Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 249 - Chương 237: Quyết Ý Trừ Gian

Chương 237: quyết ý trừ gian

Mạch nước ngầm Triều đình dần dần ấp ủ, hình thành một cơn lốc xoáy cực lớn, phố phường kinh sư lời đồn về cửu hổ gian nịnh càng truyền càng thịnh, Đinh Thuận giận dữ, ra lệnh cho thủ hạ ở trên phố tóm mấy tên lưu manh rải lời đồn tra hỏi, nhưng kết quả không như ý người, khi nói tới lời đồn thì mặt mày hăm hở, nhưng nói về xuất xứ của lời đồn thì á khẩu, không phải không nói, mà là căn bản không biết lời đồn từ đâu truyền tới, một truyền mười, mười truyền trăm cứ như vậy truyền ra.

Số lần Ngôn quan hạch tội Tần Kham hắn đã không nhớ rõ, dù sao trong mắt những ngôn quan nhìn mình không vừa mắt, Tần Kham làm như thế nào cũng sai, vũ nhục tư văn, làm việc âm độc, thậm chí có một lần vào Kinh vệ Chỉ huy sử ti làm việc, khuy cổ của Tần Kham bị bung, lộ ra áo lót bên trong, ngày hôm sau liền có bốn tên giám sát ngự sử đồng thời thượng tấu chương lên nội các, nói Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri làm mất lễ nghi quan viên, vân vân...

Nói thật ra, Tần Kham đã bị hạc tội nhiều tới chai mặt rồi.

Nhưng mà lần này, Tần Kham lại ngửi ra một tia hương vị bất thường.

Khi một việc đã bắt đầu bị dân chúng phố phường kinh sư khi nhàn rỗi thì nhắc tới say sưa, ai sẽ tin những ngự sử ngôn quan mà ngay cả có người gánh phân qua cửa cũng phải dí mũi ngửi thử sẽ thờ ơ. Liền mấy ngày, triều đình bình tĩnh tới quỷ dị, khi các ngự sử vẫn còn đang thêu dệt tội trạng cho cửu hổ bọn Tần Kham, đóng cửa trong nhà vắt hết hóc suy nghĩ xem nên viết một tấu chương hạch tội sắc màu rực rỡ như thế nào, vừa trừ gian đồng thời cũng có thể cấp thêm danh khí cho mình, thì triều đình truyền ra một tin tức kinh ngạc.

Nguyên lão nội cung năm triều, rất được đế vương Đại Minh mấy đời tin dùng tôn kính, hiện giờ là thái giám chưởng ấn ti lễ giám Tiêu Kính, đệ tấu chương cáo lão với Chu Hậu Chiếu, thỉnh cầu dỡ bỏ chức chưởng ấn ti lễ giám, rời cung về quên sống nốt những năm tháng còn lại.

Đây là một tin tức vừa trong dự kiến lại vừa ngoài ý liệu của mọi người.

Bên trong dự kiến là vì rất nhiều đại thần từ năm ngoái đã biết Tiêu Kính có ý tứ cáo lão, ngoài ý liệu là vì không ai ngờ rằng Tiêu Kính lại chọn vào lúc văn võ cả triều đang chuẩn bị công tác trừ gian lại cáo lão, cố ý hay là vô tình, thực sự khiến người ta rất phí sức suy đoán.

Tiêu Kính là nguyên lão năm triều, trong đó bốn lần đảm nhiệm thái giám chưởng ấn của ti lễ giám. Là đệ nhất nhân nội đình danh phù kỳ thực, lịch đại đế vương đối với lão vô cùng ân sủng, làm người rất cẩn thận khiêm tốn, xử thế công chính vô tư, cho dù là những quan văn trước giờ luôn nhìn thái giám quyền hoạn không vừa mắt cũng không thể không giơ ngón tay cái lên khen một tiếng, đúng là dị sổ trong lịch đại thái giám, trung thần hiền tướng hiếm có, chấp chưởng nội đình mấy chục, giành được sự tán tụng trong ngoài nhất trí của triều đình.

