"... Tuyệt cảnh lưng dựa sông, tướng sĩ kiệt lực, viện tuyệt khí tẫn, hy vọng sống sót đã mất. Mang lòng quyết tử, thần dẫn ba ngàn tàn quân thủ vững bờ đông sông Liêu, thề chết không hàng, mong dùng thân tàn mà toàn khí tiết, chết vì xã tắc. Thần, Tần Kham tuyệt bút."
Chu Hậu Chiếu cầm bức thưa mà tay run run, mắt nhòa lệ nhìn chằm chằm bức thư, ánh mắt lộ ra một loại cảm giác sợ hãi, tim như rơi vào vực sâu không đáy.
Loại sợ hãi này hắn từng kinh lịch qua rồi, vào giây phút hắn nhìn thấy phụ hoàng vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay, trong lòng cũng có cảm giác đau đớn như vậy. Hôm nay, hắn lại bị loại sợ hãi này tấn công.
Trong Cung Càn Thanh yên lặng như tờ, đám người Lưu Cẩn thấy vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu thì cũng phát hoảng, nhưng không dám hỏi trong thư viết gì, ai nấy đều quỳ gối, không dám lên tiếng.
Nước mắt không ngừng nhỏ xuống thư, tờ giấy đã ố vàng ướt sũng một mảng, Chu Hậu Chiếu cố nén bi ai đọc từng chữ, cho tới câu cuối cùng "Bệ hạ, bệ hạ, thần đi đây, người sau này phải bảo trọng nhé", Chu Hậu Chiếu đột nhiên ngẩng đầu, bật khóc.
"Bệ hạ cố nén bi thương, Mọi người quỳ dưới đất đồng thanh nói.
"Tần Kham hắn, hắn sao lại chết được? Hắn có bản sự lớn như vậy, sao có thể lại chết? Người đâu, người đâu! Tuyên chỉ, tuyên ý chỉ của trẫm, bảo quân phủ, mười hai đoàn doanh, biên quân Tuyên Đại. Bất kể là ai cũng được, mau mau phát binh cứu Tần Kham! Mau!" Chu Hậu Chiếu vừa khóc vừa giậm chân thật mạnh.
Tiểu hoạn quan đứng ở cửa thất thần, vẻ mặt mờ mịt.
Đạo thánh chỉ phát ra dưới tình thế cấp bách này của Hoàng thượng quả thật khiến cho người ta mơ hồ, mười hai đoàn doanh là tinh nhuệ bảo vệ xung quanh kinh sư, mỗi doanh đều do một vị khai quốc hầu chưởng quản, nó là một nhánh lực lượng bảo vệ xung quanh lớn nhất kinh sư, tổng cộng chừng mười vạn nhân mã, không đầu không đuôi, chỉ bằng một câu của hoàng đế liền điều bọn họ đến bờ sông Liêu quan ngoại, hơn nữa chỉ là vì cứu một người, cái này... Chỉ sợ văn võ cả triều sẽ không đáp ứng đâu?
Chu Hậu Chiếu luống cuống, tiểu hoạn quan đứng đờ ở cửa không biết phải làm sao, ngay cả tuyên chỉ cũng chẳng một ai đi.
Trương Vĩnh nhìn ra sự thất thố của Chu Hậu Chiếu, vội vàng cao giọng nói: "Chậm đã!"
Đi đến trước mặt Chu Hậu Chiếu, Trương Vĩnh nhẹ giọng nói: ""Lão nô muôn lần chết, bệ hạ, người xem có phải trước tiên làm rõ chuyện đã rồi hẵng quyết định không? Tần đại nhân sống chết vẫn chưa rõ, bệ hạ làm rõ đã rồi hưng binh đao cũng không muộn."
Chu Hậu Chiếu nghẹn ngào gật đầu, Trương Vĩnh lập tức nói với tiểu hoạn quan: "Người Báo tin đâu?"
Tiểu hoạn quan lúng ta lúng túng nói: "Báo tin là nghi trượng bên cạnh Tần đại nhân, quân sĩ của dũng sĩ doanh, lúc này đang nằm chờ ở ngoài cửa Thừa Thiên, nghe nói thay ngựa không thay người chạy liền ba ngày ba đêm, ngựa cũng tắt thở rồi, người vẫn cố gắng không ngất, nói là chờ thánh tài của bệ hạ."
"Mau tuyên hắn vào điện."
Quân sĩ Báo tin lảo đảo quỳ gối chính giữa đại điện cung Càn Thanh, ánh mắt rời rạc, thân hình suy yếu giống như chỉ còn một hơi là ngã xuống, nhưng vẫn cố gắng gượng tinh thần, kể lại tình cảnh thảm thiết ở bờ sông Liêu.
