Chu Hậu Chiếu nói: "Rốt cuộc là làm sao? Ngươi đắc tội với ai? Trận trượng Lớn như vậy ta lần đầu tiên nhìn thấy đấy, các ngự sử này vì sao vô duyên vô cớ hạch tội một Cẩm Y vệ đồng tri như ngươi?"
Tần Kham cười khổ hai tiếng, không nói ra Ninh vương, dù sao quan hệ thúc cháu của Chu Hậu Chiếu và Ninh vương cũng không tồi, nếu nói là Ninh vương sai khiến, chuyện liên quan tới phiên vương, Chu Hậu Chiếu có thể sẽ không đứng ở bên hắn, từ sau khi Hoằng Trì đế qua đời, Chu Hậu Chiếu đối với tình thân càng xem trọng hơn.
"Thần cũng không biết đã đắc tội với ai, chỉ là đánh thị vệ Ninh vương một trận, chút việc nhỏ này không ngờ dẫn tôi cả triều hạch tội, bệ hạ, các ngự sử trong triều có phải là quá nhiều, quá nhàn không?"
Chu Hậu Chiếu rất có đồng cảm, gật đầu nói: "Ta cũng hiểu đám gia hỏa này là ăn no rửng mỡ, giống như chó cắn loạn, thật sự nên bớt đi một nửa các giám sát ngự sử trong triều, tai ta mới thanh tịnh được."
Lời này từ ngoài tới trong đều lộ ra ý vị của hôn quân, có điều Tần Kham lại rất thích nghe/
Chu Hậu Chiếu nhìn Tần Kham, nói: "Tóm lại, triều hội hôm nay ta giúp ngươi đỡ một kiếp, có điều, ta cũng không thể cứ giả bệnh mãi, ngươi mau điều tra rõ chuyện này đi, tra xem là ai đứng sau sai khiến, ngươi hãy dùng dày đế cao đá vào mông hắn."
"Thần, tuân chỉ "
Lưu Cẩn từ ngoài điện lặng lẽ đi vào, cười cười với Tần Kham rồi sau đó khom người nói: "Bệ hạ, ba vị Đại học sĩ nội các tới, nói là muốn thăm hỏi bệnh của bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng nói: "Bọn họ sao nhiều chuyện như vậy, ta bị bệnh thì liên quan gì tới họ? Xem tới xem lui có phiền hay không? Tần Kham, đều là ngươi làm hại ta. Lưu Cẩn, mau, đỡ ta lên giường nằm, đắp khăn lên trán cho ta, mau lên! Tần Kham, ngươi ra ngoài đi, mau điều tra rõ cái chuyện chết người này, giả bệnh so với làm hoàng đế còn phiền toái hơn."
Nhất định phải đuổi Ninh vương ra khỏi kinh sư!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tần Kham sau khi ra khỏi cung, phiên vương bám riệt lấy kinh sư không chịu đi, ở sau lưng lén lút không biết làm những việc gì, còn ngang nhiên vận dụng thế lực trong triều đối phó với Cẩm Y vệ đồng tri nho nhỏ như hắn, người như vậy ở lại kinh sư, cho dù lần này không lật đổ được Tần Kham hắn thì còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba
Chu Hậu Chiếu đăng cơ, Tần Kham có rất nhiều ý tưởng phải thực thi thành hành động, không thể hao phí tinh lực trên tranh đấu với người khác, vô vị và nhàm chán lắm.
Động tác hạch tội Tần Kham của các Ngự sử so với trong tưởng tượng thì còn lớn hơn, nằm ngoài dự kiến của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham.
Tranh chấp triều đình của Đại Minh từ xưa giờ đã như vậy, đã hình thành một loại phong cách, trước do tiểu nhân vật đứng ra phóng một thương, sau đó dần dần thêm mấy tiểu nhân vật châm ngòi thổi gió, sau khi tạo ra thanh thế rồi, rất nhanh sẽ có một đám quan lại tranh nhau xuất thủ, vì thế ngôn luận sẽ hiện ra xu thế nghiêng về một phía, vô luận quyền thế cao cỡ nào, dưới thanh thế mênh mông cuồn cuộn này cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội, tự tuyệt với nhân dân.
