"Thứ tốt, cải tiến thêm một chút sẽ là lợi khí vì nước, công thành chiếm đất vô kiên bất tồi, vũ khí như vậy phải nên sản xuất thật nhiều, sao lại bỏ đi không cần! Binh bộ Lưu thượng thư thật là." Tần Kham lắc đầu cười lạnh.
Giương mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong Đông Hán, Tần Kham thở dài: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước tội gì phải làm vậy? Tôn tham tướng..."
"Có mạt tướng!"
"Tấn công đi, phàm là gặp chống cự, giết không tha."
"Vâng."
Tôn Anh rút đao, chỉ về phía đại môn Đông Hán xa xa, quát to: "Dũng sĩ doanh, tấn công."
Ầm ầm!
Trường thương của tướng sĩ Dũng sĩ doanh giơ ngang, dùng đội ngũ tác chiến từng bước ép về phía trước, giáp trụ phát ra tiếng vang kèn kẹt, giống như một bức tường thành di động không thể công phá, chậm rãi ép không gian sinh tồn của các phiên tử.
Các phiên tử hoảng quá, sát khí nồng đậm trầm trọng đó bức cho người ta không thở nổi, bọn họ không ngờ mình là tay sai của hoàng đế, lại vẫn có người bị người ta tiêu diệt, hơn nữa còn xuất động quân đội tinh nhuệ.
Trận này đánh thế nào đây? Căn bản là đồ sát đơn phương!
Không ít phiên tử hoàn toàn mất đi chiến ý, ném đao trong tay chạy ra cửa sau Đông Hán.
Xoẹt!
Một loạt trường thương của tướng sĩ Dũng sĩ doanh đâm ra.
Hơn mười tên phiên tử kêu thảm ngã xuống đất.
Trong Hỗn loạn, trong tiền viện đại đường truyền đến một đạo thanh âm run rẩy.
"Tần Kham, giữ lại một mạng cho đám nhãi con đi, Vương Nhạc ta hàng, hàng!"
Động tác đang Công kích của các tướng sĩ dũng sĩ doanh khựng lại, ngoài đại đường, tham tướng Tôn Anh khó xử nhìn Tần Kham: "Đại nhân, ngài xem..."
Tần Kham mặt không biểu tình, lạnh lùng nói: "Ta chẳng nghe thấy gì cả, tiếp tục tấn công!"
Nếu đã trêu chọc ta thì nhất định phải trả giá lớn, không phải một hai câu cầu xin tha thứ là có thể xong chuyện.
Đây là nguyên tắc làm người của Tần Kham, về phần cái giá này phải trả bao nhiêu, lúc nào thì dừng, do Tần Kham định đoạt, rất hiển nhiên, hiện tại mới chỉ là bắt đầu.
Vô số phiên tử chạy trối chết, ở phía trước viện kêu cha gọi mẹ, dũng sĩ doanh tinh duệ nhất hoàng thành đám ô hợp như bọn họ không thể chống cự, huống chi trong tay người ta còn có thánh chỉ, tiêu diệt bọn họ là danh chính ngôn thuận.
Nói đến cùng, đây là sát nghiệt mà Đông Hán Hán công tạo cho họ.
Dũng sĩ doanh từ cửa chính đánh vào, mấy ngàn Cẩm y Giáo úy tập kết từ bốn phương tám hướng thì canh giữ ba mặt khác của đại đường Đông Hán, khi cửa chính khởi xướng công kích, các phiên tử dễ dàng sụp đổ, đều chạy trối chết tới ba mặt còn lại, bọn họ giẫm thang, trèo lên tường vây, nhưng vừa ló đầu ra liền bị các Giáo úy sớm đã chờ đợi một cao bổ xuống, mấy cái đầu đầm đìa máy bay lên cao, thủ cấp rơi ra ngoài tường, nhưng thi thể vẫn ở bên trong tường co giật không thôi.
Thảm trạng Nhìn thấy ghê người làm các phiên tử triệt để sợ hãi, như bị điên gào thét khóc lóc, phiên tử chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục chạy về tiền viện, định tìm một đường sinh cơ, lại bị tướng sĩ của dũng sĩ doanh từ phía trước ập tới một thương đâm thấu tim, giãy dụa chết đi một cách không cam lòng.
Thây rải khắp nơi, máu chảy thành sông.
