Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 210 - Chương 201: Kinh Văn Nội Biến

Chương 201: Kinh văn nội biến

"Đây chính là đạn khí độc?" Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng lên.

"Đúng, sau khi đốt thì không gian càng nhỏ uy lực càng lớn... Lưu công công, nhốt ngươi vào trong sương phòng thử mùi nhé?"

"A? Ngươi dám lừa... Điện hạ, lão nô, lão nô..." Lưu Cẩn trán túa mồ hôi lạnh.

"Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, điện hạ hay là tìm một con chó nhốt vào đi."

Tần Kham nói còn chưa dứt lời, Chu Hậu Chiếu đã giật lấy đạn khí độc trong tay hắn rồi quay đầu lao vào trong sương phòng của Tần phủ.

"Để ta thử."

Tần Kham và Lưu Cẩn kinh hãi: "Điện hạ không được đâu."

Cản thì đã quá muộn, Chu Hậu Chiếu đã chạy vào phòng, còn cài then cửa.

Chỉ một lát sau, liền nghe thấy trong sương phòng nổ ầm một cái, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Chu Hậu Chiếu, tiếp theo là tiếng ho.

Tần Kham và Lưu Cẩn kinh hãi đảm chiến nghe động tĩnh trong sương phòng, cho tới khi nghe thấy tiếng Chu Hậu Chiếu ở bên trong cào tường, Tần Kham biết thằng nhóc xui xẻo này đại khái ngửi đủ mùi rồi, vì thế cắn chặt răng, tiến lên đá văng cửa phòng, cửa phòng mở ra, một làn khó khiến người ta ngửi mà muốn ngất tỏa ra, Tần Kham không nhịn được thối lui vài bước.

Lưu Cẩn thì nức nở đỡ Chu Hậu Chiếu đang nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, mắt thấy Chu Hậu Chiếu tóc rối tung, quần áo lộn xộn, hai mắt đỏ bừng chảy nước mắt không ngừng, giống như con gái nhà lành vừa bị người ta phi lễ.

Mắt bị kích thích nên vẫn không mở ra được, Chu Hậu Chiếu vừa chảy nước mắt vừa cười to: "Tốt! Quả nhiên là thứ tốt, Tần Kham, ngươi là một nhân tài, thứ này đáng để trọng dụng, ha ha..."

Khen hắn là nhân tài Tần Kham cũng không phản đối, bởi vì sự thật là vậy, nhưng Chu Hậu Chiếu nói đại pháo trận trộn hạt tiêu đáng để trọng dụng thì lại làm Tần Kham trong lòng sinh ra dự cảm xấu.

Với tính tình hỗn trướng không không kiêng kỵ gì của Chu Hậu Chiếu, cộng thêm một sát khí lừa người như vậy, hai thứ mà hợp lại thì tuyệt không chỉ đơn giản là tăng gấp đôi.

Tần Kham phát hiện mình lại làm sai một chuyện rồi, sai lầm này có thể lớn có thể nhỏ, mấu chốt là ở chỗ vị Thái tử điện hạ đã nắm giữ phương pháp chế tạo sát khí này sẽ dùng nó vào việc gì.

Nếu nhốt thái giám như Lưu Cẩn lại trong phòng rồi thí nghiệm uy lực, Tần Kham giơ hai tay tán thành, có lẽ còn có thể hỗ trợ thay đổi phối phương, trong hỏa dược trộn thê chút thạch tín.

Nếu Thái tử điện hạ chơi vui quá, nhất thời quật khởi, ném đạn khí độc vào trong phòng của Hoằng Trì đế hoặc là ba vị Đại học sĩ nội các, hậu quả...

Sau lưng Tần Kham ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Thái tử điện hạ, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ngươi vừa rồi nói thứ này "đáng để trọng dụng" Là có ý gì? Ngươi định dùng làm gì?" Tần Kham nghiêm túc nhìn hắn.

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ta định ném nó vào điện Văn Hoa, ba vị Đại học sĩ cơ hồ mỗi ngày đều ở đó phê duyệt tấu chương, một lúc hạ gục cả ba, xem ai tới xuân phường dậy ta học."

mặt Tần Kham giật giật.

Bất hạnh ngôn trung.

Thật sự muốn đánh cho thằng ôn này một trận.

