Tần Kham mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Lưu Cẩn đang kêu gào không thôi, muốn mở miệng an ủi hắn vài câu, lại sợ vừa mở miệng sẽ không nhịn được mà bật cười, vì thế mấy lời nói thật lòng chân thành đành phải nén ở trong lòng.
Không thể không nói, cái tên Đinh Thuận này rất tinh quái, mình chỉ thuận miệng nói một câu một hổ tám lừa, người này không ngờ thật sự đem những lời này truyền ra ngoài, chắc là không muốn người khác đánh đồng thủ trưởng kính yêu của hắn với một đám thái giám, vì thế bảo đám bang nhàn dưới tay rải lời đồn chính danh cho thủ trưởng.
Điểm xuất phát là tốt, đáng để khen ngợi, nhưng lời nói rất tổn hại, lừa thì thôi cũng được, lại còn "lừa thiến", đánh người đánh vào mặt, mắng người tóm lấy khuyết điểm, lát về phải phê bình hắn, ít nhất cũng phải bắt hắn bỏ chữ "thiến" đi, rất không lịch sự!
Ánh mắt u oán của tám lừa khiến Tần Kham có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ, đành phải hắt nước bẩn lên người đám quan văn vậy.
"Quá bất lịch sự! Sao có thể gọi các công công là lừa thiến? Nhất định là đại thần xấu xa nào đó trong triều phóng ra lời đồn, thế này thật ác độc quá." Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay hứa hẹn: "Các Công công cứ yên tâm, Tần mỗ nhất định sẽ phái Cẩm Y vệ nghiêm tra, tra ra là ai rải lời đồn, Tần mỗ nhất định sẽ thiến hắn rồi đưa vào cung, giao cho các công công trút giận."
Lại một chữ "thiến" khiến mí mắt của tám lừa đồng loạt giật giật, xem ra các công công rất mẫn cảm đối với chữ này.
Tần Kham vì thế lại ném ánh mắt áy náy về phía bọn họ, ánh mắt chân thành nói rất rõ ràng với bọn họ, chữ "thiến" mà hắn nói là không hề định nhắm vào ai.
Chu Hậu Chiếu vốn đang buồn bã lau nước mắt, nghe thấy lời nói của Tần Kham thì bỗng nhiên bật cười một tiếng, nước mắt vẫn còn dính ở mí mắt, nhưng khóe miệng lại toe toét.
Sau khi cười một tiếng, Chu Hậu Chiếu tựa hồ lại nghĩ đến tình cảnh gian nan trước mắt của mình, vì thế mặt lại xịu xuống.
"Tần Kham, hôm nay trên triều hội, các đại thần đã bức ta tới đường cùng." Chu Hậu Chiếu mặt như đưa đám nói.
Tần Kham trong lòng cũng rất trầm trọng, hắn cũng nghĩ không thông, vô duyên vô cớ, toàn bộ các đại thần trên triều đình giống như trong một đêm hoàn toàn biến thành kẻ địch của hắn. Mình mạc danh kỳ diệu trở thành gian nịnh triều đình, thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cái gì tham quyền thiện chuyên, cái gì yêu sủng mị thượng, vô số tội trạng như phô thiên cái địa chụp lên đầu hắn.
Các quan văn Xưa nay vốn tao nhã trong khoảnh khắc giống như biến thành từng con chó điên, nhắm vào hắn mà cắn, nhe răng với hắn, muốn trừ đi cho thống khoái.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Ánh mắt nhìn Tần Kham của Chu Hậu Chiếu có chút chờ mong: "Tần Kham, ngươi là có biện pháp nhất, hơn nữa là người thông minh nhất trong mà người ta quen, hiện giờ chúng ta đã là bốn bề thọ địch, thân hãm tuyệt cảnh, ngươi có biện pháp hóa giải nào không?"
Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ, thần không phải thần tiên, sao có thể mỗi một lần đều có thể thoát biện pháp thoát vây? Hiện giờ các đại thần triều đình như bầy sói vây quanh chúng thần, chỉ chờ bệ hạ hơi một lùi bước. Bầy sói sẽ xông lên cắn xé nuốt chửng chúng thần, bệ hạ là lá chắn cuối cùng bảo vệ thần rồi."