Đầu hàng là vô ích, chạy thì không có cửa.
Vận mệnh của Mấy ngàn phiên tử lúc này đang nằm trong tay một người, chỉ có thể khiến hắn cảm thấy tận hứng, trận đồ sát này mới có thể dừng lại.
Trong Vô số tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, thanh âm run rẩy của Vương Nhạc vô cùng thê lương và bi thương.
"Tần Kham! Giết người chỉ là một cái gật đầu, khoan dung độ lượng đi. Tất cả đều là ta gây nên, việc gì phải giết những kẻ vô tội."
Tần Kham cười lạnh, cao giọng vào đại đường Đông Hán: "Vương Nhạc, ngươi phái người đốt phủ của ta, tập kích vợ con ta, muốn lấy mạng ta, lúc đó có từng nghĩ tới khoan dung độ lượng hay không?"
Vương Nhạc căm bặt. Ngửa mặt lên trời dài thở dài, lệ già tràn ra từ khóe mắt.
Thắng làm vua thua làm giặc, còn gì để nói đây?
Người trẻ tuổi mà hắn trước kia nghĩ không cần tốn nhiều sức liền có thể bóp chết được. Đêm nay lại tự tay đào một phần mộ cho hắn, Tần Kham không cần tốn nhiều sức đã không còn là một bách hộ hoặc là Thiên hộ nhún nhường khắp nơi kia nữa. Bất tri bất giác như thấm vật không tiếng động, hắn đã thành một cây đại thụ che trời rồi.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, Vương Nhạc nhất định sẽ có rất nhiều lựa chọn, hoặc là xuất thủ dồn hắn vào chỗ chết trước khi hắn trở nên cường đại, hoặc là cố gắng giao hảo với hắn, tuyệt đối sẽ không đắc tội.
Nếu vẫn là chỉlà nếu, tất cả đều đã quá muộn rồi.
Nghĩ đến tên Mưu Bân trốn xa tận Thiên Tân, Vương Nhạc đột nhiên rất muốn cười.
Hán Vệ đấu đá hơn mười năm, ai ngờ được sau đêm nay chẳng ai được làm kẻ thắng, ngược lại bị một người trẻ tuổi từ bên cạnh giết ra hái được trái ngọt.
Thành là thiên ý. Bại cũng thiên ý.
Ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, Vương Nhạc lớn tiếng nói: "Ta chính là túc lão bốn triều, được tiên đế coi là trọng thần, là trung hay gian, trăm ngàn năm sau sẽ có hậu nhân bình luận. Sao để cho một thằng nhãi như ngươi làm nhục ta? Không phải muốn mạng của ta sao? Đầu ở đây này, lấy đi."
Dứt lời Vương Nhạc bỗng nhiên từ trong tay phiên tử thị vệ bên cạnh đoạt lấy cương đao, giơ lên vuốt một cái, quang mang trắng ngần chợt lóe, một dòng máu xuất hiện ở cổ, đường máu càng mở càng lớn, Máu tươi suối phun trào ra.
Vương Nhạc ngửa đầu cười thảm, cổ họng cố gắng nuốt gì đó, lại giống như muốn nói gì đó, gắt gao nhìn chằm chằm bức họa Nhạc Phi treo ở trên tường, đó là Thành tổ hoàng đế vào năm Vĩnh Lạc thứ mười tám đã ban cho Đông Hán, ngụ ý trung nghĩa thiên thu, phụ triều tá chính.
Thân hình Thương lão lay động mấy cái, Vương Nhạc cuối cùng cũng ngã xuống đất, mắt vẫn chưa khép lại, khóe miệng giống như mang theo nụ cười mỉa mai, không biết đang mỉa mai cái gì.
Túc lão bốn triều, ti lễ giám phó tướng hồng cực triều đường Vương Nhạc đã tự vận chết.
Đương đầu và các phiên tử Chung quanh căn bản chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Vương Nhạc ngã xuống đất, sĩ khí vốn dã xuống thấp lập tức lâm vào tuyệt vọng.
Không biết ai gào to một câu "Vương Nhạc đã chết! Vương Nhạc đã chết!"
Tiếp theo tướng sĩ của dũng sĩ doanh và Cẩm Y vệ Giáo úy từ bốn phương tám hướng đều hưng phấn hét to phụ họa, tiếng hoan hô như trời long đất nở vang vọng khắp cả bầu trời đêm của kinh sư, mãi lâu sau vẫn không dứt.