Tần Kham Kiếp trước mỗi khi đọc tư liệu về triều tranh (tranh chấp trên triều đình) Đại Minh luôn cảm thấy rất bất khả tư nghị, một đám ngôn quan thất phẩm chỉ cần trăm miệng một lời, liền có thể dễ dàng quyết định vận mệnh của mỗi một quan viên triều đình, thậm chí có đôi khi ngay cả hoàng đế cũng không thể không khuất phục trước ngôn luận của các ngôn quan thất phẩm này, bảo hắn làm như thế nào thì hắn phải làm như thế, dám cách chức ngôn quan, dám chém đầu ngôn quan, có thể, càng để lại thanh danh trung trực cho ngôn quan, càng chém càng có thể khiến ngôn quan để lại tiếng thơm, bởi vì chức trách của các ngôn quan chính là đối nghịch với hoàng đế, đối nghịch với tất cả đại thần trong triều đình, ai nếu không vắt hết óc mỗi ngày nghĩ ra mấy tội danh thì ngôn quan này tất nhiên là ngôn quan không xứng chức.
Bất kỳ lời nói nào của quần thể ngôn quan này không có quan hệ quá lớn tới thị phi trắng đen của sự việc, cái bọn họ muốn đạt được là một loại chính trị chính trị, ví dụ như quyền lên tiếng, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng mục đích cầm tiền của người ta thì phải tiêu tai cho người ta, ví dụ như những người nhằm vào Tần Kham lần này chính là những kẻ đã cầm tiền của Ninh vương, muốn đánh vỡ tảng đá treo trong lòng Ninh vương điện hạ.
Chu Hậu Chiếu giả bệnh chỉ là biện pháp ứng phó rất tiêu cực, dưới sự cấu kết của Ninh vương và ngôn quan cho dù giả bệnh bao nhiêu lần cũng không giải quyết được phiền toái theo nhau lũ lượt kéo tới này.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, các ngôn quan trên kim điện liên tiếp không ngừng hạch tội Tần Kham, thỉnh cầu Chu Hậu Chiếu nghiêm trị.
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham quen nhau đã lâu, chắc da mặt cũng luyện ra độ dày tương đối, mỗi lần ngôn quan cùng nhau tố cáo Tần Kham, Chu Hậu Chiếu liền rất đúng lúc kêu đau đầu, loại bệnh này rất dễ giả vờ, các Thái y làm thế nào cũng không tra ra được nguyên nhân bệnh, đầu có bệnh thì ngay cả dụng cụ y học hiện đại đều không không nhất định tra được rõ ràng, càng đừng nói tới Thái y chỉ dùng ba ngón tay sờ vào mạch để bắt bệnh.
Vì thế việc hạch tội Tần Kham cứ như vậy không quyết, Chu Hậu Chiếu đúng là bằng hữu có nghĩa khí, vị bằng hữu này rất rỏi làm rối.
" Đại nhân, tình thế đối với ngài có chút bất lợi." Trong Bắc trấn phủ ti, Đinh Thuận lo lắng nhìn Tần Kham.
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham cũng có chút xem nhẹ sức ảnh hưởng của ngôn quan đối với triều đình, khi ngôn luận nào đó hiện ra xu thế nghiêng về một phía, thì ngày tháng đương sự gặp xui cũng tới gần, đương sự lần này là Tần Kham.
"Nghe nói hai ngày nay sớ hạch tội đại nhân bay vào cung như tuyết rơi, chất đầy trên bàn ba vị Đại học sĩ nội các, ba vị Đại học sĩ cũng có chút không đỡ được, đã gửi lời nhắn tới ti lễ giám, hỏi ý kiến của Tiêu Kính và Vương Nhạc, hai lão già Tiêu Kính và Vương Nhạc luôn nhìn đại nhân không vừa mắt lần này tất nhiên mừng rỡ biết thời biết thế, sớm đã đưa sớ tới trên bàn bệ hạ, nói trong nói ngoài đều xin bệ hạ xử lí cách chức bắt giữ ngài, để tránh làm đại thần cả triều thất vọng, nếu không phải bệ hạ vẫn giữ mà không phát, đại nhân ngài đã có thể thực sự gặp nguy hiểm.