"... Năm ngàn kỵ binh của Thát tử như trời long đất nở xông về phía chúng ta, đại bộ phận quân doTần soái dẫn dắt là bộ tốt, sau lượt xung phong đầu tiên của Thát tử, chúng ta tổn thất gần ngàn tướng sĩ, trong vạn mã quân, các tướng sĩ tử thủ không lùi, đám người thuộc hạ đã vô số lần dập đầu cầu xin Tần soái qua sông trốn trước, nhưng Tần soái vẫn trấn giữ trung quân, thề cộng sinh cộng tử cùng tướng sĩ, tiểu nhân bị Tần soái bắt phải mang thư qua sông Liêu, cho tới lúc tiểu nhân bơi tới bờ đối diện sông Liêu, vẫn nhìn thấy cờ rồng khâm sai của Tần soái sừng sững không đổ, một màn cuối cùng tiểu nhân chứng kiến được, đó là kỵ binh Thát tử đột phá trung quân, bao vây Tần soái..."
Quân sĩ nói xong thì gục đầu khóc to.
Chu Hậu Chiếu thất hồn lạc phách, sắc mặt tái nhợt.
Đám người Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng trên mặt lập tức lộ ra vẻ tiếc hận thậm chí là đau thương, Lưu Cẩn thì cúi đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng vẻ vui mừng.
Bất luận mọi người trong điện mang tâm tư như thế nào, tất cả mọi người đều minh bạch, Tần Kham tất nhiên dữ nhiều lành ít.
Chuyện đã xảy ra ba ngày, lúc này phát binh cứu viện thì còn có nghĩa lý gì?
Chu Hậu Chiếu ngồi yên hồi lâu, miệng lại toét ra, khóc to.
"Tần Kham, là trẫm hại ngươi, trẫm không nên bảo ngươi đi tranh tước vị bỏ đi đó làm gì, không nên phái ngươi đến Liêu Đông, trẫm... Trẫm nên làm thế nào mới phải? Trẫm sau này phải làm thế nào đây?" Chu Hậu Chiếu khóc như ruột gan đứt từng khúc.
Lưu Cẩn khụt khịt, hốc mắt như ảo thuật lập tức ửng đỏ, tiếp theo khóc còn to hơn cả Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, tất cả đều là lỗi của lão nô, lúc trước lão nô không nên đề nghị bệ hạ phái Tần đại nhân tuần tra Liêu Đông, nhưng lão nô lúc ấy tất cả đều là có hảo tâm, muốn tranh tước vị cho Tần đại nhân, bệ hạ, lão nô tội đáng chết vạn lần."
Chu Hậu Chiếu khóc lớn nói: "Việc này sao có thể oán ngươi? Chẳng ai đoán được Tần Kham lại trúng phải một kiếp này."
Hai người ôm đầu khóc rống, đám người Cốc Đại Dụng, Mã Vĩnh Thành bên cạnh cũng đều lau nước mắt không ngừng, bất luận là thật lòng hay là giả ý, tất cả mọi người khóc thật sự rất thương tâm, trong đó thương tâm nhất vẫn là Trương Vĩnh.
Trương Vĩnh không thể không thương tâm, quan hệ với Lưu Cẩn càng ngày càng ác liệt, Trương Vĩnh chính là lúc cần ngoại viện tương trợ, phán sao phán trăng chờ Tần Kham hồi kinh liên thủ với hắn, kết quả lại chờ được tin dữ của Tần Kham, Tần Kham đã chết, trong cả triều còn có ai có thể chế hành Lưu Cẩn?
Những ngày sau, chỉ sợ sẽ không dễ chịu, bị Lưu Cẩn gạt bỏ khỏi vòng quyền lực nội cung là điều tất nhiên, trình độ kịch liệt của nội cung so với ngoại đình thảm thiết hơn không biết bao nhiêu lần, kết cục của thái giám mất quyền thê thảm thế nào, Trương Vĩnh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mỗi người có tính toán riêng, thực sự thương tâm thuần túy lại chỉ có Chu Hậu Chiếu.
Từ lúc phụ hoàng băng hà, tới giờ vẫn chưa đến một năm, Chu Hậu Chiếu lại một lần nữa phải nếm tư vị thống khổ quen thuộc này, loại này giống như mất đi người chí thân, giờ mới phát giác, thì ra mình bất tri bất giác đã coi Tần Kham là thân nhân.
"Lưu Cẩn, ngươi nói đi, trẫm phải làm sao bây giờ? Trẫm biết ăn nói với phu nhân nhà hắn thế nào? và trẫm đều là độc đinh, hắn chết rồi, ngay cả con nối dòng cũng không có, trẫm không chỉ hại chết Tần Kham, còn tuyệt cả hương khói Tần gia hắn!"
Nói tới phu nhân Tần gia, Chu Hậu Chiếu đột nhiên ngồi thẳng dậy, ra sức lau nước mắt nói: "Đúng rồi, Tần phu nhân vẫn chưa biết tin tức này, trẫm muốn xuất cung tới phủ Tần gia, chuyện này không giấu được, cho dù bị hắn phu nhân đánh chết trẫm cũng chịu! Người đâu, mau, thay quần áo cho trẫm."