Trời bỗng nhiên có mưa nhỏ, giống như rửa sạch tất cả thị phi đêm nay, vì thế nhân mà tuyên bố sự ra đi của một lão nhân trung gian trắng đen khó bình luận.
Tần Kham thở hắt ra một hơi, cuối cùng thở dài nói: "Người chết như đèn tắt, ân oán tình cừu xóa bỏ, Vương công công, nếu có kiếp sau thì xin bớt dã tâm dã tâm một chút nhé."
Quay đầu nhìn Tôn Anh, Tần Kham thản nhiên nói: "Dừng Công kích, bảo các phiên tử buông binh khí ôm đầu đi ra, kẻ nào còn chống trả thì tru sát."
"Vâng."
Kim Liễu được Đỗ Yên cứu vẻ mặt vẫn sợ sệt, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy bi thương, bi thương tới nát lòng, nghĩ đến Tần Kham từ nay về sau người và trời xa cách với nàng ta, Kim Liễu liền cảm thấy trong lòng có một cái gay đang đâm vào tim mình.
Phiên tử trêu đùa nhị nữ bị Đỗ Yên đánh cho răng rơi đầy đất, vốn các phiên tử tập kết thành lao lên giết họ thì không biết nhận được mệnh lệnh gì vội vàng thu đội rời đi.
Lúc này Đỗ Yên ôm Kim Liễu đang tâm thần hoảng hốt, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, muốn an ủi lại không biết nên an ủi thế nào, từ nhỏ đến lớn nàng ta động quyền cước thì nhiều, nhưng động mồm miệng thì lại ít tới đáng thương.
" Tướng công của ngươi là Giáo úy của Thiên hộ sở nội thành à?" Đỗ Yên mở miệng hỏi.
Kim Liễu khóc thút thít gật đầu, rồi lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Hắn là quan nhi của Cẩm Y vệ."
Đỗ Yên thở dài: "Tướng công Nhà ta cũng là quan nhi của Cẩm Y vệ, hơn nữa là đại quan, đêm nay người của Đông Hán thậm chí giết tới nhà ta, may mắn tướng công nhà ta sớm có chuẩn bị, bố trí nhân thủ phòng vệ, nếu không chúng ta..."
Nói xong mặt lộ ra vẻ căm giận, Đỗ Yên cắn răng nói: " Đám hỗn đản Đông Hán đêm nay cứ để chúng làm càn, ngày mai tướng công nhà ta tất sẽ hung hăng thu thập chúng."
Kim Liễu giương mắt nhìn nàng ta, thẽ thọt nói: "Tướng công Nhà ngươi... Có thể thu thập bọn họ sao?"
Mặt Đỗ Yên lộ ra vẻ tự hào, giống con chim tước nhỏ đang dương dương tự đắc: "Đương nhiên, tướng công nhà ta là lợi hại nhất, chuyện gì vào tay hắn, chỉ cần đảo mắt một cái, chủ ý xấu xa sẽ cái này nối tiếp cái kia, lừa cho kẻ đó phải kêu cha gọi mẹ. Vị tiểu nương tử này, ngươi cứ yên tâm đi, tướng công nhà ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho tướng công của ngươi."
Kim Liễu cắn cắn môi dưới, nói: "Đa tạ tỷ tỷ ra tay cứu giúp."
Nhìn những thi thể la liệt ở tiền viện Thiên hộ sở, nước mắt Kim Liễu lại chứa chan.
" Tướng công ta chắc nằm trong số họ, bất kể như thế nào, ta vẫn muốn tìm được thi thể của tướng công, để hắn mồ yên mả đẹp."
Nói xong liền đứng dậy đi vào trong Thiên hộ sở.
Đỗ Yên do dự một chút, thấy vẻ mặt buồn bã của Kim Liễu, tựa hồ đẫ quyết ý chết theo, Đỗ Yên chung quy vẫn lo lắng vị nữ tử vừa được mình cứu này, nếu nàng ta tuẫn tình vì tướng công của mình, vậy nàng ta vừa rồi ra tay không phải là vô ích sao?
"Vị muội muội này, để ta tìm với ngươi." Đỗ Yên đi sát theo.