Chu Hậu Chiếu cười buồn bã: "Phụ hoàng đã qua đời, ta từ nhỏ đã có chút xa cách với mẫu hậu, luôn ở trong thâm cung, quen toàn là một đám nho sĩ. Bên cạnh chỉ có một bằng hữu là người, và những người thân cận như Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, ta chưa có các ngươi nhiều quyền lực, các ngươi cũng không tham dự triều chính, thực sự không hiểu những lời họa loạn triều cương của các đại thần là từ đâu ra, hôm nay các đại thần bức ta phải giết các ngươi. Ta đường đường là thiên tử Đại Minh không ngờ bị buộc phải chạy trối chết, hoàng đế này làm còn có ý nghĩa gì?"
Đám người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng nghe vậy thì không khỏi đều quỳ lạy khóc lớn.
Tần Kham cũng cảm động, thở dài: "Bệ hạ đãi thần như huynh như hữu, ủy khuất hôm nay hoàn toàn là do thần gây nên, thần xúc động vô cùng.
Chu Hậu Chiếu khóc nói: "Tần Kham, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, chuyện này e là có dự mưu, ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để bảo vệ càng ngươi, càng ngươi đừng sợ, tất cả có ta ở đây, cùng lắm thì hoàng đế này ta không làm nữa, để đám gia hỏa vô quân vô phụ kia từ trong tôn thất chọn ra một người làm hoàng đế là được."
Trời phủ đầy mây đen, nặng nề bao phủ thiên không kinh sư.
Dông tố Mùa hè nói đến là đến, khiến cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng, khi Tần Kham ra khỏi cửa cung thì chân trời đã truyền đến những tiếng sấm ầm ầm nặng nề.
Mua núi đã tới.
Tâm tình bực bội thở hắt ra một hơi, Tần Kham chỉnh lại cổ áo đẩu ngưu, mặt không biểu tình đi qua kim thủy kiều.
"Đại nhân, triều hội hôm nay các đại thần yêu cầu tru sát đại nhân và đám người Lưu Cẩn, việc này đã truyền khắp kinh sư. Thuộc hạ đã phái người tìm hiểu rồi, việc này khác với ngự sử hạch tội thường ngày, hôm nay chính là vì hai vị Đại học sĩ Lưu Kiện và Tạ Thiên nổi sát tâm với đại nhân."
Tần Kham chấn động, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh hôm qua Chu Hậu Chiếu mặc xiêm y gua đinh muốn ra khỏi cung thì bị đám người Lưu Kiện, Tạ Thiên nhìn thấy, lúc đó Lưu Kiện sắc mặt xanh mét, trước khi đi còn ném ánh mắt oán giận về phía hắn.
Thì ra là thế!
Tần Kham cuối cùng tìm ra nguyên nhân rồi.
Trên đời không có cừu hận vô duyên vô cớ, nghĩ lại tình cảnh lúc đó, mình và đám Lưu Cẩn chín người vây quanh Chu Hậu Chiếu, lọt vào trong mắt Lưu Kiện chẳng phải chính là bộ dạng gian nịnh điển hình hay sao? Xưa nay có bao nhiêu thoại bản sách sử đã miêu tả hình tượng gian nịnh vô cùng nhuần nhuyễn, hôm đó hắn và đám người Lưu Cẩn ở trước mặt Lưu Kiện đã diễn dịch ra vô cùng hoàn mỹ.
Thì ra chính là một khắc đó đã chôn xuống họa sát thân cho mình.
Tần Kham cười khổ, trong lòng ảo não không thôi, sơ ý quá, thực sự nên bảo trì khoảng cách với đám Lưu Cẩn, gian nịnh thì gian nịnh, nhưng không ngờ lại đánh đồng hắn với thái giám thái giám, thật là mất giá quá.
Nghĩ một lúc, khuôn mặt Tần Kham càng thêm lạnh lùng.