Sau khi Đệ đơn xin từ chức, Chu Hậu Chiếu giữ lão lại mấy lần, hơn nữa không phải là những lời nói cho có lệ, là thực lòng muốn giữ lại, với tính tình vô tâm vô phế của Chu Hậu Chiếu, cũng rất khó xa rời Tiêu Kính, đủ có thể thấy Tiêu Kính đắc nhân tâm sâu cỡ nào.

Chỉ tiếc Tiêu Kính lần này ý đã quyết, Chu Hậu Chiếu và ba vị Đại học sĩ nội các níu giữ không có kết quả, vì thế đành phải phê thỉnh cầu cáo lão của lão.

Chuyện này tại triều đường không dẫn tới sóng gió quá lớn, dù sao Tiêu Kính cáo lão là chuyện rất nhiều người đều sớm biết. Trừ thời cơ cáo lão có chút ý vị sâu xa ra thì không có gì đáng ngạc nhiên.

Ngay sau đó lại xuất hiện một sự kiện, cái này gọi là nổ tròng mắt thực sự.

Sau ngày Chu Hậu Chiếu phê tấu chương cáo lão của Tiêu Kính. Một trong ba vị Đại học sĩ Nội các, Văn Uyên các Đại học sĩ Lý Đông Dương bỗng nhiên ngã bệnh.

Tiêu Kính lớn tuổi, đã dần dần bước ra ngoài cuộc, nhưng Lý Đông Dương thì khác, hắn là là một trong ba nội các, là người trong cuộc thực sự, hơn nữa là nhân vật bị vây trong trung tâm lốc xoáy của triều đình, bệnh của hắn có tính chất khác với Tiêu Kính cáo lão.

Lý Đại học sĩ sớm không bệnh muộn không bệnh, lại chọn vào đúng thời khắc mấu chốt này mà bị bệnh. Mà bệnh này so với Tiêu Kính cáo lão thì còn có ý vị sâu xa hơn.

Các đại thần biết chuyện Trong triều lập tức có chút quân tâm bất ổn, vốn các đại thần vạn người một lòng cùng trừ gian nịnh đang rục rịch. Nghe thấy tin tức Lý Đông Dương bị bệnh, Lưu Kiện và Tạ Thiên vội vàng bỏ công vụ, tới phủ Lý Đông Dương thăm hỏi.

Đại học sĩ Nội các đứng đầu các bách quan, nơi ở tất nhiên cũng không thể nhỏ được.

Lý Đông Dương là danh sĩ hiền thần nổi danh thiên hạ. Hơn nữa từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, khi bốn tuổi danh thịnh được Đại Tông hoàng đế triệu kiến vào cung, hoàng đế thích, bế trong lòng rồi ban thưởng."

Được đương kim hoàng đế bế, tiền đồ tất nhiên là một mảng rộng thoáng, cho nên Lý Đông Dương giống như được khai quang trong miếu Bồ Tát vậy, từ lúc thiếu niên đã sĩ đồ thuận buồm xuôi gió, không gặp khúc chiết, đồng thời Lý gia cũng càng lúc càng lớn mạnh, năm Hoằng Trị thì mười sáu, con gái của Lý Đông Dương gả cho Khổng Văn Thiều, cháu đời thì sáu mươi hai của Sơn Đông Khúc Phụ Khổng thánh nhân, Khổng Văn Thiều được triều đình phong làm Diễn thánh công, hàm vượt cả nhất phẩm, con gái của Lý Đông Dương cũng được phong làm nhất phẩm phu nhân, Lý Đông Dương liền thành thân gia của hậu nhân Khổng thánh, từ nay về sau có ho ra đờm cũng mang theo khí nho nhã của thánh nhân, dẫntới sự ghen tị của vô số kẻ sĩ.

Lý phủ ở nội thành, cách Thừa Thiên môn hoàng cung không xa, phủ rộng hơn mười mẫu, đình đài, hành lang, thủy ta rất tao nhã, xa hoa, nhìn ra được Lý Đông Dương tuy là hiền thần lương tướng, nhưng khẳng định không phải thanh quan, hiếu kính và nước béo Lý Đông Dương cũng nhận không ít.

