Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 339 - Chương 318: Tuyệt Cảnh Phản Kích

Chương 318: Tuyệt cảnh phản kích

Hỏa Si không phải là người Mông Cổ dốt nát kém cỏi, sự thật hắn biết nói Hán ngữ, đối với văn hóa Hán gia mặc dù không thể nói là tinh thông, nhưng rất nhiều điển cố nổi tiếng đều có thể hạ bút thành văn, ví dụ như chuyện Ban Siêu đi sứ Tây Vực.

Điển cố không dùng sai, rất tương tự với tình cảnh trước mắt.

Trong doanh địa Đóa Nhan, Hỏa Si là khách, Tần Kham cũng là khách, chủ nhân đối với khách nhân đều nhiệt tình, nhưng khách nhân khách nhân và khách nhân lại bắt đầu bất hòa rồi.

Ô Ân Kỳ là dũng sĩ có khí lực nhất bộ lạc Hỏa Si, đạt Hỏa Si hạ mệnh lệnh, Ô Ân Kỳ liền dẫn hơn hai mươi người lặng lẽ lui ra.

Lửa trại Xa xa vẫn là một mảng vui mừng, trong bộ lạc cả trai lẫn gái vây quanh lửa trại tay trong tay hát hát nhảy nhảy, đối với bộ lạc Đóa Nhan mà nói, nhưng ngày tháng như vậy không còn nhiều, từ sau những năm Đại Minh chính thống, Minh đình vì trả thù chuyện Đóa Nhan đi theo Ngõa Thứ mà đóng cửa khai nguyên, ngày tháng của Đóa Nhan liền không dễ chịu gì, ở trong kẽ hở giãy dụa mà sống nên không có phúc khí ngày nào cũng có thịt cá, trên thực tế khi bọn họ khốn cùng òn chẳng khác ăn mày là bao, hôm nay bộ lạc có khách quý, coi như bọn họ tự mình ăn tết.

Hoa Đương hơi mập ngồi giữa lửa trại, hắn đêm nay uống rất nhiều rượu sữa ngựa, mặt đã đã hơi đỏ, mỗi tay ôm một cơ thiếp nhìn nam nữ trong bộ lạc khiêu vũ, phát ra tiếng cười to sang sảng, về phần hai vị khách quý đêm nay không hiện không có mặt ở đây, Hoa Đương làm như không biết.

Chén rượu làm bằng bạt được rót đầy rượu, Hoa Đương cầm bát lên, vừa cười, ánh mắt vừa lơ đãng nhìn về bên trái, vừa hay nhìn thấy thủ hạ đắc lực Ô Ân Kỳ của Hỏa Si dẫn hơn hai mươi người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm, Hoa Đương lại nhìn về phía lều trại của Tần Kham, sau đó cười ha ha mấy tiếng, gân cổ hát mấy câu thất ngôn Mông Cổ, bất luận hát hay hay không hay, cũng dẫn tới những tiếng trầm trồ khen ngợi của nam nữ trong bộ lạc, Hoa Đương ngửa đầu uống cạn chén rượu, người lắc lư mấy cái, ầm ầm ngã xuống đất.

Đêm nay nhìn như rất bình tĩnh.

Nghi trượng hơn tám ngàn của khâm sai Đại Minh hạ trại cách Đóa Nhan Đóa Nhan vài dặm, Hỏa Si dùng thân phận khách nhân từ xa mà đến, chỉ dẫn theo mấy chục tùy tùng, trong doanh địa Đóa Nhan, lửa trại đã tắt dần, mọi người uống nhiều và nhảy mệt nằm lên cỏ mà ngủ.

Mấy đội dũng sĩ Đóa Nhan tuần tra tay đặt lên chuôi đao, thờ cơ đi lại chung quanh doanh địa, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn doanh địa của quân đội Minh đình, thấy hán tử Mông Cổ uống say nói mơ thì đá khẽ mấy cái, cười mắng vài câu.

Tất cả yên tĩnh an tường như vậy đó, trong đống lửa đã tắt, khói xan lượn lờ bốc lên, mang theo mấy phần hương vị tịch liêu lạnh lùng.

Hơn hai mươi người mượn bóng đêm, từ một lều trại phía đông lặng lẽ chui ra, cẩn thận tránh dũng sĩ tuần tra, đi tới dẫy lều trại phía tay.

Bọn họ mặc quần áo màu đen, trong tay cầm loan đao Mông Cổ, lưng cúi thấp như hai mươi mấy con báo săn được cẩn thận tiếp cận con mồi.

Trong tĩnh mịch, bọn họ vây quanh một đại trướng nóc phủ nỉ lông dày, hơn hai mươi người như nín thở, trong mắt lại lộ ra hào quang hưng phấn đặc trưng của loài sói trước khi xơi tái con mồi.

Người Cầm đầu lặng lẽ cười dữ tợn rồi vung tay phải lên, hơn hai mươi người vung loan đao ùa vào trong lều trại, tiếng hét cũng phá vỡ sự yên tĩnh của thảo nguyên.