"Điện hạ, điện hạ! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đạn khí độc này rất hung mãnh, tuy nói không đủ để trí mạng, nhưng có thể lấy nửa cái mạng của người ta, ba vị Đại học sĩ chính là quốc chi trọng khí, lại thêm già cả rồi, không chịu nổi kích thích như vậy đâu. Điện hạ thích chơi thì không thành vấn đề, nhưng đừng để xảy ra tai họa, cố mà nhớ lấy."

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc rồi vẻ mặt có chút thất vọng: "Không hạ gục được mấy Đại học sĩ thì thứ này còn có nghĩa lsy gì?"

Tần Kham mồ hôi lạnh lã chã nói: "Điện hạ chí hướng cao xa, khả kính khả bội, nhưng tiểu ngoạn di tình, đại ngoạn thì thương nhân đó."

Quay đầu nhìn Lưu Cẩn mặt không biểu tình đứng ở bên cạnh, Tần Kham rất nhiệt tâm kéo Lưu Cẩn tới, thành khẩn đề nghị: "Lưu công công tướng mạo đường đường, Diện mạo hiên ngang, điện hạ hay là đem hắn ra thử trước xem."

Vì thế Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đồng thời dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn cả người chấn động, sau lưng cũng túa mồ hôi. Giống như con mèo bị giẫm phải đuôi nhảy cẫng lên, hoảng sợ giọng the thé nói: "Tần Kham, ngươi muốn hại chết ta sao?"

Chu Hậu Chiếu thở dài, nói: "Được rồi, thứ này ta cam đoan không dùng với các Đại học sĩ, kỳ thật ta cũng rất lo lắng sẽ xảy ra tai họa."

Tần Kham lo lắng dặn dò: "Cũng không thể dùng với phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi đâu đấy."

"Biết rồi."

".... Mãnh liệt đề nghị dùng với hai cữu cữu của ngươi."

"Ta sẽ cân nhắc."

Phân phó võ sĩ tùy thị ngoài Tần phủ nâng mấy thùng bạc đi, Chu Hậu Chiếu kích động cáo từ, Tần Kham nhìn chăm chú bóng dáng của hắn, lo lắng thở dài.

Để hắn nắm giữ đại sát khí, thật sự lo lắng đứa nhỏ này sẽ làm ra chuyện trời giận người oán.

Bước ra cửa, Chu Hậu Chiếu đang muốn lên xa liễn thì vừa hay vừa hay đụng phải Đỗ Hoành vừa ra ngoài về.

Đỗ Hoành đã quan phục nguyên chức, nhưng dù sao người già nhiều tật, ở trong tù hai tháng chơi người cũng mắc không ít tật xấu, dưới sự khuyên bảo của Tần Kham và Đỗ Yên, đồng ý ở Tần phủ tĩnh dưỡng mấy ngày rồi sẽ lên đường trở về Thiệu Hưng.

Thấy trước cửa tinh kỳ phấp phới, võ sĩ như rừng, một xa liễn cực lớn phải tới mấy trượng dựng ở đó, Đỗ Hoành không khỏi chấn động, dù chưa tận mắt thấy, nhưng cũng biết là nghi trượng của đông cung, đang giật mình thì một công tử phú quý mặc áo màu đen cười hì hì từ Tần phủ đi ra, Đỗ Hoành vội vàng vén áo quỳ từ xa.

"Thần, tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành, bái kiến Thái tử điện hạ."

Cách mấy trượng, Chu Hậu Chiếu lại nghe không rõ, không khỏi mắt sáng lên: "Tri phủ à? Chắc chỉ tính là... tiểu ngoạn (chơi nhỏ) thôi nhỉ?"

Lưu Cẩn sát ngôn quan sắc, vội vàng mời Đỗ Hoành tới.

Đỗ Hoành lại muốn quỳ thì Chu Hậu Chiếu vội vàng đỡ hắn dậy, sắc mặt lừa người của Tần Kham hắn cũng học được giống tám phần.

"Đỗ tri phủ,... Thích ngửi mùi thuốc súng không?"

Đỗ Hoành còn chưa trả lời, đã thấy Tần Kham như lửa đốt đít xông ra, thất thanh nói: "Điện hạ không thể! Vị này là nhạc phụ của thần."

Chu Hậu Chiếu thất vọng hồi cung, xa giá đi xa, Đỗ Hoành vuốt râu nhìn Tần Kham một cái, thở dài: "Hậu sinh khả uý, không ngờ ngươi và đông cung điện hạ tương đắc như vậy, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng. Tần Kham, thiên hạ đều biết Thái tử bất hảo hoang đường, ngày sau ngươi nếu được đông cung trọng dụng, phải lòng mang thiên hạ, tâm mang lê dân, thời thời khắc khắc nhắc nhở Thái tử cần chính yêu dân, chớ có phóng túng hoang dâm, hỏng hết quân đức."