"Chuyện này không thể đơn giản như vậy, chỉ sợ có nguyên nhân khác?" Tần Kham xoay mặt nhìn Đinh Thuận.
Lưu Kiện là trọng thần ba triều, nội các thủ phụ, lòng dạ độ lượng người bình thường không thể sánh bằng, nếu nói chỉ thấy cảnh bọn họ vây quanh Chu Hậu Chiếu mà hạ sát thủ thì thật sự rất khó khiến cho người ta tin phục.
Đinh Thuận gật gật đầu, nói: "Thuộc hạ cũng hiểu được việc này có chút kỳ quái, vừa rồi khi đại nhân vào cung diện thánh, thuộc hạ bỏ tiền ra mua một tiểu hoạn quan trị thủ trước điện Văn Hoa, lúc này mới hỏi ra nguyên nhân..."
"Rốt cuộc ai ở sau lưng giở trò quỷ?"
"Vương Nhạc!"
Tần Kham hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở hắt ra.
Đúng rồi, có nhân mới có quả, một chuyện mạc danh kỳ diệu không đầu không đuôi bỗng nhiên lòi ra cái tên Vương Nhạc này, tất cả liền hợp tình hợp lý, trước sau quán thông.
Khóe miệng Tần Kham lộ ra một nụ cười lạnh: "lão già thiến này muốn chết à? Vị trí Ti lễ giám chưởng ấn còn chưa tới tay mà đã vội vàng muốn trừ ta."
Đinh Thuận lo âu nói: "Triều hội Hôm nay rất bất lợi đối với đại nhân, hiện giờ chỉ nghe thấy cả triều nghị luận, đâu đâu cũng là tru trừ gian nịnh, thanh âm của văn võ bá quan trận này lớn hơn trận kia, sau khi bệ hạ tan triều hội, không ít quan văn tụ tập ở ngọ môn, nói là muốn xông vào cung huyết gián, yêu cầu bệ hạ mở lại triều hội, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đại nhân, bệ hạ tuổi nhỏ, đối mặ những lão hồ li cả triều thì chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu đâu."
Tần Kham ngửa đầu nhìn trời, mây đen vẫn dày đặc không tan, trong tiếng sấm có mấy đạo thiểm điện lóe lên, giống như muốn rạch thiên không thành mấy khối tàn phiến không có quy tắc.
Thời tiết thay đổi rồi.
"Cứ tĩnh quan kì biến đi, chuyện chưa xong, nếu ngoại đình và nội đình liên thủ, bọn họ còn có thể có động tác lớn hơn. Đinh Thuận, lập tức bảo thám tử và cơ sở ngầm tìm hiểu tin tức, mặt khác.... Phu nhân của ta và Kim Liễu, ngươi cũng phải phái người nghiêm mật bảo vệ, Vương Nhạc này làm việc tâm ngoan thủ lạt, không có chuyện gì là không dám làm."
"Vâng, đại nhân cứ yên tâm."
Mưa hề tới rất nhanh, gió lốc trên triều đình còn tới nhanh hơn.
Hơn trăm quan văn quỳ ở trước ngọ môn tới trưa, mấy tên ngự sử mặt hướng về phía cửa cung dập đầu tới máu tươi chảy ròng ròng.
Chu Hậu Chiếu không có kinh nghiệm triều tranh sợ hãi, Lưu Kiện, Tạ Thiên và Vương Nhạc ba người vào cung, khuyên bảo Chu Hậu Chiếu mở lại triều hội, nói trong nói ngoài chỉ có một ý, chơi xxor lá và kéo dài là không thể giải quyết được vấn đề, hiện giờ trong triều đã dấy lên kinh đào hãi lãng, quân chủ một quốc gia sao có thể đặt mình ngoài nơi sóng gió được?
Chu Hậu Chiếu cắn răng đáp ứng mở lại triều hội, nhưng thấy bộ dạng khí thế bức nhân của đám người Lưu Kiện, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần phản cảm.
Hoàng đế bị đại thần bức đến mức như vậy, ai còn có thể hy vọng Chu Hậu Chiếu còn có hảo cảm đối với thần tử?