"Giết cẩu quan Minh đình." Người cầm đầu dùng tiếng Mông Cổ quát lớn.

Cùng với mấy tiếng chửi bậy, khi dũng sĩ Đóa Nhan tuần tra ban đêm cầm đuốc vội vàng chạy tới thì hơn hai mươi người đã toàn bộ xông vào lều trại, chỉ nghe thấy bên trong là tiếng vang của đao kiếm chạm nhau.

Toàn bộ người trong doanh địa Đóa Nhan tỉnh lại, mọi người mở to đôi mắt đang mắt nhập nhèm, theo bản năng rút loan đao, cảnh giác nhìn xung quanh.

Các dũng sĩ Đóa Nhan đang vây trước lều trại của khâm sai Đại Minh đang do dự xem có nên lao vào hay không thì bùm một tiếng, một hán tử Mông Cổ dùng một loại tư thế quỷ dị bay ngược ra, ngã thật mạnh xuông đất, hai mắt vô thần nhìn trời, khí tức đã mỏng như tơ nhện, xương ngực hắn đã gãy hết, ở giữa lõm xuống hình nắm đấm, hiển nhiên đã trúng một loại quyền pháp phi thường bá đạo, mắt thấy chắc không sống nổi.

Trong Lều trại f một trận yên tĩnh, tiếp theo lại nghe thấy những tiếng bang bang, tiếng hét thảm rất nhanh truyền, cuối cùng là từng cỗ thi thể lặng lẽ được ném ra.

Dũng sĩ Đóa Nhan ngoài Lều trại nhìn thấy một màn quỷ dị này, cả kinh há to miệng, loan đao trong tay cũng rơi xuống đất.

Cách lều trại vừa xảy ra đánh nhau mấy chục bước, Tần Kham ngồi khoanh tay lẳng lặng nhìn những gì xảy ra, khóe miệng phác ra nụ cười lạnh, Đinh Thuận đứng bên cạnh hắn, nụ cười lạnh trên mặt cũng tương tự như Tần Kham, cũng không biết có phải là cố ý bắt chước hay không.

"Học điển cố Ban Siêu đi sứ Thiện quốc Tây Vực à? Hỏa Si này không phải là xuẩn vật, thì cũng cũng đọc sách mấy ngày." Tần Kham lẩm bẩm.

Đinh Thuận nhìn cảnh chém giết thảm thiết trong lều trại, sau lưng bốc khói.

Nếu Tần soái không dự đoán được hành động của Hỏa Si, đêm nay an phận ngủ ở trong lều trại Hoa Đương an bài cho hắn, chỉ sợ lúc này chắc chẳng còn mạng mà chê bai dè bỉu người ta.

Lau mồ hôi trên mặt, Đinh Thuận bỗng nhiên nhổ nước bọt xuống đất, nói: "Đại nhân, Hỏa Si ss làm việc so với ngài còn bố láo hơn."

Ngẩng đầu thấy Tần Kham thần sắc không tốt, Đinh Thuận tát bốp một cái vào miệng mình, sửa lại: "Không thể bằng ngài được."

Xa xa tiếng động lớn đã dần yên lại, Diệp Cận Tuyền vẫn ở trong lều trại không lộ diện, nhưng hơn hai mươi thích khách Hỏa Si phái đi lại người này nối tiếp người kia bay ra khỏi lều, Diệp Cận Tuyền phân rất rõ nặng nhẹ, lần này không đợi Tần Kham phân phó, hắn không chút lưu tình hạ sát thủ, dũng sĩ dưới trướng Hỏa Si khi bay ra khỏi lều trại đều không còn ai sống sót.

Ngoài Lều trại tụ tập một đám dũng sĩ Đóa Nhan đao đã ra khỏi vỏ, ai nấy khẩn trương nhìn cảnh chém giết trong lều trại, nhưng lại không ai dám đi vào thử quyền của Diệp Cận Tuyền.

Tần Kham nhíu mày, ánh mắt lại bỗng nhiên chuyển hướng về phía hoàng kim đại trướng chính giữa doanh địa Đóa Nhan, bốn phía đại trướng là một mảng tối đen, nghe nói Hoa Đương trong lửa trại ban đêm đã uống say mèm, cuối cùng được người ta khênh vào đại trướng.

Hắn quả thực là say mèm ư? Say tới ngay cả trong doanh địa xảy ra động tĩnh lớn như vậy cũng không làm hắn tỉnh?

Nụ cười ở khóe miệng Tần Kham càng lúc càng lạnh.

Phía sau đại trướng Tối đen, vô số bóng đen di chuyển trong bóng đêm, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng thở phì phì của ngựa.

Giờ thì ngay cả Đinh Thuận cũng cảm thấy không đúng.

"Đại nhân, Đóa Nhan đã âm thầm điều động binh mã." Đinh Thuận vừa sợ vừa giận thốt lên.

Nhìn chung quanh một vòng, Tần Kham đã nắm rõ toàn bộ tình thế lúc này.