Khóe miệng Tần Kham giật giật cười nói: "Đây là chuyện về sau, có điều nhạc phụ ngươi nhất định phải nhớ rõ, hôm nay tiểu tế lại cứu ngươi một mạng."

Đỗ Hoành ngẩn người: "Vì sao lại bảo là 'Lại'?"

"Dù sao ta hôm nay đã cứu ngươi một mạng, ngươi phải thời khắc nhớ ở trong lòng, không thể quên."

Chu Hậu Chiếu có được món đồ chơi mới mẻ, tất nhiên không chịu bro qua lạc thú thí nghiệm.

Đáp ứng Tần Kham không tìm Đại học sĩ gây phiền toái làm Chu Hậu Chiếu cảm thấy tiếc nuối, vì thế đành phải lùi một bước, không thể không nói thứ Tần Kham tạo ra cũng kỳ lừa người, Chu Hậu Chiếu sau khi tự mình thử qua đã rất rõ ràng uy lực của nó, chính bởi vì minh bạch, cho nên Chu Hậu Chiếu bức thiết muốn tìm người thí nghiệm một chút.

Chu Hậu Chiếu vẫn là trẻ con, trẻ con thì luôn thích đốt pháo.

Xa liễn vào thành, xuyên qua phố xá phồn hoa, rất nhanh đến phố của nha môn lục bộ, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, hắn nhìn thấy Thái y viện nằm ở phía sau nha môn Công bộ.

Đại pháo trận bỏ thêm chút hạt tiêu đã khiến cho người ta dục tiên dục tử, nếu để các Thái y bỏ thêm chút thuốc kích thích hơn vào trong, không biết sẽ có hiệu quả gì?

Không thể không khen Chu Hậu Chiếu, thật sự là một hảo hài tử biết suy một ra ba.

Thái y viện rất yên tĩnh, ở cửa có hơn mười quân sĩ đứng gác, thấy Thái tử điện hạ giá lâm, vội vàng quỳ xuống đất nghênh đón.

Chu Hậu Chiếu cũng không thèm để ý, ngông nghênh đi vào.

Vào thẳng tiền đường của tiền viện, trong sương phòng phía đông truyền đến tiếng nói nhỏ, Chu Hậu Chiếu vừa định vén rèm đi vào thì lại nghe thấy tiếng thở dài lo lắng của Thái y Lưu Văn Thái thường xem cho phụ hoàng.

" Bệnh của Bệ hạ càng ngày càng nặng, chúng ta ăn lộc vua, lại không thể phân ưu cho vua, đúng là hổ thẹn."

Một thanh âm thương lão khác cũng thở dài, Chu Hậu Chiếu nghe ra được, vị này cũng là Thái y xem bệnh cho phụ hoàng, tên là Cao Đình Hòa.

Cao Đình Hòa nói: "Ngày hôm trước bệ hạ lại ho ra máu, lão phu đã cẩn thận xem qua rồi, màu máu rất đen, đông lại không tan, rõ ràng bệnh đã nguy kịch, lão phu y đạo không tinh, hồi thiên vô thuật."

Lưu Văn Thái thở dài: "Bệ hạ còn nghiêm lệnh cho cung nhân và Thái y không được phép nói ra, hơn nữa không cho phép để Thái tử biết, tương lai bệ hạ nếu... nếu có ba dài hai ngắn gì, chỉ sợ cung đình ngoại đình đều sẽ trách tội Thái y viện chúng ta, việc này phải làm sao cho phải đây."

Cao Đình Hòa cười sầu thảm: "Còn có thể như thế nào nữa? Chúng ta tuẫn lăng là được. Bệnh của bệ hạ... chắc chỉ còn được một hai tháng nữa, Lưu huynh, ngươi và ta sớm an bài hậu sự đi."

Keng!

Ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, hai vị Thái y kinh hãi, cuống quít chạy ra xem làm sao, lại nghe thấy một học đồ của Thái y ngơ ngác nói: "Thái tử điện hạ vì sao lại mặt mũi xanh mét chạy đi vậy?"

Lưu Văn Thái và Cao Đình Hòa nghe vậy mặt như màu đất, hai đầu gối mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống.

Bình Luận (0)
Comment