Nhìn mặt càng ngày càng lạnh của Tần Kham, Đinh Thuận nuốt nước miếng, rụt rè nói: ".... Tảo triều Hôm nay, Ninh vương luôn trầm mặc không lên tiếng cũng đã dâng sớ, đạo sớ này có thể có chút đòi mạng, tro sớ hắn nói mình thành kẻ bị bắt nạt rất đáng thương, vốn mang hiếu tâm ở lại kinh sư giữ đạo hiếu với tiên đế, nhưng không ngờ lại bị tay sai của thiên gia khi dễ tới cùng cực, phiên vương là huyết mạch đồng chi với hoàng đế, Ninh vương Ninh vương có thể nén giận, nhưng không thể tùy ý để ngoại nhân tổn hại tới uy nghiêm của hoàng gia họ Chu, nếu không thì chính là tội nhân của Đại Minh, thẹn với tổ tiên, thẹn với thiên hạ."
"Đạo sớ này vừa lên, sáng nay trong kim điện lập tức bùng nổ, thanh âm yêu cầu trừng trị đại nhân càng lúc càng lớn, đại nhân, tình thế càng lúc càng không ổn. Ngài có biện pháp hóa giải nào không?"
Ngón tay Tần Kham nhẹ nhàng mà gõ lên bàn, mặt không biểu tình trầm mặc.
Thấy Tần Kham rơi vào suy tư, Đinh Thuận cẩn thận đứng ở một bên, không dám thở mạnh, sợ quấy rầy suy nghĩ của đại nhân.
Có đôi khi thật sự rất bội phục Tần Kham, bất kỳ phiền toái và nguy cơ nào tiến đến, thậm chí là sống chết ngay trước mắt, Tần đại nhân tựa hồ luôn có thể đúng lúc nghĩ ra biện pháp ứng phó, hóa giải tất cả nguy nan thành vô hình, thậm chí còn có thể trong nguy nan kiếm lợi lấy danh.
Chỉ với phần nhan trí này, Đinh Thuận tin lần này Tần đại nhân cũng có thể hóa hiểm thành may, hắn đối với Tần Kham có lòng tin mù quáng đến gần như thần thánh hóa.
Tần Kham không nhúc nhích, thời gian dần dần trôi qua trong sự trầm tư của hắn.
Sau Một nén hương. Ngón tay Tần Kham bỗng nhiên gõ mạnh lên bàn, Đinh Thuận giật mình, thấy khóe miệng Tần Kham vẽ ra một nụ cười xấu xa, Đinh Thuận không khỏi vui mừng quá đỗi, hắn biết, Tần đại nhân tất nhiên lại nghĩ ra biện pháp ứng đối rồi, biện pháp này tất nhiên có thể hóa thứ thối nát thành thứ thần kỳ.
"Đuổi Ninh vương đi rồi, tất cả nguy nan sẽ tự giải." Tần Kham thản nhiên nói.
"Nhưng... Ngôn quan đều vạch tội Ninh vương nhiều lần như vậy, hắn cũng chẳng chịu động thân, mặt dày sống chết không đi, đại nhân có biện pháp đuổi hắn đi ư?"
"Đương nhiên là có biện pháp..." Nụ cười của Tần Kham càng lúc càng quỷ dị: "Ta lừa hắn một vố thật đau, không tin hắn vẫn không biết xấu hổ tiếp tục ở lại kinh sư."
Nụ cười xấu xa và quỷ dị ấy làm Đinh Thuận nổi da gà.
"Đại nhân hóa giải như thế nào?"
Tần Kham không đáp, chỉ nói: "Đinh Thuận, phái người đưa danh thiếp cho Ninh vương điện hạ, cứ nói ta mời Ninh vương điện hạ dự tiệc, địa điểm à, chọn thanh lâu sang nhất kinh sư đi, ta đối với thanh lâu kinh sư không quen, thanh lâu nào sang nhất?"
"Yến Lai lâu" Đinh Thuận hiển nhiên nắm rất rõ, không cần nghĩ ngợi thốt ra ngay.
Tần Kham lườm hắn một cái, chậm rãi nói: "Vậy mời Ninh vương điện hạ dự tiệc tại Yến Lai lâu, nói ta có việc muốn thương lượng, thuận tiện cũng mời cả vị giám sát ngự sử Đồ Tòng Long đứng ra hạch tội ta đầu tiên đến, việc này kiểu gì cũng phải trực tiếp nói chuyện với họ mới được."
"Vâng, đại nhân."