Hỏa Si muốn học theo Đông Hán Ban Siêu, giết sứ tiết Hung Nô để bức Hoa Đương tỏ thái độ, cán cân trong lòng Đóa Nhan Hoa Đương đã nghiêng về phía Hỏa Si, hoặc là nói hắn vốn không tín nhiệm Hán nhân, nên đã sớm sắp đặt binh mã chỉ đợi Tần Kham sau khi bị Hỏa Si giết rồi, nghi trượng tám ngàn người của Đại Minh ngoài doanh địa nếu có chút dị động sẽ huy binh đánh ngay.

Người Tần Kham Tần Kham có thể sử dụng lại chỉ có Đinh Thuận và Diệp Cận Tuyền.

Tình thế vạn phần nguy cấp!

"Đại nhân, cướp một con khoái mã chạy ra khỏi doanh, hội hợp v tám ngàn người bên ngoài, thuộc hạ cản phía sau cho ngài." Đinh Thuận kéo Tần Kham chạy ra.

Lúc này Diệp Cận Tuyền cũng đã giết sạch thích khách Hỏa Si phái đi, cả người đầy máu xuất hiện trước mặt Tần Kham, trên mặt hai người đã hiện ra vẻ lo lắng.

Tần Kham hất ra khỏi tay Đinh Thuận, cả giận nói: "Thân hãm vạn mã quân mà hai người các ngươi cũng có bản lĩnh đoạn hậu à? Ngây thơ thế."

"Vậy nên làm gì?"

Trong mắt Tần Kham hiện lên một tia sát khí, cắn răng nói: "Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, vừa rồi Hỏa Si làm theo Ban Siêu, kết quả thất bại, hiện tại chúng ta cũng học theo Ban Siêu."

Diệp Cận Tuyền và Đinh Thuận ngây ra một lúc không nói gì.

"Hỏa Si giống như ta đều là khách nhân của Đóa Nhan, tùy tùng dẫn vào doanh địa Đóa Nhan nhiều lắm cũng chỉ mấy chục, Diệp Cận Tuyền vừa rồi đã giải quyết hơn một nửa rồi, vì sao chỉ có thể để hắn giết ta chứ ta không thể giết hắn? Nếu hắn đã bố láo trước, vậy thì ta còn phải đắn đo cái gì? Diệp sư thúc!"

"Có."

"Nhân lúc Hoa Đương đang giả bộ hồ đồ, người phía dưới không dám động thủ lung tung, ngươi giờ xông vào lều trại của Hỏa Si giết tên gia hỏa đó cho ta."

"Được! Xem ta đây."

Sinh tử quan đầu, Diệp Cận Tuyền rất hữu hiệu, vừa dứt lời tung người mấy cái dã lướt xa như khói.

Đinh Thuận ở bên cạnh ma quyền sát chưởng, hưng phấn nói: "Đại nhân, thế ta làm gì?"

"Ngươi đi ném con của Hoa Đương xuống giếng cho ta."

Đinh Thuận mặt lộ vẻ khó xử: "Đại nhân, thuộc hạ chắc đánh không lại Tháp Na đâu."

"Vậy ở bên cạnh bảo hộ ta, thuận tiện đốt lều trại ở phía sau cho ta, dương đông kích tây yểm hộ Diệp Cận Tuyền."

"Vâng."

Một chiêu tuyệt cảnh phản kích này của Tần Kham chẳng ai ngờ được, ngay khi mọi người cho rằng Tần Kham không phải chết ngắc tại chỗ thì của là bỏ chạy trối chết thì lều trại nơi Hỏa Si ở bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống bi phẫn đến cực điểm.

Đồng thời, Hoa Đương ngồi ngay ngắn trong đại trướng, chậm rãi uống trà sữa, ba phần cảm giác say còn lưu lại đêm qua cũng mất sạch.

Thanh âm lộn xộn Bên ngoài sớm đã truyền vào trong tai hắn, hắn lại ngồi trong đại trướng chẳng buồn động đậy, giống như chẳng nghe thấy gì.

Sức ảnh hưởng của huyết thống Dòng họ là cực lớn, Hoa Đương cuối cùng vẫn lựa chọn nghiêng về phía người Mông Cổ, tình nguyện kết minh với Hỏa Si, cho dù như bảo hổ lột da, cũng không nguyện tin Hán nhân nữa, hơn trăm năm qua, Đóa Nhan bị Hán nhân lừa cho thảm lắm rồi.

Loảng xoảng!

Một hán tử Đóa Nhan lảo đảo chạy vào đại trướng, lắp bắp nói: "Khả... khả hãn..."

Hoa Đương lạnh lùng liếc sang, cười nói: "Khâm sai Minh đình có phải đã chết dưới đao của Hỏa Si rồi hay không? Tám ngàn binh mã Hán nhân đã có dị động chưa?"

"Không, không phải... Hỏa Si chạy rồi, bị Hán nhân đánh cho phải bỏ chạy rồi!"

Bình Luận (0)
Comment