ngoài, mà Tào Chủ bộ thì lại cười cười chắp tay với Tần Kham: "Tần sư gia tuổi trẻ như vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của Huyện tôn đại nhân hẳn là học vấn bất phàm, nếu không ngại thì sau khi hết giờ làm chúng ta cùng đi uống mấy chén ở Ngọc Xuân lâu Tây thành được không? Như vậy sau này cũng thuận tiện giúp đỡ nhau cùng làm việc trong nha môn, Tần sư gia thấy thế nào?"
Tần Kham nho nhã lễ độ nở nụ cười khiêm tốn, đang định đồng ý thì Trịnh bá bỗng xuất hiện sau hắn nói Huyện tôn đại nhân lại mời Tần sư gia vào nội viện có việc cần thương lượng.
Tần Kham cười gượng tỏ ý xin lỗi với Tào Chủ bộ rồi theo Trịnh bá đi vào nội viện, tới khi sắp bước qua cổng vòm vào địa phận sinh hoạt riêng của gia quyến Đỗ Hoành thì mới dừng lại chần chờ… lại bỗng nghe thấy những tiếng cười khúc khích thanh thúy như chuông bạc khe khẽ vẳng lại.
Đỗ Yên mặc váy dài màu xanh nhạt đang liên tục nhún nhảy đánh đu trong vườn, thân hình nàng sàng qua nẩy lại lúc cao lúc thấp… Đỗ Yên vừa cười vừa đu, nhìn qua hết sức vui vẻ.
Tần Kham khe khẽ thở dài: "Một cô nương chưa chồng mà chơi đánh đu, còn nhún nhún hào hứng như vậy… Không sợ người khác nói nàng là dâm phụ sao?"