Lưu Kiện Tạ Thiên và Lý Đông Dương cùng ở nội các, giao tình cũng không tồi, vào phủ không cần qua thông báo, cứ đi thẳng vào nội viện.

Đi qua cả ánh trăng, Lưu Kiện Tạ Thiên bước chân không dừng đi thẳng vào trong, hạ nhân của Lý phủ cũng không cản, hai người đã là khách quen của phủ, Lý phủ đối với bọn họ mà nói thì không có bất kỳ cấm địa gì.

Vừa bước vào phòng ngủ của Lý Đông Dương, Lưu Kiện và Tạ Thiên ngạc nhiên nhìn thấy Lý Đông Dương mặc thường phục, yên lành ngồi trước bàn xoa xoa một khối ngọc cổ, sắc mặt của mặt hồng nhuận, khí tức vững vàng, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng bị bệnh.

Lưu Kiện và Tạ Thiên ngây người một lát, tiếp theo cười khổ lắc đầu.

"Tây Nhai à Tây Nhai, ngươi đang làm cái trò gì vậy? Phái gia phó đưa lời nhắn tới điện Văn Hoa nói rằng bị bệnh, chúng ta nóng lòng vội vàng chạy tới, kết quả... Hôm nay ngươi phải nói rõ với chúng ta, ngươi rốt cuộc có chủ ý quỷ quái gì?"

Miệng Tạ Thiên thì độc hơn, vuốt râu hừ lạnh: "Hại lão phu thiếu chút nữa dẫn đạo sĩ vào phủ dựng linh đài làm phép cho ngươi, lão già ngươi uống nhầm thuốc à?"

Lý Đông Dương cười ha ha, buông cổ ngọc trong tay, đứng dậy chắp tay nói: "Nhị vị chớ mắng, đều là Đại học sĩ nội các vị cực nhân thần, ngàn vạn lần chớ vũ nhục tư văn."

Lưu Kiện cười mắng: "Nói mau, tự dưng vì sao lại cáo bệnh? Ngươi không biết hiện giờ chính là lúc triều đình trong ngoài hợp lực trừ gian sao? Ngươi bị bệnh sẽ hại bao nhiêu đại thần do dự, quả thực là dao động quân tâm."

Lý Đông Dương thản nhiên cười nói: "Lão phu không bệnh, có điều triều đình bị bệnh."

Lưu Kiện và Tạ Thiên tắt cười, nói: "Nói vậy là cớ làm sao?"

Lý Đông Dương thở dài: "Nhị vị không cảm thấy là hiện giờ triều đình trên dưới chướng khí mù mịt hay sao? Tiên đế băng hà chưa được bao lâu, hiện giờ bệ hạ biếng nhác việc triều cính, quốc sự đều do ti lễ giám phê hồng, Tiêu Kính cáo lão, ti lễ giám do Vương Nhạc nắm giữ, mặc dù chưa có danh phận thái giám chưởng ấn, nhưng quốc sự chính vụ trong ngoài đều do mình hắn giải quyết, đã trở thành nội tướng thực sự rồi."

Lưu Kiện nhíu mày nói: "Tây Nhai là không yên tâm đối với Vương Nhạc? Vương Nhạc cũng là Hoằng Trị lão thần, làm người xử sự đều cẩn thận công chính, có gì lo lắng?"

Lý Đông Dương cười cười: "Xử sự cẩn thận thì có thể, nhưng công chính thì chưa chắc, nhị vị minh công, cái gọi là bên cạnh bệ hạ xuất hiện gian nịnh, chẳng lẽ quả thực như lời Vương Nhạc nói sao? Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, những người này tất nhiên có thể là tiểu nhân nịnh bợ, nhưng không phải tất cả đều vậy, ánh mắt của những hoạn nô này thiển cận, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy lợi ích có sẵn, về phần nói đối với giang sơn xã tắc có nguy hại bao lớn thì hiển nhiên là có chút nói chuyện giật gân, mà Tần Kham trong miệng các ngươi nên bị chém thành muôn mảnh kia, càng không phải là hạng người gian nịnh tà ác, lúc trước viết Thái căn đàm dạy bệ hạ đạo làm người, trị án diêm dẫn giúp diêm pháp Đại Minh được yên ổn, khi đại điển đăng cơ thì chủ động lui nhường một bước, cam tâm chỉ làm chỉ huy đồng tri, để đại điển được tiếp tục thuận lợi, không trở thành trò cười cho người trong thiên hạ. Nhị vị, Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, những người đó có phải gian nịnh hay không thì lão phu không dám đảm bảo, nhưng Tần Kham thì lão phu có thể khẳng định không phải là người xấu."

Lưu Kiện trầm giọng nói: "Tây Nhai muốn phân trần cầu tình cho bọn Tần Kham."

Lý Đông Dương thở dài: "Ta chỉ là không muốn nội các chúng ta trở thành quân cờ bị người ta lợi dụng, nhị vị, các ngươi bị Vương Nhạc lừa rồi. Vương Nhạc hiện giờ cách vị trí ti lễ giám chưởng ấn chỉ thiếu một bước, nhưng mà vị trí này không phải là chắc chắn là của hắn, trong đó có nhiều biến số, bệ hạ tuổi nhỏ, rất thân thiết với cựu thần đông cung, Vương Nhạc đối với bệ hạ thì có chút xa lạ, đám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh không nghi ngờ gì nữa đã thành đại họa trong lòng Vương Nhạc, mà Tần Kham thì cũng có rất nhiều thù cũ với Vương Nhạc, Vương Nhạc ở trước mặt chúng ta kể lể rất nhiều tội trạng của đám người Tần Kham, kỳ thật là muốn mượn tay nội các và triều thần, giúp hắn trừ hoạn! Ngươi ta tiêu diệt gian nịnh, thế tất sẽ đắc tội với bệ hạ, bận tới bận lui kết quả chỉ là làm giá áo của người khác, tội gì phải làm vậy."

Tạ Thiên nghiêm túc nói: "Tây Nhai, Lưu Cẩn, Trương Vĩnh những người này không cần nói, tất là gian nịnh không phải nghi ngờ, Tần Kham thì cũng không tốt hơn là bao, người ta sinh ra ai cũng có ưu khuyết điểm, không ai tránh được, song công của Tần Kham chỉ như hạt gạo, còn tội của Tần Kham thì lại có thể hủy quốc diệt triều, bất kể Vương Nhạc mang tâm tư như thế nào, mấy tội trạng của Tần Kham mà hắn nói là sự thật, người này không trừ, triều đình khó yên."

Lưu Kiện thở dài: "Trên đời này nào có nhiều chuyện vẹn cả đôi đường như vậy? Chung quy vẫn chỉ có thể lựa chọn một mà bỏ qua một thôi, ngươi ta đều là lão thần mấy chục năm, nhưng có thể vì thiên hạ vì triều đình mà diệt trừ ác tặc, cho dù bị người ta lợi dụng thì có sao?"

Nói xong vẻ mặt của vẻ mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: "Hiện giờ tên đã lên dây, không thể không phát, nói những điều này có ích lợi gì? Có Lưu mỗ ta ở đây, triều đình sẽ không trở thành quân cờ của bất kỳ ai, đợi xử trí đám Tần Kham Lưu Cẩn xong rồi sẽ lại triển khai một bàn cờ chém giết với lão già thiến Vương Nhạc đó! Trước giờ ngoại đình và nội đình quyền thế tương đương, hôm nay mượn cơ hội trong loạn thủ lợi, hung hăng đả kích khí diễm nội đình một chút, đối với triều đường ngoại đình ta chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."

Thấy bộ dạng kiên quyết của Lưu Kiện và Tạ Thiên, tim Lý Đông Dương dần dần trầm xuống, phát ra một tiếng thở dài bi thương ảm đạm.

Bình Luận (0)
Comment